Cừu Như Huyết vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Bạch Hạt Tử đến bảo vệ bên cạnh cửa động. Đợi tới khi Bạch Hạt Tử đến gần cửa rồi, lúc này Cừu Như Huyết mới nhận hòn đá bên trong tay Sở Hoan, nâng lên nhìn một hồi lâu, sau đó mới nói:
Sở Hoan lập tức nói:
Thấy ở đâu vậy?
Thấy ở đâu à?
Cừu Như Huyết cau mày, tựa như đang nhớ lại, ánh mắt sáng lên, rốt cục nói:
Ồ, ta nhớ ra rồi. Thứ này gọi là hàn thạch!
Hàn thạch à?
Sở Hoan cười nói:
Sao Cừu huynh lại biết nó tên là hàn thạch?
Nắm hòn đá này trong tay có cảm giác gì chứ?
Cừu Như Huyết trả hòn đá màu trắng lại tay Sở Hoan. Sở Hoan nắm trong tay một lúc, cũng cảm thấy lòng bàn tay lạnh ngắt. Hòn đá này cứng cứng, chẳng những cầm không thoải mái mà nhiệt độ càng ngày càng hạ.
Sở Hoan lại cười nói:
Vậy hòn đá này có tính hàn rồi.
Chỉ tiếc là cũng không lạnh lắm.
Cừu Như Huyết nói:
Nếu như lạnh thật thì để trong phòng vào mùa hè có phải là mát không? Chỉ mát hơn đá bình thường một chút mà thôi. Nhiều năm trước ta gặp nó, còn tưởng là ngọc thạch nhưng sờ vào mới biết không phải. Ngọc thạch mềm mại mịn màng, thứ này lại không hề mềm mại sáng bóng, sau đó mới biết nó tên là hàn thạch.
Cừu huynh có biết tác dụng của hàn thạch này không?
Tác dụng à?
Cừu Như Huyết cười nói:
Sở Hoan kinh ngạc nói:
Ngươi nói là hàn thạch này không có tác dụng gì sao?
Cũng không thể nói như vậy được.
Cừu Như Huyết thấy Bạch Hạt Tử thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn mình, ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ khâm phục thì biết Bạch Hạt Tử đang bội phục sự hiểu biết của mình, cảm thấy đúng là hơi thoải mái.
Đại nhân, loại vật này nếu ở Quan Tây thì không đáng nói như vào tới quan nội thì vẫn có chút tác dụng đấy. Có một số người giàu có dùng hàn thạch này làm non bộ trong sân. Non bộ màu trắng, thoạt nhìn qua giống như do bạch ngọc chế thành, cũng coi là một cảnh đẹp. Ta nghe nói người tiền triều đã có lúc rất ưa thích dùng hàn thạch trang trí trong nhà, nhưng cuối cùng lại không vẻ vang lắm. Hàn thạch này rẻ quá, dùng trang trí nhà cũng xấu hổ cho nên dần dần ít được dùng hơn. Ngày nay đã rất ít người dùng hàn thạch để trang trí rồi.
Vì sao ở Quan Tây lại không được coi trọng vậy?
Sở Hoan ngạc nhiên nói.
Cừu Như Huyết cười nói:
Sở Hoan cả kinh nói:
Cừu Như Huyết gật gật đầu. Thấy thần sắc của Sở Hoan cổ quái, hắn lại hỏi:
Sở Hoan thở dài:
Cừu huynh, trước kia hàn thạch quan nội dùng mua với giá thế nào vậy?
Ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc là rẻ lắm đấy.
Cừu Như Huyết nói:
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, giống như có điều suy nghĩ vậy. Hắn dường như rất để ý tới hàn thạch, dùng Huyết Ẩm Đao chém hàn thạch thành hai nữa, một nửa nhét vào ngực. Cừu Như Huyết cực kỳ nghi hoặc, thầm nghĩ tại sao Tổng đốc đại nhân lại để ý tới thứ đá tầm thường này như thế.
Chợt nghe Bạch Hạt Tử kêu lên:
Mấy người Sở Hoan lập tức cảnh giác, đều nắm chặt vũ khí, tới bên cạnh cửa động. Chỉ thấy Bạch Hạt Tử chỉ vào thác nước trước mặt nói:
Đại nhân, các ngươi xem đi. Đây không phải là do đám cẩu tạp chủng đó giở trò chứ?
Đại nhân, chúng ta đoán đúng rồi.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói.
Thác nước vẫn đang trút xuống nhưng khí thế đổ xuống rõ ràng không bằng lúc trước. Màn nước đứt quãng, không trôi chảy giống như lúc trước, không còn có dáng vẻ như đổ nước ngân hà xuống nữa.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Nghĩ ra được một chiêu này, hơn nữa có vẻ như bọn họ đã ngăn được dòng nước có hiệu quả rồi.
Đại nhân, hiện giờ chúng ta giết ra ngoài đi.
Bạch Hạt Tử nắm chặt đao trong tay.
Sở Hoan lắc đầu nói:
Cừu Như Huyết cũng gật đầu nói:
Đại nhân nói rất đúng. Trước kia bọn họ vẫn không dùng cung tiễn thủ là bởi sợ làm bị thương người nhà. Lúc đó sắc trời lờ mờ tối, đám tiễn thủ kia cũng không có bản lĩnh nghe tiếng nói mà biết vị trí như Lang Oa Tử. Nhưng bây giờ sắc trời đã sáng, khoảng cách từ đầm nước tới cửa động quá gần. Nếu chúng ta xông ra, bọn họ nếu bắn tới thì căn bản chúng ta không có thời gian trốn tránh.
Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bạch Hạt Tử cau mày nói:
Hắn nhìn quanh một chút, lo lắng nói:
Sở Hoan hơi trầm ngâm, không nói hai lời, quay người đi vào trong động. Huyết Ẩm Đao bổ tới một khối đá nhô ra trên vách một cách không do dự. Thanh Huyết Ẩm Đao này không hổ là bảo đao chém sắt như chém bùn, ánh đao lướt qua là một khối nham thạch lớn đã rơi từ trên vách đá xuống.
Cừu Như Huyết thấy thế, nhướn mày, giống như hiểu ra điều gì đó, nói:
Đại nhân muốn dùng nham thạch để che chắn sao?
Không sai.
Sở Hoan nói.
Vừa nói hắn cũng không ngừng tay, Huyết Ẩm Đao chặt liên tục. Từng khối nham thạch rơi xuống từ vách đá.
Tổng đốc đại nhân ra tay, mấy người khác tất nhiên cũng không thể đứng nhìn. Huống chi đây là chuyện liên quan tới tính mạng. Nếu như trước khi dòng nước bị chặn mà không thể dựng một tấm chắn bằng đá trước cửa động để ngăn tên bắn tới thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ngay. Lập tức Bạch Hạt Tử cũng xắn tay áo lên, tiến tới vận chuyển đá ra chất đống ở cửa động. Lang Oa Tử cũng theo sát phía sau. Cừu Như Huyết nhìn vách đá, lại nhìn Hàn Nguyệt Nhận trong tay, lộ vẻ do dự, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tiến tới chém đá.
Nham thạch trên vách đá, đao bình thường căn bản không thể chặt xuống nhẹ nhàng được. Cho dù là đao tốt, chặt mấy khối đá là lưỡi đao có thể bị cùn ngay. Nhưng Hàn Nguyệt Nhận và Huyết Ẩm Đao đều là danh đao hiếm thấy, lúc này phát huy tác dụng của chúng. Dòng nước chảy bên ngoài ngày càng yếu đi, lúc này đã truyền tới tiếng la hét. Tiếng thác nước nhỏ dần, tiếng la kia cũng truyền tới:
Bốn người trong động căn bản không để ý. Hai người chém đá, hai người chất đá làm tấm chắn, tay chân lanh lẹ, phối hợp ăn ý.
Lúc này Hắc tiên sinh đã đứng đằng sau tám gã tiễn thủ, nhìn chằm chằm vào thác nước, thấy nước chảy nhỏ dần. Thần sắc trong mắt hắn hưng phấn lên. Một gã tiễn thủ đang hô lớn những lời dựa theo lời dặn của Hắc tiên sinh, khuyên bảo đám người Sở Hoan mau chóng đi ra đầu hàng.
Hắc tiên sinh cũng ra lệnh cho tám gã tiễn thủ chuẩn bị sẵn, chờ trong thác có người đi ra liền lập tức bắn chết không nương tay. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy gã thích khách đeo vòng tay đã trở lại, đi sau có chừng chục người. Nhìn thấy Hắc tiên sinh, kẻ này nói:
Hắc tiên sinh, thượng nguồn đã bị chặn lại rồi. Đám Sở Hoan này có chắp cánh cũng không thể bay thoát rồi.
Còn hai canh giờ nữa là quan binh của Thanh Đường huyện có thể đuổi tới.
Hắc tiên sinh trấn định tự nhiên nói:
Kẻ đeo vòng tay cười dưới mặt nạ, nói:
Hắc tiên sinh lạnh lùng nhìn kẻ này, thản nhiên nói:
Đúng lúc này thì thích khách cao lớn cũng dẫn mấy người tới, thấy dòng thác chảy nhỏ đi rất nhiều liền dương dương đắc ý nói:
Hắn nắm thanh đao trong tay, trầm giọng nói:
Kẻ đeo vòng tay tức giận nói:
Tên thích khách đứng bên đầm nước vẫn kêu gọi đầu hàng như trước, tiếng nói vang đội. Kẻ đeo vòng tay đang muốn bảo hắn đừng kêu nữa thì vèo một tiếng, một mũi tên từ sau thác nước đã yếu bớt liền bay thẳng ra, phụp một tiếng liền xuyên thẳng qua cổ họng kẻ kia. Tiếng hô của kẻ kia liền im bặt, thân thể lung lay liền ngã quỵ xuống đầm nước trước mặt.
Đám thích khách đều giật mình kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía kia.