Sở Hoan một cước quét ngã một người, lưỡi đao phía sau sắc bén, cực kỳ nhanh chóng, dường như thật sự muốn chém chết Sở Hoan. Sở Hoan cũng không trốn tránh, trái lại thân thể né ra sau, trước khi đại đao kia rơi xuống, sau lưng đã đụng vào ngực người phía sau, khuỷu tay thúc mạnh một cái vài xương sườn người nọ, truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn. Người nọ kêu thảm một tiếng, lui về phía sau, Sở Hoan cũng không quay đầu lại, đá một cước thật phía sau, thân thể người nọ bị đá bay ra ngoài, rầm một tiếng va vào một cột đá, lập tức mềm nhũn rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất, trong nhất thời không thể hoạt động.
Sở Hoan nắm chặt Huyết Ẩm Đao, đi về phía Mị Nương, đi được vài bước, bóng người trước mặt chợt lóe, dưới ánh sao thấy rõ ràng năm sáu binh Tây Lương mặc trang phục quân Tây Lương xuất hiện từ sau cột đá, mũ da lộng họ đội trên đầu đều là cọng lông dê trắng, đó là lính Tây Lương bình thường nhất.
Sở Hoan không ngờ được đêm khuya thế này, không ngờ trong rừng đá xuất hiện rất nhiều lính Tây Lương, nắm chặt đao, mặt không sợ hãi, đột nhiên cảm thấy bóng người lay động bên cạnh, không ngờ phía trước phía sau mày có hơn mười tên lính Tây Lương xuất hiện.
Đám lính Tây Lương này như hổ rình mồi nhìn Sở Hoan, trong lúc Sở Hoan nhíu mày lại nghe tiếng quát lớn vang lên, lập tức nhìn thấy đao trên cổ Mị Nương và Khỉ La, một đám tướng sĩ Tây Lương giải hai người tới.
Nhìn thấy Sở Hoan, Mị Nương bất đắc dĩ cười, Khỉ La nghiến chặt răng, khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng, đúng lúc này một người đi ra từ trong đám người, tuy rằng quần áo người này cũng giống như binh sĩ bình thường, nhưng Sở Hoan có thể thấy rõ ràng cọng lông trên mũ người này là cọng lông đuôi ngựa, là một gã Bách phu trưởng rồi.
Bách phu trưởng này nâng đao lên, chỉ vào Sở Hoan nói:
Giọng gã lạnh lùng khác thường, không có bất kỳ đường thương lượng nào.
Sở Hoan biết giờ phút này đối phương đã nắm cục diện trong tay, họ có vài chục người bao vây quanh mình, đừng nói tới mình có thể giết ra ngoài hay không, chỉ nói một khi mình động thủ, Mị Nương và Khỉ La chắc chắn có nguy hiểm tới tính mạng, lập tức thống khoái vứt Huyết Ẩm Đao trên mặt đất, cười nói:
Bách phu trưởng cũng không cãi cọ, chỉ lạnh giọng hỏi:
Sở Hoan cau mày nói:
Ta không hiểu ý của ngươi.
Các ngươi rõ ràng là người Tần, lại mặc quân phục Tây Lương ta, đương nhiên là thám tử Tần quốc cải trang.
Bách phu trưởng lạnh lùng nói:
Khỉ La cuối cùng không kìm nổi mắng:
Khóe miệng Bách phu trưởng lộ ra nụ cười lạnh, lạnh lùng nói:
Ngươi thân là người Tây Lương, lại thông đồng với người Tần, tội đáng chết vạn lần.
Ta nhổ vào!
Lúc trước Khỉ La ở cùng một chỗ với Sở Hoan và Mị Nương, còn có vẻ văn minh một chút, lúc này rốt cuộc nổi nóng, kêu lên với Bách phu trưởng:
Lúc này nàng giống như một con báo cái bị chọc giận, có vẻ hết sức dã tính, tuy rằng hai tay bị trói, trên cổ còn có đao sáng như tuyết, nhưng cũng không sợ hãi, nhe răng dường như thật sự muốn nhào tới xé nát Bách phu trưởng này.
