Trong Lục viên, hoan thanh tiếu ngữ, chén lại chén, một mảnh hào khí vui sướng hớn hở, Lục Lãnh Nguyệt ở đó liên tục mời rượu, Viên Sùng Thượng tửu lượng không tệ, tửu lượng của vị Phương Thống chế kia cũng không cao, chỉ uống hai chén đã không uống được nữa, thi thoảng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài, tựa như trông chờ gì đó. Từ trong nơi sâu nhất trong ánh mắt thoáng lướt qua vẻ không kiên nhẫn không ai biết.
Sở Hoan thủy chung vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười, khóe mắt ngẫu nhiên liếc qua Phương Thống chế đã nhìn ra thần sắc không yên lòng trong đó.
Lục Lãnh Nguyệt ngồi bên cạnh Viên Sùng Thượng, ghé sát vài tai Viên Sùng Thượng, nói.
Lúc này trên bàn ăn uống linh đình, thật không mấy người chú ý đến Viên Sùng Thượng và Lục Lãnh Nguyệt thầm thì.
Lục đông gia có chuyện gì?
Không dối gạt Tổng đốc đại nhân, Lục gia ta còn một chuyện vui muốn làm từ một năm trước.
A?
Viên Sùng Thượng hào hứng, thấp giọng trêu chọc cười cười:
Lục Lãnh Nguyệt vội hỏi:
Viên Sùng Thượng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Lục Lãnh Nguyệt vội vàng cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình, Viên Sùng Thượng nghĩ nghĩ rồi nói:
Lục Lãnh Nguyệt lại cười nói:
Viên Sùng Thượng cười nói:
Như vậy là thú vị rồi. Đó là đại hỉ của vị nào trong gia tộc của Lục đông gia vậy?
Chính là tiểu khuyển.
Viên Sùng Thượng nói.
Viên Sùng Thượng hào hứng hỏi:
Lục Lãnh Nguyệt thở dài:
Viên Sùng Thượng có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
Thấp giọng hỏi:
Lục Lãnh Nguyệt cười khổ thở dài:
Lại cảm khái:
Viên Sùng Thượng ghé sát lại thấp giọng cười hỏi:
Lục Lãnh Nguyệt thở dài:
Lập tức nhướn lông mày cười nói:
Viên Sùng Thượng cười nói:
Lục Lãnh Nguyệt cảm kích ra mặt, lại kính Viên Sùng Thượng một ly.
Tân khách hoan thanh tiếu ngữ, trên bàn đều là món ngon mỹ hị, Lục Lãnh Nguyệt liên tục mời đồ ăn, lại càng thường xuyên mời rượu Sở Hoan.
Thấy Lệ Vương Tôn chỉ uống vài chén, chưa hề động đũa, Sở Hoan cười nói:
Lệ Vương Tôn cười lắc đầu, cầm đũa, nhìn quét một lượt thức ăn trên bàn, cuối cùng đẩy đũa tới âu cá hấp chưng, không gắp thịt cá, mà gắp một cái mắt cá, đặt vào trong đĩa của mình.
Sở Hoan hơi lạ, thấy Lệ Vương Tôn bỏ mắt cá kia vào miệng của mình, nhưng rất nhanh, y ho “hắc hắc”, đã thấy y ho mắt cá trong miệng ra.
Khấu Xuân ở bên cạnh nhịn không được nói:
Lệ Vương Tôn lắc đầu cười khổ:
Trước kia gia mẫu đã nói cho ta biết, ăn mắt cá, có thể sáng mắt, cho nên trước giờ khi nhìn thấy cá ta đều ăn mắt cá.
Vậy hôm nay…?
Khấu Xuân nhìn mắt cá trong đĩa đầy nghi hoặc.
Lệ Vương Tôn nói:
Viên Sùng Thượng lập tức nói:
Lệ Vương Tôn mỉm cười, không nói gì.
Qua ba lần rượu, đêm đã khuya, không ít khách nhân chào từ biệt Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng tối nay uống hơi nhiều, hơi say say, Lục Lãnh Nguyệt thấy vậy vội vàng mời hai người Viên Sùng Thượng và Sở Han tới hậu đường uống chút nước trà giải rượu.. Sở Hoan cùng Viên Sùng Thượng đi vào hậu đường, rất nhanh Viên Sùng Thượng tự đưa trà đến, ngồi xuống, thấy bốn phía vắng lặng, phủi phủi tay, liền có một người xuất hiện bên cạnh, chính là Lục Thế Huân.
Lục Thế Huân cầm hai cái hộp bằng bạc không lớn không nhỏ trên nay, Lục Lãnh Nguyệt nhận lấy, tiến lên, đặt hai cái hộp trong tay Sở Hoan và Viên Sùng Thượng, mỗi người một cái, cười nói:
Viên Sùng Thượng đặt chén trà xuống, thò tay tùy ý mở ra, thấy bên trong tản ra một tầng ánh sáng nhẹ nhẹ, liếc một cái thì ra là một viên Dạ Minh Châu, không khỏi cười nói:
Đương nhiên Sở Hoan cũng thấy. Hắn cũng biết rất rõ dạ minh châu, từ Tây Lương, hắn đã chiếm được ba khỏa dạ minh châu hiếm thấy, còn lớn hơn cả dạ minh châu của Lục Lãnh Nguyệt đưa lên, cũng trân quý hơn nhiều. Bất quá, ngay cả như vậy, hai khỏa dạ minh châu Lục Lãnh Nguyệt đưa đến cũng thực sự rất quý.
Lục Lãnh Nguyệt cười nói:
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, thoáng thấy từ sâu trong ánh mắt của Lục Thế Huân bên cạnh Lục Lãnh Nguyệt mang theo chút oán độc, biết rõ người này hận mình đến thấu xương, nhìn Lục Thế Huân cười nói:
Lục Thế Huân “A” một tiếng, ôn hòa nói:
Sở Hoan ho khan hai tiếng, chậm rãi rút ra một thứ đồ từ trong tay áo, đưa cho Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng hơi tò mò, mở ra xem xét, sắc mặt có vẻ ngạc nhiên, nhìn Lục Thế Huân. Lục Thế Huân thấy thần sắc Viên Sùng Thượng kỳ lạ lập tức cảm thấy hơi không đúng, lại nghe Viên Sùng Thượng hỏi Sở Hoan:
Sở đại nhân, vị Tô Lâm Lang Tô đông gia này là…?
Là vị hôn thê của Sở mỗ.
Sở Hoan lại cười nói:
Lục Thế Huân hơi biến sắc, Lục Lãnh Nguyệt vẫn mỉm cười, gật đầu nói:
Lại thêm vài phần nghi hoặc:
Lão không nói tiếp nữa, chỉ mỉm cười, thập phần hòa khí.
Sở Hoan nói nốt nửa câu, cười:
Cho nên Lâm Lang không phải con dâu Lục gia.
Thì ra là vậy.
Lục Lãnh Nguyệt thở dài:
Tiếc hận lắc đầu.
Sở Hoan gật đầu nói:
Lục Lãnh Nguyệt không đổi sắc, cười nói:
Sở Hoan cười ha ha:
Nhận lấy công văn trong tay Viên Sùng Thượng, nói với Lục Thế Huân:
Lục Lãnh Nguyệt cười nói:
Không dám!
Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia đã trở thành nhà cấp ngự tửu ở Tây Sơn, cho nên sinh ý đương nhiên phát triển, tiền bạc cũng nhiều.
Sở Hoan thở dài:
Lục Lãnh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nói:
Sở Hoan đưa tờ giấy vay nợ kia ra, cười nói:
Lục Lãnh Nguyệt biến sắc.
Mười vạn lượng bạc, đương nhiên không phải số nhỏ. Cho dù đối với Lục gia, mười vạn lượng bạc cũng tuyệt đối là một con số không nhỏ, lúc này Lục Lãnh Nguyệt thấy rõ, đây là một tờ giấy nợ, trên đó quả nhiên có chữ ký và thủ ấn của Lục Thế Huân.
Lục Lãnh Nguyệt trầm giọng nói.
Thần sắc Lục Thế Huân cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi, không đợi y mở miệng, Sở Hoan đã nói:
Lục Thế Huân nhịn không được, nói:
Sở Hoan “A” một tiếng, chậm rãi nâng chung trà, thổi thổi lá trà, thản nhiên nói:
Đôi mắt lạnh lại, sẵng giọng: