Dịch: Lãng Nhân Môn
Cuối cùng có người không nhịn được mà nhảy ra!
Trương Dịch An vừa gặm thịt nướng vừa vừa đảo mắt xung quanh.
Phong Khinh Đàm?
Hàn Siêu nhìn qua thì thấy đó là một thiếu niên áo xám cao khoảng bảy thước, mặt mũi đoan chính, mỉm cười như gió xuân khiến cho người khác cực kì thoải mái dễ chịu.
Lúc này, thiếu nữ Tiêu Tư Huyền đi ra chính giữa khoảng đất trống rồi quay lại hỏi một câu, các thiên tài trên bảng Thần Thông của Khảm châu vực nhất tề lắc đầu, không ai phản đối.
Phong Khinh Đàm chắp tay chào hỏi Tiêu Tư Huyền rồi quét mắt nhìn một vòng.
Những người khác nghe thấy vậy thì bàn luận khe khẽ, sau thời gian một chén trà, các châu vực khác cũng cử ra người đại diện của mình.
Không có gì bất ngờ, người của Đông châu vực là Lam Cảnh.
Thấy tám người đứng ở trung tâm bãi đất trống, Trương Dịch An vừa dồn thêm củi vào lửa trại vừa nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Nếu luận cảnh giới, Hàn Siêu là người có cảnh giới cao nhất trong số hàng trăm người ở đây, hoàn toàn xứng đáng để trở thành người đứng đầu. Thế nhưng hắn lại bị mọi người xa lánh, chẳng ai tiến lại mời hắn cả.
Cứ như thể hắn không hề tồn tại.
Không ai quan tâm.
Hàn Siêu không hề để ý, chỉ trả lại cho hắn một câu như vậy rồi lại tiếp tục chìm đắm trong đồ ăn ngon.
Trương Dịch An chắp tay, vừa nói vừa thở dài.
Xem thường?
Nhục Thân cảnh xem thường Thần Thông cảnh? Chẳng phải là phú hộ con con coi thường tỷ phú hay sao?
Hàn Siêu buông thịt nướng trong tay xuống, chắp tay thỉnh giáo, chăm chú lắng nghe.
Trong tiếng củi lửa lách tách, Trương Dịch An nói, trong giọng điệu pha chút thần bí và nghiêm nghị:
Ngươi có thể tấn chức Thần Thông cảnh bất cứ lúc nào thì đúng là thiên tài chẳng sai! Thế nhưng sau khi tấn chức xong, mệnh tinh tinh châu của ngươi đã tự bạo rồi, chỉ có thể dùng tinh trận luyện hóa tinh lực tinh quang từ sao trên trời thôi, tốc độ tu hành chậm như rùa vậy. Phong Khinh Đàm, Tiêu Tư Huyền và Lam Cảnh thì lại khác, mệnh tinh của họ còn đó, có thể hấp thu tinh lực tinh châu thông qua mệnh tinh để tăng pháp lực rất nhanh!
Thế thì có gì khác nhau?
Hàn Siêu nhướn mày, hỏi.
Trương Dịch An liếc hắn như thể lấy làm lạ lắm, song vẫn nói tiếp:
Tinh lực của tinh thần trên cửu thiên hỗn độn cuồng bạo, dù có tinh trận luyện hóa thì ngươi cũng chỉ hấp thu được một chút xíu thôi. Nhưng tinh lực của mệnh tinh tinh châu lại vô cùng tinh thuần! Sự khác biệt giữa hai loại này như là giọt gianh với sông suối vậy! Cùng trong một ngày mười hai canh giờ, ngươi bò được ba thước mà người ta đã tiến ngàn dặm rồi!
Ta hiểu rồi! Nói vậy thì kẻ không có mệnh tinh như ta chỉ là nước không nguồn, cây không rễ thôi sao!
Hàn Siêu giả bộ ngộ ra chân lý, than dài một tiếng.
Trước kia hắn chưa xem kĩ kí ức của nguyên chủ Hàn Siêu nên đương nhiên không biết bí mật trong tu luyện này.
Thì ra là như vậy.
Bảo sao mấy tên thiên tài bảng Thần Thông kia chỉ kinh ngạc một thoáng rồi chẳng kính trọng gì hắn nữa, hóa ra là có nguyên do.
Không có mệnh tinh chẳng khác gì tự chặt hai chân, chẳng thể nào đi xa trên đường Trường Sinh được, sớm muộn gì cũng bị bọn họ vượt qua.
Trương Dịch An nói tiếp, trong ánh mắt nhìn Hàn Siêu lóe lên tia tiếc hận.
