Nhã ra sân vể sau, nhóm Thủ Hộ giả lại bắt đầu không ngừng khiêu chiến, Nhã giống trước đó, vô luận người nào khiêu chiến hắn, hắn đều tiếp nhận khiêu chiến.
Có điều lần này Nhã không một trận tiếp lấy một trận lập tức tiếp nhận khiêu chiến, vẫn tận dụng thời gian chờ tiếp nhận khiêu chiến nghỉ ngơi, để bản thân bảo trì trạng thái tốt nhất.
Chu Văn cũng nhìn mấy trận chiến của Nhã, xác thực rất mạnh, cơ hồ tìm không thấy nhược điểm, lại thêm kỹ năng mộc ngẫu phân thân kỳ dị, cơ hồ giúp hắn đứng tại thế bất bại.
Thủ Hộ giả này đến Thủ Hộ giả khác bị Nhã đánh bại, nhưng vẫn có Thủ Hộ giả không ngừng khiêu chiến hắn.
Chu Văn không tiếp tục quan sát nữa, thời gian Thẩm Ngọc Trì ước định sắp đến, đó là thời điểm đi Thiên quan tìm Thẩm Ngọc Trì cùng tiến lên mặt trăng.
Lý Huyền cùng Phong Thu Nhạn mang theo Nha Nhi, đi theo Vương Lộc trở về Vương gia, Chu Văn tự mình đi Thiên quan.
Mặc dù Thần thoại sinh vật có thể bay vào vũ trụ, tuy nhiên bản thân nhân loại không thể nào làm được, vẫn phải lợi dụng tên lửa, mấy ngày nay Thẩm Ngọc Trì chuẩn bị công tác phóng tên lửa.
Trên thực tế khi mặt trăng xảy ra chuyện về sau, hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị, bằng không thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng làm tốt công tác chuẩn bị phóng tên lửa mang người theo.
Đến Thiên quan về sau, Thẩm Ngọc Trì tự mình tiếp đón Chu Văn, khiến Chu Văn kinh ngạc chính là, Vi Qua lại đi theo bên cạnh Thẩm Ngọc Trì.
Chu Văn nhìn Vi Quang hỏi.
Vi Quang cười nói:
Hiện tại ta là giám sát viên của cục giám sát, vốn muốn sớm thông tri ngươi, nhưng không có phương thức liên lạc, cho nên một mực liên lạc không được, đợi lát nữa ngươi có thể cho ta số điện thoại được không?
Các ngươi đã là đồng học, vậy sau này cần phải thân cận hơn một chút.
Thẩm Ngọc Trì mỉm cười còn nói thêm:
Về sau Tiểu Vi phục trách công tác ngoại giao của ngươi với cục giám sát chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?
Không có ý kiến, Vi hội trưởng rất tốt, là một người có năng lực, cục giám sát các ngươi thật nhiều nhân tài.
Chu Văn giống như cười mà không phải cười nói.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Chu Văn vừa cười vừa nói.
Thẩm Ngọc Trì không nói chuyện tiếp, chuyển lời nói:
Thẩm Ngọc Trì rời khỏi về sau, đi tới một cái phòng, trong phòng có hệ thống camera giám sát, có nữ nhân ngoại hiệu là Cúc Áo, đang ngỗi một chỗ quan sát.
Thẩm Ngọc Trì ngồi xuống hỏi.
Cúc Áo nói.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Cúc Áo nghe ra cái gì, hỏi ngược lại.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Cúc Áo trầm ngâm nói.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Cúc Áo gật đầu, sau đó lại hỏi.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Cúc Áo nói.
Thẩm Ngọc Trì nhìn Cúc Áo, đưa tay đặt trên bả vai nàng.
Cúc Áo hỏi.
Không, không liên quan gì đến hắn, thế nhưng tốt nhất không nên để cho hắn nhìn thấy ngươi.
Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?
Cúc Áo có chút ngoài ý muốn, không ngờ bản thân lại đoán sai.
Thẩm Ngọc Trì hời hợt nói.
Thân thể khẽ run lên không dễ dàng phát giác, có điều lập tức khôi phục như bình thường:
Tại sao? Coi như hắn cùng Chu Văn có chút quan hệ, cũng không đáng để ngươi lãng phí quá nhiều tinh lực và thời gian trên người hắn?
Đây là quyết định của ta, ngươi có khả năng lựa chọn chấp hành, hoặc có thể lựa chọn trở về nơi của ngươi.
Thẩm Ngọc Trì lui về phía sau hai bước, đánh giá Cúc Áo nói.
Cúc Áo cắn răng nói.
Thẩm Ngọc Trì bình tĩnh nói.
……
Chu Văn không biết tại sao phải lúc buổi tối mới phóng tên lửa, thời điểm lần đầu tiên tiến vào bên trong khoang tên lửa, hắn tương đối hiếu kỳ.
Mặc dù ở thời đại này, phi thiên độn địa đã không tính là sự kiện ly kỳ gì, nhưng ngỗi trên tên lửa phi lên mặt trăng, vẫn khiến người ta cảm giác vô cùng gấp gáp kích thích.
Ngoại trừ Chu Văn bên ngoài, còn có tám thành viên, trong đó liền bao quát Thẩm Ngọc Trì cùng Vi Qua.
Ngay cả tự đại giám sát quan, Chu Văn không thấy tên nào, sáu người còn lại đều là người xa lạ.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, lúc thời gian đếm ngược kết thúc về sau bay lên không trung, Chu Văn vốn có chút khẩn trương cùng chờ mong, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, hóa ra cảm giác cưỡi tên lửa không thần kỳ như hắn tưởng tượng.
Thậm chí có chút buồn bực, bởi hắn ở trong khoang thuyền cái gì cũng không nhìn thấy, căn bản không trải nghiệm cảm giác rởi xa Địa Cầu, nhìn Địa Cầu dần dần thu nhỏ.
Hiện tại Chu Văn đột nhiên cảm thấy, sau này bản thân tấn thăng Thần thoại về sau, cưỡi Thần thoại Phối sủng bay ra ngoài Địa Cầu vẫn thoải mãi hơn.
Chẳng qua tất cả mọi người hiểu rõ, đến mặt trăng về sau, mới thật sự là thời khắc quyết định vận mệnh của bọn họ.
Cho đến bây giờ, y nguyên vẫn không phân tích được, sinh vật hủy căn cứ trên mặt trăng rốt cuộc là thứ gì, cũng không phát hiện sinh vật khá trên mặt trăng.
Đi hơn mười bảy giờ về sau, đoàn người Chu Văn thuận lợi chạm đất trên mặt trăng, thế nhưng nơi này vẫn cách căn cứ một đoạn.
Ngoại trừ có hai người lưu thủ bên ngoài, bọn người Thẩm Ngọc Trì cùng Chu Văn đi đến căn cứ không gian trước đó.
Lần này đổ bộ hết thảy giản lược, cũng không công cụ loại hình xe di chuyển trên mặt trăng, trên thực tế cũng không cần sử dụng chúng, tác dụng của Thần thoại Phối sủng hơn loại xe kia nhiều.
Chu Văn vốn cho rằng, ở trên mặt trăng ngắm sao dễ hơn, nhưng bây giờ liếc mắt nhìn qua, lại phát hiện đồ vật có thể nhìn thấy có hạn, kém xa thời điểm trên Địa Cầu, cái này không giống tưởng tượng ban đầu của hắn.
Chu Văn triệu hồi ra Đại Uy Kim Cương Ngưu, đồng thời hướng Vi Qua mời.
Vi Qua nhìn về phía Thẩm Ngọc Trì bên cạnh, thấy Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, lúc này mới cười thông quá máy truyền tin nói: