Lâm Lang tiến lên hai bước, nghiêm nghị nói:
Hoàng bộ đầu gật đầu nói:
Gã quay qua nhìn Phạm Dật Thượng, lạnh giọng hỏi:
Phạm Dật Thượng bình tĩnh tự nhiên cười đáp:
Sở Hoan trong đám người thần sắc bình tĩnh, hơi híp mắt, từ sau khi quan sai tiến vào, hắn liền nhìn chằm chằm Phạm Dật Thượng, nhưng phản ứng của Phạm Dật Thượng lại ngoài dự kiến của Sở Hoan.
Phạm Dật Thượng có vẻ rất bình tĩnh, dường như trong lòng sớm có chuẩn bị, không chút e ngại đối với Hoàng bộ đầu cùng sai dịch lien quan. Khi Tô Lâm Lang vừa mới đến, Phạm Dật Thượng có vẻ hơi bối rối, hiện giờ sai nha tới đây, hắn trái lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, trước sau khác biệt vô cùng rõ ràng, trong phản ứng quỷ dị này của Phạm Dật Thượng, Sở Hoan nhạy bén ngửi bên trong dường như ẩn chứa mưu mẹo nào đó.
Hoàng bộ đầu nghe Phạm Dật Thượng nói như vậy, cũng khẽ gật đầu nói:
Điều này thì đúng. Đại đông gia quả thực là phu nhân của Đại công tử Phạm gia… !
Có thế chứ:
Phạm Dật Thượng lộ ra thần sắc đắc ý:
Gã chỉ vào cửa chính rộng mở của Hòa Thịnh Tuyền nói:
Hoàng bộ đầu nhíu mày, do dự một chút, rốt cuộc nhìn về phia Tô Lâm Lang nói:
Tô Lâm Lang cười nhạt nói:
Đại nhân, hôm nay Lâm Lang không muốn đấu võ mồm nhiều. Nếu đại nhân tới đây, còn xin đại nhân đuổi đám lưu manh hoành hành ngang ngược này ra khỏi Hòa Thịnh Tuyền!
Tô Lâm Lang, ngươi không có tư cách đuổi ta đi.
Phạm Dật Thượng lớn tiếng nói:
Hoàng bộ đầu cả giận nói:
Gã lập tức thở dài, nói với Lâm Lang:
Khuôn mặt Lâm Lang sau lụa đen một mảnh bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua vẻ trào phúng, thản nhiên nói:
Hoàng bộ đầu thở dài, vẻ mặt thân thiết, nói:
Gã chuyển qua nhìn Phạm Dật Thượng, giọng nói lạnh lùng:
Phạm Dật Thượng cười ha ha nói:
Không đợi Tô Lâm Lang và Hoàng bộ đầu nói chuyện, lão Tô đã lớn tiêng snói:
Không được. Ngươi nói thật nhẹ nhàng, năm trăm vò rượu nói lấy là lấy đi, ngươi có biết năm trăm vò rượu này là tâm huyết của Hòa Thịnh Tuyền ta?
Lão già kia, nơi này còn không đến lượt ngươi nói chen vào.
Thanh Kiểm lão Tứ vẫn không hé răng, lúc này đã nắm chặt tay quát lạnh nói:
Lão Tô cũng giận dữ nói:
Tô Lâm Lang thản nhiên nói:
Hoàng bộ đầu lạnh lùng nhìn Phạm Dật Thương, trầm giọng nói:
Lâm Lang ở bên, giống như bách hợp trong gió, yểu điệu thướt tha, không nói một lời, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Hoàng bộ đầu thấy Tô Lâm Lang không đáp, hơi xấu hổ, nhưng vẫn cười gượng hai tiếng, nói:
Lời vừa nói ra, đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền lập tức đều xôn xao lên, đều khe khẽ nói nhỏ. Vừa rồi xem tư thế Hoàng bộ đầu, mọi người còn tưởng rằng gã trợ giúp Hòa Thịnh Tuyền, nhưng càng nghe càng không thích hợp, đợi nói ra những lời này, mọi người đột nhiên cảm thấy, dường như Hoàng bộ đầu này giúp đỡ Phạm Dật Thượng.
Lâm Lang nghe gã nói xong, thản nhiên cười nói:
Sắc mặt Hoàng bộ đầu trầm xuống, nói:
Lâm Lang thản nhiên nói:
Không có ý gì, ta nghĩ lời của ta đã rất rõ ràng!
Đại đông gia, một khi đã như vậy, bản bộ đầu sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Hoàng bộ đầu cười lạnh nói:
Gã không nói thêm lời nào, xoay người rời đi, vài tên sai nha bên ngoài lập tức ra cửa chính cùng gã.
Hoàng bộ đầu vừa đi, người Bát Lý Đường đều tinh thần tỉnh táo, lại đắc ý lên, Phạm Dật Thượng cũng vênh váo tự đắc nói:
Gã xoay người nói với Sấu Tử lão Tam và Thanh Kiểm lão Tứ:
Thanh Kiểm lão Tứ lập tức phất tay nói:
Gã sải bước tiến về phía Hòa Thịnh Tuyền, lão Tô thấy thế, cũng bất chấp gì khác, bước nhanh tới, ngăn trước cửa lớn, cả giận nói:
Sớm có vài tên du côn Bát Lý Đường tiến lên, một người đi trước nâng tay kêu lên:
Khi gã nói chuyện, một bàn tay đã vươn ra, liền đẩy qua người Tô bá.
Lâm Lang lúc này vừa giận vừa vội, Hoàng bộ đầu rõ ràng là cấu kết một chỗ với Phạm Dật Thượng, chuyện hôm nay, những người này đã sớm dự mưu, cố ý diễn trò này.
Đôi mắt sau khăn che mặt đã đỏ lên, thậm chí mang theo nước mắt, nhưng nàng vẫn kiên cường dựng thẳng người, thấy có người tới đẩy Tô bá, đã trách mắng:
Cũng gần như đồng thời, có người trong Bát Lý Đường kêt lên:
Một người đã thấy, một chiếc ghế dựa bỗng nhiên bay về phía tên lưu manh chuẩn bị đẩy Tô bá, tốc độ cực nhanh, giống như sao băng, câu "cẩn thận" kia còn chưa dứt, chiếc ghế dựa đã nện thật mạnh vào đầu lưu manh kia, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, ghế dựa chắc chắn đã vỡ tan, trên đầu lưu manh bị đập lập tức đổ máu tươi, vẻ mặt gã mờ mịt, tròng mắt đảo đảo, liền ngã xuống đất.
Dị thường đột ngột này, tất cả mọi người đều hoảng sợ, bất kể là người Hòa Thịnh Tuyền hay là người Bát Lý Đường, đều trợn mắt há mồm, không dám tin.
Rât snhanh, mọi người đều nhìn qua một chỗ, một người chậm rãi đi ra từ trong đám người Hòa Thịnh Tuyền, mọi người đều biết, chiếc ghế dựa kia đúng là người này ném ra.
Người này quần áo đơn giản, tóc sau đầu dùng ột dây thừng vải thô buộc lại, làn da hơi đen, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra một khí chất kiên nghị, lúc này lại mang theo vẻ mặt lạnh lẽo.
Người này đương nhiên là Sở Hoan.
Một số thời điểm, kích động là ma quỷ, nhưng bình thường trong cơ thể một số người đàn ông tràn ngập tâm huyết lão tổ tông lưu truyền tới nay, có đôi khi vẫn phải kích động một phen.
Lấy việc tính trước làm sau, vĩnh viễn chỉ có một thứ tốt đẹp là lý tưởng, người tính không bằng trời tính, trong cuộc sống có nhiều bất thường lắm, nhưng tâm huyết cũng không mất.
Sở Hoan có tâm huyết, cho nên lúc một đám trộm cướp giẫm lên người khác như thế, hắn vẫn thản nhiên ra tay.
Lâm Lang nhìn Sở Hoan đi ra từ trong đám người, thân thể mềm mại chấn động, nếu lúc này khăn che mặt của nàng mở ra, tất cả mọi người sẽ không thể tin nổi vị Đại đông gia từ xưa đến nay bình tĩnh sao lại có vẻ mặt vô cùng giật mình như thế.
Loại vẻ mặt này không chỉ là giật mình, bao hàm rất nhiều.
Nàng đột nhiên nâng tay lên, che kín cái miệng nhỏ nhắn của mình, không biết vì sao lúc nàng thấy Sở Hoan đi ra, nước mặt cảu nàng dĩ nhiên không thể kìm nổi mà rơi xuống.
Nàng che miệng, không cho mình phát ra tiếng khóc, nhưng thân thể mềm mại cua rnàng đang run rẩy, lòng nàng giờ phút này, tựa hồ như từ Địa ngục đột nhiên bay đến Thiên đường, càng giống như thấy được thân nhân đã lạc đường rất nhiều năm của mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Sở Hoan chậm rãi đi đến trước người Tô Lâm Lang, lấy ra một chiếc khăn tay rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, đưa cho Lâm Lang, lộ ra một nụ cười tựa như gió xuân:
Hắn cười như gió xuân, có thể hòa tan hết thảy, ấm áp hết thảy!