Sở Hoan chưa từng thấy Khỉ La mạnh mẽ như vậy, đầu tiên ngẩn ra, lập tức nghe nàng xưng hô Bách phu trưởng này là Bách phu trưởng nho nhỏ, trong lòng lại nghi hoặc, cần biết nếu Khỉ La chỉ là người Tây Lương bình thường, tuyệt đối không thể xưng hô như vậy, Bách phu trưởng trong quân đội Tây Lương đã tính là quan viên trung tầng, dưới tay nắm giữ một trăm hộ binh, nhân vật như vậy, trong mắt Khỉ La vẫn nho nhỏ, vậy chỉ có thể nói rõ thân phận Khỉ La không tầm thường.
Thật ra Sở Hoan rất hiếu kỳ đối với thân phận của Khỉ La, ít nhất lúc trước Khỉ La lấy ra một túi vàng, không phải người Tây Lương bình thường có thể lấy ra được, hơn nữa nữ tử Tây Lương bình thường cũng không thể một mình chạy vào sa mạc, tuy nói như thế nhưng Sở Hoan vẫn đoán không ra thân phận Khỉ La rốt cuộc là gì.
Bách phu trưởng nghe Khỉ La kêu, nhíu mày, lính Tây Lương bên cạnh quát lớn:
Bách phu trưởng giơ tay lên, lính Tây Lương kia lập tức im miệng, gã đi tới trước mặt Khỉ La, đánh giá trên dưới một phen, trầm giọng hỏi:
Ngươi là người phương nào? Vì sao ở cùng một chỗ với người Tần?
Ngươi là người nào?
Bộ ngực sữa của Khỉ La nhô lên, nhìn Bách phu trưởng hỏi ngược lại:
Bách phu trưởng cũng không phải hạng người lỗ mãng, thấy cử chỉ Khỉ La rất không tầm thường, hơi trầm ngâm mới nói:
Ta là Bách phu trưởng Hốt Lợi Tháp Lặc Trác Nhan Bộ!
Hóa ra là người của Trác Nhan Bộ.
Khỉ La nói:
Vậy là người một nhà, mau thả chúng ta ra!
Người một nhà?
Hốt Lợi Tháp Lặc ngẩn ra, lập tức nhíu mày nói:
Ngươi là ai? Vì sao ở cùng một chỗ với người Tần? Sao lại tới rừng đá Trác Nhan này?
Hóa ra nơi này là rừng đá Trác Nhan?
Khỉ La mở trừng hai mắt:
Hốt Lợi Tháp Lặc trầm giọng nói:
Gã nâng tay chỉ Mị Nương:
Gã dừng một chút, giọng nói lạnh lùng:
Sở Hoan rốt cuộc nói:
Hắn nghĩ trong lòng, có nên nói thân phận của mình ra hay không, Khỉ La đã nói:
Quân phục này chúng ta nhặt trên đường, ngươi đừng vội hỏi nhiều. Ngươi sai người lui trước đi, ta không thích bị người chĩa đao vào.
Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai.
Hốt Lợi Tháp Lặc nói:
Gã xoay người chỉ vào Sở Hoan nói:
Lập tức lính Tây Lương như lang như hổ tiến lên, Khỉ La kêu lên:
Lính Tây Lương hơi sửng sốt, nhìn về phía Hốt Lợi Tháp Lặc. Hốt Lợi Tháp Lặc quay đầu nhìn Khỉ La, hỏi:
Khỉ La cả giận nói :
Nàng đột nhiên lộ ra vẻ do dự, liếc Sở Hoan một cái, cuối cùng không nói đến mình rốt cuộc là ai.
Mị Nương ở bên cạnh liếc Khỉ La nói :
Mị Nương là nữ tử thông minh sắc sảo, đương nhiên đã sớm nhìn ra thân phận Khỉ La không tầm thường, thái độ cao hơn một bậc của Khỉ La trước mặt Bách phu trưởng, Mị Nương có thể nhìn ra đây là phản ứng tự nhiên, thật sự không phải Khỉ La giả bộ, nữ tử Tây Lương dáng người nóng bỏng đến khoa trương này, trước mặt một số binh lính Tây Lương lại lộ ra thái độ cao cao tại thượng, cũng cho thấy thận phận của nàng tuyệt đối không tầm thường.
Chỉ là Mị Nương cũng nhìn ra, dường như Khỉ La có điều cố kỵ, cũng không nguyện ý lộ ra thân phận của mình. Mị Nương quả thật tin tưởng thân phận thật sự của Khỉ La có thể trấn trụ đám lính Tây Lương này, cho nên nói khích, dùng phép khích tướng hy vọng Khỉ La lộ ra thân phận thật, thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Còn xưng hô đám lính Tây Lương này là hạ lưu, bởi vì trong lòng Mị Nương còn có oán niệm, hôm nay bởi vì tranh chấp với Sở Hoan, trong lòng không thoải mái, tìm một chỗ nghỉ tạm, không ngờ đám lính Tây Lương này mai phục đánh lén trong rừng đá, tuy rằng võ công nàng không kém, nhưng tay không đối mặt với nhiều quân lính Tây Lương lưỡi đao sắc bén, hơn nữa còn bị đánh trở tay không kịp, cuối cùng địch không lại, trong lúc nguy nan nghĩ tới Sở Hoan, ra tiếng báo động, lúc này rất phẫn nộ đối với đám lính Tây Lương âm thầm đánh lén này, tuy rằng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận.
Khỉ La nghe Mị Nương chê cười, hung hăng trừng mắt liếc Mị Nương, cả giận nói :
Mị Nương cười khinh thường, cũng không nhìn nàng.
Khỉ La căm tức với Hốt Lợi Tháp Lặc:
Bách phu trưởng Hốt Lợi Tháp Lặc cũng là kẻ giỏi xem nét mặt người, gã nhìn qua tục tằn, nhưng là người cẩn thận, thấy cử chỉ của Khỉ La, quả thật cảm thấy nữ tử Tây Lương này không tầm thường, chẳng qua cũng không giỏi dùng tử, cau mày nói:
Khỉ La thấy Hốt Lợi Tháp Lặc không thông suốt, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bực, chợt nói với Hốt Lợi Tháp Lặc:
Nàng xoay người một cái, lính Tây Lương dùng sức, mũi đao dán vào cổ họng nàng, trầm giọng quát:
Khỉ La nói:
Hốt Lợi Tháp Lặc do dự một chút, nhưng vẫn ra hiệu thủ hạ cởi dây thừng trói hai tay Khỉ La. Lúc này Khỉ La mới đưa tay vào trong ngực, lấy ra một túi tiền, ném cho Hốt Lợi Tháp Lặc:
Sở Hoan thấy thế, biết Khỉ La muốn dùng vàng để mua đường, tuy nói đây cũng là một biện pháp, nhưng nhìn thấy Khỉ La ném túi tiền cho Hốt Lợi Tháp Lặc trước mắt mọi người, không khỏi thở dài trong lòng.
Nếu đám người này được sắp xếp ở đây, có thể thấy được nơi này quan trọng, nếu một mình vụng trộm đưa cho Hốt Lợi Tháp Lặc, chưa chắc có thể không mua được, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Hốt Lợi Tháp Lặc sao dám để người mua, bốn phía còn có hai ba mươi người, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, Hốt Lợi Tháp Lặc chắc chắn cực kỳ đen đủi.
Khỉ La biết phương pháp, lại không biết lợi dụng phương pháp, Sở Hoan chỉ có thể thở dài trong lòng. Hốt Lợi Tháp Lặc quả nhiên giống như Sở Hoan dự liệu, trả túi tiền lại trầm giọng nói:
Lời lẽ chính nghĩa, nhìn qua chính khí nghiêm nghị.
Lúc này Sở Hoan lại nghĩ, mình là sứ thần Tần Quốc, chưa chắc nói được đám lính Tây Lương này, nhưng nếu có thể gặp tộc trưởng của họ, đó là người rất có thân phân, nghĩ tới còn có thể nói được, nếu khu vực cạnh sa mạc này là địa bàn của Trác Nhan Bộ, như vậy nếu Tiết Hoài An dẫn sứ đoàn rời khỏi sa mạc, chắc chắn cũng có thể nhận được tin tức ở Trác Nhan Bộ, hắn lập tức nói:
Hốt Lợi Tháp Lặc Bách phu trưởng, chúng ta cũng không phải thám tử Tần quốc, hơn nữa đang muốn đi hỏi thăm quý tộc trưởng, chỉ cần gặp được quý tộc trưởng, hết thảy hiểu lầm đều tiêu trừ.
Bên trên có lệnh, một khi phát hiện thám tử Tần quốc, không cần truy vấn, giết chết tại chỗ.
Hốt Lợi Tháp Lặc lạnh lùng nói:
Khỉ La nghe Sở Hoan muốn đi gặp tộc trưởng Trác Nhan Bộ, hơi do dự, rốt cuộc nói:
Hốt Lợi Tháp Lặc bắt đầu trầm mặc, lập tức đi tới một bên, vẫy tay. Liền thấy hai ba người đi qua, hai ba người này đều là lông dê đen trên đầu, chính là Thập phu trưởng.
Mấy người kia thì thầm ở bên một hồi, sau một lát Hốt Lợi Tháp Lặc rốt cuộc trở về, nói với Khỉ La:
Gã trầm giọng nói:
Một gã Thập phu trưởng lập tức tới đây, tay nâng ngang ngực:
Bách phu trưởng!
Ngươi dẫn mười người… không, dẫn mười lăm người áp giải họ đi gặp tộc trưởng.
Hốt Lợi Tháp Lặc phân phó:
Mao La Thập phu trưởng lập tức đáp:
Hốt Lợi Tháp Lặc ra lệnh trói hai tay Sở Hoan và Khỉ La ra sau lưng, áp giải tới Trác Nhan Bộ. Mao La dẫn theo mười lăm người, áp giải ba người, đi qua rừng đá, không tới vài dặm đường liền thấy không ngờ trên xa mạc xây dựng hai đồi đá, bên cạnh đồi đá còn mấy gian nhà đá, hóa ra tại rừng đá Trác Nhan này quả thật có trạm canh của Tây Lương.
Ba người bị đẩy lên ngựa, mười lăm tên kỵ binh Tây Lương bao vây chung quanh, mỗi người đều một tay nắm dây cương, một tay nắm chuôi đao, đề phòng ba người Sở Hoan hành động thiếu suy nghĩ, thanh Huyết Ẩm Đao kia của Sở Hoan đã được Mao La cất kỹ, cũng theo theo.
Sở Hoan cũng không biết Trác Nhan Bộ ở nơi nào, hỏi Mao La, Mao La không để ý tới, Khỉ La giải thích:
Hỏi Tinh Tinh Hạp ở nơi nào, Khỉ La lại lắc đầu, cũng không biết.
Trên đường đi, đám lính Tây Lương này đều không nói lời nào, tuy rằng số người không nhiều, lại trật tự thủ các vị trí, hơn nữa mỗi gã Tây Lương đều chú ý động tĩnh bốn phía bất cứ lúc nào, có vẻ cực kỳ cẩn thận, lúc ngồi trên lưng ngựa, thậm chí tư thế cầm đao đều không thay đổi chút nào, có vẻ huấn luyện rất có tốt.
Sở Hoan xem trong mắt, trong lòng lại lạnh lùng, so với đám lính Tây Lương này, rèn luyện chiến đấu hàng ngày của Tần binh rõ ràng thấp hơn không ít.
Ngoại trừ ngẫu nhiên nghỉ ngơi, dùng nước ăn lương khô, những kỵ binh này đều không ngừng nghỉ, lúc ăn uống cũng không cởi dây thừng cho ba người mà đút cho ăn uống.
Như vậy mãi đến sáng sớm ngày thứ ba mới nhìn thấy phương xa xuất hiện một hòn núi cao.
Thế núi cực cao, cách vách đá ngày càng gần, Sở Hoan ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên núi đá dường như có bóng người, vách đá xếp thành hàng, hết sức dốc đứng, nhìn không ra đường đi lên núi, vương thẳng ra xa, từ xa nhìn lại cảm thấy đây là một bình chướng tự nhiên, giữa núi đá mây mù dường như có động thiên khác, nhưng tới gần xem liền phát hiện trong núi đá đột nhiên xuất hiện một khe hở, giống như bị mở ra từ giữa, khe hở trong núi cực kỳ hẹp hòi, hiểm trở khác thường.
Mao La rốt cuộc quay đầu thản nhiên nói: