Lệ Vương Tôn thở dài một tiếng, nói:
Đôi mắt gã hàn ý lạnh băng. Gã thản nhiên nói:
Ngươi đã biết tất cả rồi, vậy ngươi sẽ ứng phó như thế nào?
Vậy là ngươi thừa nhận mình chính là Mộc tướng quân?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Vương Tôn và hỏi.
Lệ Vương Tôn nói:
Chuyện đã tới nước này liệu bổn tướng còn có thể phủ nhận nữa hay không? Chỉ là vừa rồi ngươi cũng đã nói, người thông minh có lúc lại dễ dàng mắc sai lầm, câu nói này bổn tướng rất tán thành.
Ồ?
Sở Hoan, đêm hôm đó ngươi tìm bổn tướng, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn tướng hoàn toàn tin tưởng ngươi?
Lệ Vương Tôn cười rồi nói tiếp:
Ngươi khẳng định là muốn cùng bổn tướng liên thủ bắt Viên Sùng Thượng ngay tại yến tiệc, lúc đó bổn tướng đã biết có lừa dối ẩn bên trong rồi.
Có lừa dối ẩn bên trong?
Bổn tướng không phải là trẻ lên ba, tuy ngươi tự nói là hoài nghi Viên Sùng Thượng là Mộc Tướng quân nhưng ngươi lại không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.
Lệ Vương Tôn cười nhạt rồi nói tiếp:
Trước khi chưa có bằng chứng xác thực thì bổn tướng không tin ngươi lại tìm bổn tướng để liên thủ một cách dễ dàng như vậy. Nếu ngươi thật sự thành tâm tìm bổn tướng liên thủ, tất nhiên sẽ đem chứng cứ ra chứng minh Viên Sùng Thượng là Mộc Tướng quân ra, nhưng lời ngươi nói trong đêm lại mập mờ, che giấu đi một số thứ…Nhưng bổn tướng cũng không để ý, vì bổn tướng có thể tương kế tựu kế!
Tương kế tựu kế?
Nếu ngươi đã biết Thiên Môn khởi sự vào đêm nay, vậy ngươi có biết ngày mà Thiên Môn khởi sự đều dâng tế phẩm lên Lão Quân không?
Lệ Vương Tôn cười lạnh nói:
Tế phẩm mà An Ấp Thiên Môn dâng lên chính là đầu của Viên Sùng Thượng.
Đầu của ta?
Viên Sùng Thượng chắp tay cười ha hả nói:
Lệ Vương Tôn cười nhạt một tiếng:
Đương nhiên các ngươi biết, tiệc cưới tối nay chẳng qua là một khâu trong kế hoạch của chúng ta. Mà khâu này lại quyết định sự thành bại của cả kế hoạch!
Xin chỉ giáo!
Sở Hoan mỉm cười nói.
Lệ Vương Tôn chậm rãi nói tiếp:
Gã liếc nhìn mấy vị quan viên rồi cười lạnh nói:
Lúc này, Hình bộ ti Chủ sự Khấu Xuân đã tận tai nghe thấy Lệ Vương Tôn tự nhận mình là Mộc Tướng quân - một trong Tướng đạo Thất hùng của Thiên Môn thì tỏ ra cực kỳ sợ hãi. Y biết mình đã phạm trọng tội, nếu quay đầu truy cứu, bãi quan cách chức là nhẹ. Lúc này y chỉ mong có thể biểu hiện tốt một chút trước mặt Viên Sùng Thượng để được khoan dung. Nên lập tức chỉ vào Lệ Vương Tôn mà mắng:
Y nhìn trái nhìn phải rồi nhìn thấy bầu rượu ở trên bàn, liền vồ lấy, nói một cách rất hiên ngang:
Lúc này, Lục gia gia chủ Lục Lãnh Nguyệt bỗng cười to rồi nói:
Khấu Xuân ngẩn người nhìn về phía Lục Lãnh Nguyệt, mắt y nhảy lên. Lúc trước Lục Lãnh Nguyệt nấp ở bên cạnh không lên tiếng, mọi người cũng không chú ý đến, lúc này lão đột nhiên mở miệng, Khấu Xuân lập tức nhớ ra, nếu tiệc hỷ hôm nay đều là một tay Mộc Tướng quân sắp xếp, đến tân nương cũng là thích khách, vậy thì Lục Lãnh Nguyệt đương nhiên là cùng phe với Mộc Tướng quân.
Nhưng trong lòng y lại có chút kinh ngạc, Lục gia là người gốc Thái Nguyên, mấy đời đều ở đây, từ trước tới nay đều buôn bán lương thực, ở giới thương gia An Ấp này tuyệt đối là lão đại.
Hiện giờ Hoàng gia suy sụp, Lục gia còn đạt được danh hiệu là Hội trưởng Thương hội Thái Nguyên, sau này có thể nói là tiền đồ rộng mở, Khấu Xuân thật sự không thể hiểu nổi một gia tộc thân sĩ như vậy tại sao lại gia nhập vào Thiên Môn đạo.
Lúc này hai mắt Viên Sùng Thượng như điện, y nhìn Lục Lãnh Nguyệt rồi thở dài nói:
Lục Lãnh Nguyệt chắp hai tay ra sau lưng, phong thái bĩnh tĩnh. Lão thản nhiên nói:
Ánh mắt Sở Hoan hướng về Lục Lãnh Nguyệt nói:
Lục Lãnh Nguyệt cười nói:
Bây giờ ngươi mới biết có lẽ là quá muộn rồi.
Mặc dù bổn quan biết Lục gia các ngươi có chút kỳ quái, nhưng…chưa từng nghĩ rằng các ngươi lại là di đồ của Thái Bình năm đó!
Sở Hoan lắc đầu:
Năm ấy, Trương Giác vốn là muốn lập lên thiên hạ thái bình, người dân có thể an cư lạc nghiệp, các ngươi nếu đã là tam thập lục gia mà Trương Giác lưu lại, vậy thì vì sao các ngươi lại có hành động tạo phản như vậy, cấu kết với Thiên Môn đạo, làm náo loạn thiên hạ?
Không phá cái cũ thì không xây mới được!
Lục Lãnh Nguyệt lạnh lùng đáp:
Thiên công Tướng quân quả thật là muốn lập nên thái bình thịnh thế. Tam thập lục gia chúng ta từ trước tới nay không quên lời hứa của tổ tiên với Thiên công Tướng quân. Cũng chính vì điều này mà chúng ta phải đánh đổ thiên hạ của nước Tần. Đây không phải là thiên hạ có thể khiến cho lão bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ thế này nhất định phải được thay đổi.
Vậy ngươi có từng nghĩ tới, gia nghiệp Lục gia các ngươi ở Thái Nguyên tích cóp mấy đời, khổ tâm tạo dựng, không dễ dàng gì mới có được địa vị và sự huy hoàng như ngày hôm nay. Nhưng một khi các ngươi gia nhập vào Thiên Môn đạo, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Sở Hoan chau mày nói:
Vì một lý tưởng hoang đường khó thành hiện thực, các ngươi hy sinh hết thảy như vậy có đáng không?
Sau khi Thiên công Tướng quân qua đời, cho tới giờ, tất cả mọi người như đang sống trong địa ngục vậy.
Lục Lãnh Nguyệt chậm rãi nói:
Lục gia vẫn luôn làm theo tâm nguyện của Thiên công Tướng quân, giấu tài, tích lũy sức lực, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ thực hiện ước nguyện của Thiên công Tướng quân. Tất cả những thứ mà con cháu Lục gia có đều là Thiên công ban tặng, vì tâm nguyện của Thiên công Tướng quân, Lục gia ta có thể hy sinh tất cả!
Hiện tại xem ra, các ngươi quả thật là muốn hy sinh tất cả rồi.
Viên Sùng Thượng hừ lạnh một tiếng:
Lục Lãnh Nguyệt cười một cách bình thản rồi nói:
Ánh mắt lão quét qua toàn bộ quan viên rồi bỗng nhiên cười nói:
Lão đưa tay chỉ vào Khấu Xuân, lạnh lùng nói:
Lục Lãnh Nguyệt vốn là một thương nhân, bình thường cư xử với mọi người đều rất tươi cười, hòa nhã nhưng lúc này sắc mặt lão trở nên lạnh lùng, giọng nói càng tàn độc hơn. Khấu Xuân sửng sốt.
