Người khăn đỏ đáp:
Họ Sở kia… hình như bị bệnh…
Bị bệnh?
Đoạn Tuần giật mình, ngạc nhiên hỏi:
Người khăn đó lại đáp:
Bên kia báo tin, mấy ngày trước đều thấy họ Sở đi ra đi vào. Thế nhưng ba ngày lại nay, cửa lớn hành dinh Thái Nguyên đóng chặt, Họ Sở kia cũng không hề đi ra ngoài.
Vậy làm sao biết là hắn bệnh?
Bên trong hành dinh có đầu bếp riêng, chuyên môn phụ trách chuyện ăn uống. Chúng ta đã cho tên đó ít bạc.
Người khăn đỏ giải thích:
La Đa quay đầu lại nhìn Sở Hoan, liếc mắt một cái đầy ẩn ý. Sở Hoan cũng chỉ có thể cười trừ. Hắn rời khỏi thành Thái Nguyên lặng yên không một tiếng động, tất nhiên không thể để cho người khác biết được.
Đoạn Tuần trầm ngâm một lát rốt cuộc nói:
Người khăn đỏ cẩn thận từng li từng tý hỏi:
Đoạn Tuần hừ lạnh một tiếng nói:
Gã như có điều suy nghĩ:
Người này từng dẫn sứ đoàn đi sứ Tây Lương bình yên vô sự trở về, chắc hẳn cũng có chút khả năng. Ta lo lắng nhất, là ngày đó hắn đã nhận rat a.
Nhận ra công tử?
Người khăn đỏ có chút kinh ngạc:
Làm sao có thể có chuyện như thế?
Ta cũng không chắc chắn.
Đoạn Tuần nói:
Người khăn đỏ nói:
Đoạn Tuần cười lạnh:
Nói đến đây, trong mắt Đoạn Tuần lộ ra vẻ ác lạnh, tràn đầy sát ý.
Người khăn đỏ nói:
Đoạn Tuần nhíu mày, đúng lúc đó, chợt nghe từ ngoài cửa bên trái vọng lên tiếng chuông. Người khăn đỏ nói:
Đoạn Tuần lập tức đi đến, rất nhanh đã vào con đường đá kia, sau khi đi qua cánh cửa đá, cánh cửa đá liền khép lại.
La Đa xoay người ngồi dậy, cười khục khục trong cổ họng:
Sở Hoan đã ngồi xuống, mò hộp quẹt, châm lửa, lúc này mới ngạc nhiên hỏi:
Đại ca có nghe bọn họ nhắc đến Mộc Tướng quân?
Có.
La Đa gật đầu:
Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất hùng của Thiên Môn đạo.
Tướng đạo Thất hùng?
Sở Hoan kinh ngạc hỏi:
Chẳng lẽ đại ca biết rõ cái gọi là Tướng đạo Thất hùng?
Biết đại khái.
La Đa lại cười:
Thiên Môn lục đạo, Tướng đạo cầm đầu. Tướng đạo chỉ có bảy người. Bảy người này là chiến tướng có thể dẫn binh tung hoành sa trường, hợp nhau lại gọi là Thất hùng. Mộc Tướng quân này chỉ là một trong số bảy người đó. Tướng đạo Thất hùng đều có danh hiệu riêng. Là Nhật, Nguyệt, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mộc Tướng quân xếp thứ tư.
Theo như lời Đoạn Tuần vừa nói, trong kế hoạch náo loạn An Ấp của Thiên Môn đạo lần này, hình như là do Mộc Tướng quân chỉ huy.
Sở Hoan nhíu mày:
Hắn còn chưa dứt lời, La Đa đã khoát tay:
Sở Hoan khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, bất giác buột mồm:
La Đa sững sờ, ngạc nhiên hỏi lại:
Sao vậy?
Trước kia ta cũng lấy làm lạ, không biết là có ý gì?
Sở Hoan thở dài:
Nhưng giờ đã hiểu được một ý…
Tướng tại công môn…
La Đa suy tư một lúc rồi cười:
Trong mắt y hiện ra vẻ trào phúng. Sự trào phúng này hiển nhiên không phải là nhằm vào Sở Hoan mà là nhằm vào đế quốc Đại Tần.
