Lúc này Bác Luân Hổ run sợ trong lòng, mặt xám như tro tàn, gã biết hôm nay tuyệt đối không thểmay mắn thoát khỏi, quyết định chắc chắn, lớn tiếng nói:
Cơ trên mặt gã co giật, cười như điên nói:
Lúc này Sở Hoan cũng không do dự nữa, mũi đao xẹt qua, máu tươi phun ra. Hiai mắt Bác Luân Hổ lồi lên, che cổ họng, thân thể ngã sấp về phía trước, trong trướng vải lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Thác Sơn Đức Long và Trác Nhan Luân liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Ma Ha Tàng cười ha ha, lúc này mới nói với hai người:
Trác Nhan Luân nói:
Đại Vương tử cần bao nhiêu nhân mã?
Ở tinh không ở nhiều!
Ma Ha Tàng đáp:
Bổn Vương tử cần dũng sĩ thiện chiến!
Tối nay Đại Vương tử sẽ xuất phát, thời gian không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể triệu tập bao nhiêu người.
Trác Nhan Luân cau mày nói:
Ma Ha Tàng gật đầu nói:
Gã thấy sắc mặt lo lắng của Trác Nhan Luân, biết lão lo lắng trong lòng, nói :
Trác Nhan Luân ngẩn ra, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cần phải biết Tây Lương hơn trăm bộ tộc, Trác Nhan Bộ có thể trở thành Bạch Ngân bộ tộc cũng do năm đó bỏ ra mạng sống của vô số dũng sĩđổi lấy được, tuy rằng Bạch Ngân bộ tộc và Hoàng Kim bộ tộc cách nhau một tầng, nhưng lợi ích cũng khác biệt một trời một vực, chẳng nhữngđất đai khống chế cùng với tài vật đạt được gia tăng gấp bội, hơn nữa thân là người của Hoàng Kim bộ tộc, đó cũng là một vinh dự rất lớn.
Chẳng qua tám Hoàng Kim bộ tộc của Tây Lương, đó đều được xác định ra lúc lập quốc, rất khó sửa đổi, nhiều thế hệ tộc trưởng Trác Nhan Bộ cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời có một ngày Trác Nhan Bộ có thể trở thành Hoàng Kim bộ tộc, tại quốc gia đẳng cấp sâm nghiêm như Tây Lương này, trừ khi xảy ra biến cố thật lớn, nếu không chỉ có thể giữ vững đẳng cấp.
Ma Ha Tàng hứa hẹn với Trác Nhan Luân, Trác Nhan Luân nghĩ tới Trác Nhan Bộ có thể trở thành Hoàng Kim bộ tộc mọi người tha thiết ước mơ dưới tay mình, điều này không thể nghi ngờ có lực hấp dẫn cực lớn đối với lão, lão lập tức quỳ rạp trên mặt đất cung kính nói:
Lúc này vẻ mặt Sở Hoan cũng ngưng trọng, lúc trước hắn vẫn không biết vì sao Ma Ha Tàng phải khống chế được Trác Nhan Bộ, còn muốn Trác Nhan Bộ tập kết nhân mã, nhưng trước khi Bác Luân Hổ bị giết chết, gọi Ma Ha Tàng là phản tặc, Sở Hoan lập tức cảm thấy tình thế nghiêm trọng, nghĩ tới lời Bạch Hạt Tử nói lúc trước, trên thảo nguyên đang có người lục soát tìm Ma Ha Tàng, xem ra hiện giờ Ma Ha Tảng quả thật đang ở trong khốn cảnh.
Lúc này Trác Nhan Luân và Thác Sơn Đức Long đi theo Ma Ha Tàng, rời khỏi trướng, hạ lệnh tập kết nhân mã.
Tây Lương quốc khống chế các bộ tộc vô cùng nghiêm khắc, các bộ tộc đều sắp đặt Chế quan, tộc trưởng Bạch Ngân bộ tộc có quyền điều động binh lực hai trăm người trở xuống, nhưng vượt qua hai trăm người nhất định phải cần tộc trưởng và Trung Chế quan cùng hạ lệnh.
Tộc trưởng và Trung Chế quan đều có lệnh phù của mình, chỉ có nhìn thấy lệnh phù này, quan tướng mới có thể tập kết binh mã, nếu tộc trưởng tự tiện điều động binh mã, chắc chắn sẽ bị định tội mưu phản.
Sau khi mấy người Ma Ha Tàng ra ngoài, trong trướng vải chỉ còn Bạch Hạt Tử và Sở Hoan. Nhìn thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, Bạch Hạt Tử tới gần thấp giọng nói:
Sở Hoan cũng không nói gì, trầm ngâm một lát, mới nói:
Dưới sự bày mưu tính kế của Ma Ha Tàng, Trác Nhan Bộ dẫn đầu bắt vài tên võ sĩ Tháp Lý KHắc trong doanh địa lại, lập tức xử tử, mấy người kiađều là bộ hạ của Bác Luân Hổ, hai hôm nay sống rất tiêu dao ở Trác Nhan Bộ, trong lúc say rượu đã bị mờ mịt bắt lại, sau đó chém đầu.
Trác Nhan Bộ ở tại mảnh đất biên giới sa mạc, tuy rằng quân đội Trung Nguyên chưa bao giờ thật sự vượt qua sa mạc xâm nhập lãnh thổ Tây Lương, nhưng so với các bộ tộc khác trên thảo nguyên, phản ứng quân sự của Trác Nhan Bộ nhanh hơn rất nhiều, lúc trời tối đen, bản bộ Trác Nhan đã tập trung hơn năm trăm dũng sĩ, những người này đều là binh sĩ tinh nhuệ của bản bộ Trác Nhan, rất thiện chiến.
Ma Ha Tàng lại phái người đi gọi đám người Lang Oa Tử dừng lại ngoài hai mươi dặm tới, trước khi lên đường tổng cộng lại cũng có sáu trăm người, đều là dũng sĩ thân thể cường tráng có thể chiến đấu.
Sở Hoan không biết Ma Ha Tàng muốn làm gì, trong lòng biết chắc có lẽ không phải dẫn vài trăm người này tới thành Thanh La, nếu gã đúng là phản tặc của Tây Lương như lời Bác Luân Hổ nói, như vậy dẫn mấy trăm kỵ binh trở về thành Thanh La không thể nghi nghờ là tự chịu diệt vong.
Người của Trác Nhan Bộ thấy tộc trưởng tập kết binh mã đều rất tò mò, động tĩnh lần này đương nhiên cũng kinh động tới Na Sử Khỉ La, nàng là Tháp Lan Cách của Hoàng Kim Na Sử Tộc, nhìn thấy Trác Nhan Bộ dưới trướng Na Sử Tộc động binh mã, cảm thấy khả nghi, tìm tới lều trại của Trác Nhan Luân, thủ vệ ngoài cửa cũng không dám ngăn cản, Khỉ La vọt thẳng vào trong trướng vải, còn chưa thấy rõ người, đã lạnh lùng nói:
Trước khi lên đường, đám người Ma Ha Tàng đang dùng thực vật bổ sung thể lực, Khỉ La xông tới lúc đó, Trác Nhan Luân đầu tiên ngẩn ra, lập tức đứng dậy tới đón, vội la lên:
Lão giơ tay lôi kéo cánh tay Khỉ La, muốn dẫn nàng ra ngoài.
Trác Nhan Luân hiểu được trong lòng, lần này Trác Nhan Bộ thật sự mạo hiểm rất lớn, lão cũng không muốn Na Sử Khỉ La cuốn vào trong đó, hiện giờ thời gian gấp gáp, trong lúc điều động nhân sự, quả thật quên Tháp Lan Cách của Hoàng Kim Na Sử Tộc còn ở Trác Nhan Bộ, lúc này Khỉ La xông tới, Trác Nhan Luân thầm kêu không tốt, hối hận không để Khỉ La rời khỏi sớm.
Tính tình Khỉ La cũng nóng nảy, nàng đã nhìn thấy một người đàn ông râu quai nón ngồi ở vị trí chủ tọa, đó vốn là vị trí của Trác Nhan Luân, giờphút này lại bị người này ngồi, cũng cảm thấy chuyện cổ quái.
Hoàng Kim Na Sử Tộc thống lĩnh bộ tộc lớn nhỏ ở thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, bộ tộc phía dưới xuất hiện bất kỳ tình trạng gì, Na Sử tộc đều khó thoát khỏi liên quan, hiện giờ Trác Nhan Bộ hành động quái dị, Khỉ La lại thấy đột nhiên xuất hiện một người như vậy, biết được chuyện không tầm thường, nàng giãy khỏi tay Trác Nhan Luân chỉ vào Ma Ha Tàng ở chỗ chủ tọa, lớn tiếng hỏi:
Ma Ha Tàng mặt không đổi sắc, trái lại hỏi Trác Nhan Luân:
Ma Ha Tàng không phải kẻ ngu, đổi thành người bình thường, tuyệt đối không dám tự tiện xông vào trướng, cô nương tính tình nóng nảy này dám xông vào trướng tộc trưởng không qua thông báo, thân phận nhất định không tầm thường.