Y cảm thấy sự tình có chút không ổn. Y bỗng nhiên phát hiện ra bốn phía đều xuất hiện không ít thân ảnh. Đang giật mình thì phát hiện đám người mặc đồ đen này đã im lặng không một tiếng động vây quanh chúng quan viên. Bọn chúng có đến mười tên, trong tay đều cầm đại đao sáng loáng, khăn đen bịt mặt, thậm chí có đến hai ba tên trong tay cầm cung nỏ, vẻ đằng đằng sát khí. Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng hơn.
Sở Hoan quét mắt một lượt, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ thở dài:
Hóa ra các ngươi sớm đã lên kế hoạch mai phục ở đây rồi!
Cái này ta còn phải cảm tạ Sở đại nhân đấy.
Lệ Vương Tôn mỉm cười nói:
Ta vẫn lo lắng rằng Viên Sùng Thượng sẽ không đến, vậy thì kế hoạch đêm nay của ta sẽ rắc rối to. Nhưng đêm đó, Sở đại nhân lại hẹn ta liên thủ xuất kích Viên Sùng Thượng, bổn tướng càng rõ rằng đại sự đã định, Viên Sùng Thượng nhất định sẽ đến! Đám người nịnh nọt này thấy ngươi đến đương nhiên cũng sẽ không thể không đến được.
Thì ra là vậy.
Sở Hoan thở dài nói:
Ngươi muốn lợi dụng ta để dụ Viên Tổng đốc đến đây.
Mục đích các ngươi khi đến dự tiệc chẳng qua là muốn đối phó với bổn tướng.
Lệ Vương Tôn cười nói:
Lệ Vương Tôn chắp hai tay sau lưng:
Sở Hoan nói:
Lệ Vương Tôn vỗ tay, cười rồi nói:
Sở đại nhân không hổ danh là Sở đại nhân, được lắm, đối với Thiên Môn đạo mà nói, hôm nay là một ngày trọng đại, đợi đến lúc trời sáng, bổn tướng sẽ treo đầu các ngươi lên đầu thành, đầu các ngươi để tế lão Quân!
Vì sao phải đợi đến lúc trời sáng?
Sở Hoan hỏi.
Lệ Vương Tôn cười nói:
Bởi vì sau khi trời sáng, thành Thái Nguyên đã nằm trong tay Thiên Môn đạo chúng ta!
Chờ một chút!
Khấu Xuân bỗng nhiên kêu lên:
Lệ Vương Tôn không thèm nhìn y, thản nhiên đáp:
Khấu Xuân rùng mình, lúc này đám người mặc đồ đen cầm dao bốn phía mặt lạnh như băng, sát khí bao phủ toàn bộ nơi đây. Mặc dù những quan viên này cũng biết bên ngoài Lục viên có quan binh, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Đám Thiên Môn đạo này nếu thật sự muốn ra tay vậy thì những quan binh kia có mọc cánh cũng không thể cứu nổi. Không ít người trong lòng thầm trách Viên Sùng Thượng. Họ cho rằng vừa rồi đáng ra nên đem hộ vệ theo, nếu không cũng không lâm vào cảnh bị bủa vây như thế này.
Khấu Xuân trán vã mồ hôi, ánh mắt sợ hãi, hai chân nhũn ra, cuối cùng nói:
Lời vừa nói ra, Viên Sùng Thượng lập tức nhìn sang Khấu Xuân, ánh mắt giận dữ. Các quan viên khác cũng ngạc nhiên, trố mắt nhìn Khấu Xuân, lời này của Khấu Xuân không nghi ngờ gì nữa chính là lời tạo phản.
Sở Hoan không thèm nhìn Khấu Xuân. Mộc Tướng quân lại cười nói:
Ồ, Khấu Chủ sự cũng bất mãn với triều đình này sao?
Đúng… đúng vậy…!
Khấu Xuân nói chắc chắn:
Y vừa nói, vừa đứng xa đám quan viên, dần nhích về phía Mộc Tướng quân, trên mặt hiện rõ vẻ nịnh nọt.