Sở Hoan cũng chỉ có thể cười khổ:
Đại ca, không dối gạt huynh, trước khi tiểu đệ đến An Ấp cũng biết rõ bên trong công môn An Ấp có vấn đề, chỉ là…
Vậy ngươi có đoán ra ai là Mộc Tướng quân kia không?
Sở Hoan thở dài:
Trong lúc nói chuyện, sâu trong đôi mắt Sở Hoan xẹt qua một ánh nhìn lạnh giá.
La Đa thấy vậy, khẽ gật đầu, cười vui vẻ nói:
Y vừa nói, vừa chỉ tay vào cánh cửa đá mà lúc nãy Đoạn Tuần đã đi vào.
Sở Hoan không nói hai lời, lại nhún mình nhảy xuống đất. La Đa bám theo hắn như bóng với hình. Khi Sở Hoan tiếp đất, La Đa cũng đã đứng bên cạnh.
Sở Hoan nhìn La Đa, chân thành nói:
La Đa đưa tay vỗ vào bả vai Sở Hoan, cười ha ha:
Sở Hoan nhìn La Đa cao lớn thông kệch, cảm thấy buồn cười. Hắn thầm nghĩ, tuy ta không thể coi là anh tuấn tiêu sái, nhưng ngay cả khi ngươi còn trẻ chắc chắn vẫn kém xa ta rồi.
Hai người cũng không nói chuyện, đi đến vách đá. Hộp quẹt đã cháy một nửa. La Đa ghé sát vào tai Sở Hoan hạ giọng nói:
Sở Hoan dựng thẳng tay trái lên, chém xuống, thống khoái nói:
La Đa cười nói:
Sở Hoan đáp:
Nói đến đây, trong mắt hắn thoáng có chút sầu muộn.
La Đa vỗ vào bả vai Sở Hoan:
Y không nói thêm lời nào, một tay sờ soạng lên vách đá đè mạnh một cái. Cạc cạc hai tiếng vang lên, cánh cửa trước mặt liền từ từ mở ra. Ánh lửa lấp loáng. Sở Hoan cảnh giác cao độ. Lúc trước, vẫn không biết đằng sau cánh cửa đá này tột cùng là cái gì, lúc này liền hăm chú nhìn kỹ. Đợi đến lúc cánh cửa đá mở ra hoàn toàn, mới phát hiện phía trước có một thông đạo rộng rãi. Hai bên vách đá bóng loáng. Cứ cách một đoạn lại có treo một ngọn đèn. Ánh lửa chiếu sáng thông đạo này khá rõ.
La Đa liếc nhìn rồi cười hắc hắc:
Trong tiếng cười nhẹ, y đã tiến vào con đường đá. Sở Hoan đi sát phía sau. Sau khi La Đa đi vào, cánh cửa đá lập tức khép lại. Sở Hoan đứng bên cạnh, cảm thấy La Đa đúng là hết sức quen thuộc nơi này. Hơn nữa, y có vẻ thông thuộc các cơ quan trong Tiềm Long quật như lòng bàn tay mình vậy. Trong lòng suy đoán chưa chắc La Đa chưa từng đi qua thông đạo này.
Hai người đi theo con đường bằng đá về phía trước, tới lúc có một con đường rẽ sang lối khác. Sở Hoan khẽ giật mình. La Đa nhìn hắn, cười nói:
Sở Hoan nhìn về phía đó, thấy con đường này dài hun hút, do dự một chút, lắc đầu. Hai người lại đi về phía trước, một lát sau, thấy hai bên trái phải lại có mấy đường rẽ. Tới lối rẽ thứ năm, Sở Hoan dừng chân, thấp giọng nói:
Dường như hắn ngầm nghe thấy từ lối rẽ bên cạnh vọng tới thanh âm gì đó.
La Đa chỉ cười cười, cũng không do dự, nhanh nhẹn đi vào lối rẽ kia. Y quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói:
Lối rẽ này đường rất hẹp, hai bên không hề có đèn, ánh sáng lờ mờ. Đi được môt đoạn, giọng nói từ phía trước nghe càng lúc càng rõ. Có người lớn tiếng nói:
Sở Hoan nghe thấy giọng nói kia, không giấu được vẻ kinh ngạc, con mắt sáng lên.