Thọ mệnh của người ở Thần Thông nhất cảnh – Pháp Lực cảnh cùng lắm cũng chỉ được hai trăm năm. Một trăm năm sau, Hàn Siêu đã một trăm mười bảy tuổi, nguội hết rau dưa rồi, còn tu luyện gì nữa?
Hàn Siêu bình tĩnh mỉm cười.
Tinh linh thạch được tạo thành nhờ hấp thu tinh quang từ chín tầng trời, trải qua thời gian lắng đọng, thiên địa pháp tắc tác động tạo ra biến hóa diệu kì, tinh lực trong chúng cũng ôn hòa, thích hợp cho người tu luyện hấp thu.
Chỉ cần có đủ tinh linh thạch thì dù Hàn Siêu không có mệnh tinh cũng đuổi kịp tốc độ tu luyện của người khác.
Không sai!
Trong cái Tinh Linh đại lục này, có tiền là muốn gì được nấy!
Trương Dịch An lắc đầu cười khẽ, mở hai tay ra, dội cho Hàn Siêu một gáo nước lạnh:
Mười vạn viên tinh thạch vạn năm?
Nghe số lượng này xong, Hàn Siêu giật nảy mình.
Trương Dịch An cảm khái một tiếng rồi lại lắc đầu.
Hàn Siêu nói đoạn bèn mỉm cười rồi im lặng, thần sắc chẳng hề khiếp sợ. Hắn xé một miếng thịt nướng mà ăn, dáng vẻ bình tĩnh cứ như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình rồi vậy.
Nói đến đan nô, Trương Dịch An bỗng hiện vẻ xót xa.
Hàn Siêu thấy hắn lắc đầu như thể tuyệt vọng lắm thì không khỏi hiếu kì.
Khi nói những lời này thì giọng điệu cực kì phẫn nộ, nghe thôi là biết hắn cảm thấy chuyện này vớ vẩn bậc nào. Trong ngữ điệu dồn dập còn ẩn chứa cả khó chịu và bất an.
Chắc là nghĩ đến chuyện sau này mình cũng phải khổ sở kiếm tiền thì chán chẳng muốn sống đây mà.
Hàn Siêu tán thưởng một tiếng, rồi bỗng thấy con đường tu hành của mình sao mà gập ghềnh ghê.
Mệnh tinh tự bạo, tinh lực cạn khô, tinh mạch bị phế, tinh linh thạch thì khó tìm!
Đúng là đường tu hành khó khăn như địa ngục mà!
Thế nhưng phải vậy thì mới thú vị chứ!
Hàn Siêu bỗng cảm thấy vội vã trong lòng. Hắn âm thầm tính toán, tầm mắt chuyển sang lá cờ tam giác màu đen cắm giữa mảnh đất trống.
Bảo vật ốc đảo này có thể trị giá không ít tinh linh thạch đây.
Trước kia hắn e sợ mình làm liều sẽ dẫn đến đột biến, làm cho cục diện phát triển theo tình huống xấu nhất, cho nên mới không có hứng thú với nó. Bây giờ thì hắn lại có hứng thú lắm rồi!
Ai thèm quan tâm nó là hồng thủy ngập trời chứ, lấy bảo vật vào tay mới là thiên lý!
Trùng hợp là pkt, Tiêu Tư Huyền và sáu người khác cũng đã thương lượng xong trong khoảng thời gian ngắn.
Phong Khinh Đàm ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người rồi chắp tay cười bảo:
Hắn nói xong, mọi người trầm tư một lát, cảm thấy cũng hợp lý, bèn không ai phản đối gì.
Họ cũng không hoài nghi việc tám người kia có bọc hậu hay không.
Cuộc tầm bảo trong bí cảnh này thực ra là một cuộc thí luyện để thử thách tư chất, nhân tính và rèn luyện nhân tâm. Khi đối mặt với khó khăn và nghịch cảnh là lúc xem xem ai dũng cảm đương đầu, ai cơ trí khôn ngoan, ai lâm trận lùi bước.
Trong cuộc thí luyện này, ai là gỗ mục bỏ đi, ai là ngọc sáng chưa mài, đều sẽ thể hiện rõ ràng.
Nếu Phong Khinh Đàm nói không giữ lời thì dù hắn có là tuyệt thế thiên tài một hồn ba mệnh tinh, cũng chẳng ai ủng hộ hắn ngồi lên cái chức chưởng môn.
Trong đám người, một thiếu niên áo vàng cất cao giọng hỏi.
Phong Khinh Đàm cười khẽ, khiêm khiêm như ngọc, cực kì quân tử.
Đúng lúc này thì một tiếng hô vang lên, Hàn Siêu đứng dậy, vỗ tay, đi ra khỏi bóng râm, thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ.
Sát ý chẳng hề che giấu!