Ánh mắt Trác Nhan Luân chợt lóe lên, nhất thời không tiện trả lời, Khỉ La đã cười lạnh nói:
Ma Ha Tàng nghe vậy, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười, ha ha nói:
Gã ra hiệu, Khuất Luật Cân liền xông tới, đại đao trong tay nhắm ngay Khỉ La.
Khỉ La tính tình nóng nảy, Khuất Luật Cân xông lại, nàng đã phát hiện, nháy mắt rút loan đao nhỏ mang theo bên hông, đón đỡ đao Khuất Luật Cân bổ tới.
Khuất Luật Cân chính là đội trưởng thân binh bên người Ma Ha Tàng, thủ đoạn rất tốt, thấy loan đao của Khỉ La chém tới, liền tránh đi, Khỉ La lập tức biến chiêu, lại chém tới một đao, Khuất Luật Cân vung đao đón đỡ, một tiếng keng vang lên, hai thanh đao đụng vào nhau, đốm lửa văng khắp nơi, Khỉ La cảm thấy cánh tay bị chấn động run lên, cảm thấy giật mình, Khuất Luật Cân đã xoay cổ tay, đập sống đao vào hổ khẩu Khỉ La, Khỉ La cảm thấy tay tê rần, loan đao nhỏ trong tay đã bị Khuất Luật Cân đoạt đi.
Khỉ La vừa sợ vừa giận, không kịp phản ứng, Khuất Luật Cân giơ tay lên, mũi đao dừng trước bộ ngực sữa đầy đặn của Khỉ La, Khỉ La hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, sóng cả mãnh liệt.
Một tiếng quát lạnh vang lên trong trướng, một người đã đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng.
Khỉ La quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, đầu tiên cả kinh, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, kinh hỉ nói:
Nàng thật sự không thể tưởng được, nam nhân mình chờ trái đợi phải không thấy tung tích, không ngờ lại xuất hiện trong trướng này.
Lúc này sắc trời tối đen, tuy rằng trong trướng vải thắp đèn mỡ dê, vẫn rất tối, hơn nữa Sở Hoan đang mặc quần áo Sơn Tháp Bộ, Khỉ La tiến vào cũng không chú ý tới Sở Hoan đã ở trong trướng.
Lúc này khuôn mặt nàng một mảnh vui mừng, căn bản không quan tâm mũi đao dừng trước ngực.
Ma Ha Tàng thấy Sở Hoan ra mặt, hơi kinh ngạc hỏi:
Sở Hoan đưa tay chỉ vào Khuất Luật Cân nói:
Trước tiên thả nàng!
Không thả được!
Ma Ha Tàng lắc đầu nói:
Sở Hoan cười lạnh nói:
Ma Ha Tàng cũng không để ý, cười ha ha nói:
Gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn đôi mắt Na Sử Khỉ La, lập tức nhìn về phía Sở Hoan, nghĩ tới Sở Hoan từng nói làm khách mấy ngày ở Trác Nhan Bộ, vừa rồi Na Sử Khỉ La gọi Sở Hoan là Hoan ca, hiểu được cái gì liền hỏi:
Trác Nhan Luân thấy Khỉ La tự báo thân phận, lại thấy dường như Sở Hoan và Ma Ha Tàng nổi lên xung đột, ở bên nói:
Thật ra Khỉ La tiến vào trong trướng vải, Sơn Tháp Hỉ Minh vốn bất an liền sáng mắt, dáng người Khỉ La, phong nhũ kiều đồn, trong mắt người thảo nguyên tuyệt đối là cực phẩn, chẳng qua nghe Khỉ La tự xưng Na Sử Tháp Lan Cách, Sơn Tháp Hỉ Minh không dám có suy nghĩ không an phận, lúc này lại nghe Trác Nhan Luân nói Sở Hoan là tình lang của Khỉ La, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Khuất Luật Cân và Bạch Hạt Tử hai người cũng hơi kinh ngạc
Ma Ha Tàng đương nhiên nghĩ không ra quan hệ giữa Sở Hoan và Khỉ La là như vậy, sau khi ngẩn ra lập tức cười ha ha nói: