Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 76

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tức tìm ra thành thị

ngầm nhanh chóng truyền quay về tháp chỉ huy mặt đất.

Lúc đó, Xích

Quân còn đang phiền muộn vì ba con chu tước nhỏ.

Sau khi ba quả

cầu lông tỉnh lại, phát hiện Tần Ninh không ở bên cạnh, tiếng kêu non nớt lập

tức liên tục không nghỉ. Chim hoàng nở ra đầu tiên còn vỗ cánh nhảy lên, mổ

Xích Quân một cái.

Chu tước trưởng

thành càng phiền muộn hơn.

Xách gáy cầu

lông lên, nhíu mày nói: “Biểu đạt bất mãn không sai, nhưng con là phượng hoàng,

không phải trĩ đỏ!”

Dùng cánh quạt,

dùng vuốt cào, đều không thành vấn đề.

Dùng miệng mổ

tính là thế nào?

Không nghĩ đến,

chim hoàng không nhận sai, hai chim phượng lại học theo, lông tơ toàn thân xù

lên, mỏ nhỏ nhắm thẳng Xích Quân, nhao nhao mổ một trận.

Xích Quân không

nói gì hỏi trời xanh.

Chim non mới nở

chưa được ba ngày, tự nhiên không thể làm hắn bị thương. Nhưng con cháu bảo vệ

vạn năm, nở ra lại là thái độ này, mệt tim a.

Bạch Hử mở máy

truyền tin, nhận được tin tức Lật Nhan gửi đến, suy tư hai giây, mở miệng nói:

“Phát hiện di tích ngầm, có tiếp tục khai quật không?”

Nếu tiếp tục, có

phải sẽ gặp nguy hiểm hay không?

Xích Quân ngẩng

đầu, hai tay ấn cầu lông xuống, nói: “Bảo bọn họ cẩn thận, những cây kia trải

rộng khắp quanh thành thị, rất có thể còn chưa chết hết.”

“Rốt cuộc là

thực vật gì, sức sống mạnh như vậy?” Tần Ninh ôm trứng thanh loan, tò mò hỏi.

“Một loại cổ thụ

thời thái cổ.”

Xích Quân xách

ba quả cầu lông lên, lần lượt đặt xuống bên cạnh Tần Ninh, tiện tay đưa qua ba

hộp thủy tinh.

Hai giây sau,

tiếng kêu nhốn nháo ngừng.

Chu tước nhỏ

ngồi dựa sát bên cạnh Tần Ninh, nhanh chóng mổ thịt dị thú.

Sinh ra một ngày

mười mấy giờ, sức ăn của chúng đồng thời tăng trưởng theo cân nặng, thực đơn

cũng thay đổi, long lân và sò ốc đã không thể thỏa mãn nhu cầu.

“Mảnh gỗ này

chính là lấy từ rễ cây.”

Nhìn bình cách

ly nằm trong lòng bàn tay, vẻ mặt Tần Ninh trở nên nghiêm túc.

“Sau khi thành

thị ngầm xây dựng xong, có tộc đàn phụ thuộc tặng cây gỗ đỏ đến, nói là loài

quý hiếm phát hiện bên ngoài tinh vực.”

Xích Quân lấy

máy ghi chép ra, mở màn hình màu xanh.

Xuyên qua sông

dài lịch sử, hình ảnh xa xưa hiện ra trước mắt Tần Ninh.

Thành thị đỏ

lửa, cây cối đỏ lửa.

Phượng hoàng bay

lượn trên trời cao, tựa như một ngọn lửa rực cháy.

Trong tiếng kêu

dài, lông vũ lấp lánh ánh vàng, hai cánh xòe ra, điệu múa cực đẹp. Người xem

cũng có thể cảm nhận vui sướng bên trong nó.

“Đây chính là

hồng mộc(1).”

Tập trung vào

góc hình ảnh, Xích Quân chỉ vào một cây gỗ cổ toàn thân đỏ rực, tán cây như tán

ô, phiến lá mơ hồ phát sáng.

Phải thừa nhận,

loài cây này rất đẹp.

Thân cây thẳng

tắp, cành lá tựa như được tạo hình từ đá quý. Nhìn thoáng qua, giống như một

tác phẩm nghệ thuật.

“Vỏ cây màu đỏ

lửa, trong ruột và rễ cây là màu đen.”

Tắt máy ghi

chép, Xích Quân cúi người, ngón tay lướt qua đỉnh đầu ba con chu tước nhỏ, dẫn

đến một đợt kêu to.

“Cũng là mầm họa

diệt tộc.”

Trong phòng rơi

vào im lặng ngắn ngủi.

Tần Ninh đang

nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, trứng thanh loan trong lòng đột nhiên bắt

đầu rung lên.

Ba con chu tước

nhỏ ngừng ăn, ngẩng đầu, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vỏ trứng.

Khoảng năm giây

sau, rung động ngừng lại.

Đồ đằng màu xanh

bao trùm vỏ trứng, phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt.

Tiếng đát đát

quen thuộc vang lên, Tần Ninh lập tức cúi đầu, vành tai dán lên vỏ trứng, âm

thanh càng thêm rõ ràng.

Một tiếng, hai

tiếng, dần dần tăng tốc.

Không giống khi

chu tước phá xác, thanh loan không mổ thủng đỉnh vỏ, mà tập trung lực vào giữa

vỏ trứng.

Đương nhiên, còn

một loại khả năng khác, chim non lăn vài vòng, vị trí nằm không đúng, lại lười

điều chỉnh tư thế, dứt khoát mổ luôn tại chỗ, tiết kiệm thời gian.

Trong thanh âm

giòn vang, vỏ trứng rung lên càng mạnh hơn.

Tần Ninh không

muốn buông tay, nhưng căn bản không ôm được.

Kiên trì nửa

phút, trứng thanh loan xanh trắng đan xen lăn xuống giường, nằm ngang giữa ba

nhóc chu tước.

“Tiếu ——”

Chu tước nhỏ vỗ

vỗ cánh, vây quanh vỏ trứng, bắt đầu mổ từ ngoài vào.

Tần Ninh sợ hết

hồn, định đưa tay ngăn cản, lại bị Bạch Hử ấn xuống.

“Không sao.”

Không sao?

Làm sao có thể

không sao?!

“Thanh loan và

chu tước huyết mạch tương thông, không vấn đề gì.”

Tần Ninh nửa tin

nửa ngờ, nhìn về phía Xích Quân, đối phương cũng gật đầu với cậu.

“Thời thái cổ,

chu tước và thanh loan thông hôn rất nhiều, chim non thường được nuôi chung. So

với bốn tộc khác, vỏ trứng thanh loan rất dày, phá xác khó khăn nhất, thường

cần ngoại lực giúp đỡ.”

“Thật không?”

Tần Ninh chỉ

từng nghe nói, chim non phá xác không thể bị ngoại lực quấy rầy, nếu không rất

có thể tạo thành hậu quả khó có thể đoán trước. phượng hoàng lại đi ngược đường

này, thật là làm người không thể tưởng tượng nổi.

“Thật.”

Xích Quân dáng

vẻ thoải mái, thấy chim hoàng mổ hai cái liền lui qua bên cạnh, để hai chim

phượng tiếp tục cố gắng, khóe môi cong lên, cười nói: “Trong trứng là chim

hoàng.”

Cái này lại đoán

thế nào?

Tần Ninh chớp

chớp mắt, càng cảm thấy thiếu tri thức, kiến thức quá ít.

Trong vỏ ngoài

vỏ cùng nhau cố gắng, trên vỏ trứng rốt cuộc xuất hiện vài khe hở.

Nhìn thấy thành

quả, chu tước càng ra sức.

Nửa phút sau,

rắc một tiếng, trứng thanh loan từ giữa nứt ra.

Vết nứt hình

răng cưa, càng ngày càng lớn, chu tước nhỏ lập tức vỗ cánh lui ra phía sau.

Răng rắc!

Lại một tiếng giòn

vang, hơn nửa vỏ trứng bị đội lên, chim non xù lông màu xanh xuất hiện, mở

cánh, phát ra tiếng kêu đầu tiên.

Tần Ninh ngây ra

hai giây, dùng tay đo đo, phát hiện thanh loan mới phá xác kích thước không

nhỏ, ngang với chu tước nhỏ lớn nhất.

“Thế này là sao?”

“Thanh loan

thích làm các công việc dùng sức, như đào cung điện ngầm hoặc khai thác mỏ.”

Bạch Hử dựa vào đầu giường, ngón tay quấn một lọn tóc đen, giải thích, “Cho

nên, trong năm tộc phượng hoàng, vóc người thanh loan cao nhất.”

Bởi vì sinh ra

đã lớn, cần nhiều dinh dưỡng hơn, cho nên vỏ trứng mới dày?

Nghe xong lời

giải thích của Bạch Hử, Tần Ninh nằm sấp người xuống, nhìn thẳng vào thanh loan

mới phá xác. Giống như chu tước nhỏ, bé thanh loan cũng quen mùi của Tần Ninh,

bản năng dựa vào cậu.

“Tiếu!”

Tiếng kêu non

nớt, tựa như đang làm nũng.

Đầu nhỏ màu xanh

cọ cọ, cánh nhỏ ôm lấy cổ tay Tần Ninh, mắt to tròn xoe, đáng yêu vô cùng.

Tần Ninh cầm một

mảnh vỏ trứng, đưa đến bên miệng thanh loan.

Tiếng rắc rắc

vang lên, thanh loan lúc đang ăn, mức độ hung mãnh không thua gì chu tước.

Để bé chim hoàng

qua một bên, sự chú ý của Tần Ninh chuyển lên một quả trứng khác. Theo lời Bạch

Hử nói, quả này đồ đằng màu sắc đậm hơn, tám chín phần mười là một con chim

phượng.

Đợi tròn một

giờ, thanh loan ăn xong toàn bộ vỏ trứng, ba mảnh long lân, cộng thêm nửa hộp

sò biển, trong vỏ trứng vẫn cứ im lặng, không truyền ra bất cứ tiếng vang gì.

Tần Ninh nhíu

mày.

Không phải có

chuyện gì rồi chứ?

Dù sao hai quả

trứng thanh loan này không có chim trưởng thành trông nom, nằm trong thiết bị

chứa vật trong thời gian dài, khó đảm bảo sẽ không xảy ra bất trắc gì.

Càng nghĩ càng

lo lắng, Tần Ninh nhấc quả trứng lên, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới,

xác định đồ đằng không có vấn đề, thậm chí còn nhẹ nhàng lắc lắc.

Lăn qua lăn lại

một lượt, trong vỏ trứng vẫn không có bất cứ phản ứng.

Tần Ninh càng lo

lắng.

“Chẳng lẽ thật

sự có chuyện rồi?”

Bạch Hử vừa kết

thúc cuộc gọi với Lật Nhan, gửi tư liệu về hồng mộc cho đối phương, hạ lệnh

tiếp tục khai quật di tích, chú ý an toàn. Nghe thấy Tần Ninh lo lắng, vỗ vỗ

đầu cậu, nói: “Không có chuyện gì.”

Chỉ cần đồ đằng

không biết mất, chim non bên trong sẽ bình an vô sự.

“Nhưng không có

một chút âm thanh, phải giải thích thế nào?”

Cùng là phủ đầy

đồ đằng, đã đến lúc phá xác, một con thành công nở ra, tinh lực dồi dào. Một

con khác lại không có một chút động tĩnh, vậy là bình thường sao?

“Này…”

Bạch Hử có chút

chần chờ, nhìn về phía Xích Quân. Xích Quân cũng nâng cằm, vẻ mặt nghi hoặc.

“Không nên chứ.”

Ba người, sáu

con mắt, đồng loạt nhìn chằm chằm vào trứng thanh loan, thậm chí lấy tay gõ một

cái.

Dán tai lên,

chim non bên trong vẫn cứ im lặng, không cho một xíu phản ứng.

Lúc này, ngay cả

hai chim phượng trưởng thành cũng bắt đầu lo lắng.

“Tiếu!”

Thanh loan nhỏ

đã ăn uống no đủ, chuẩn bị đi ngủ đột nhiên đứng lên, vẫy cánh chạy đến, dùng

sức mổ vào vỏ trứng.

Cái mỏ vàng nhạt

nho nhỏ, sắc bén ngoài sức tưởng tượng.

Một lần, hai

lần, ba lần.

Vỏ trứng bị mổ

ra một lỗ, thanh loan nhỏ kêu to hai tiếng, dùng sức vỗ cánh, lần lượt vỗ lên

vỏ trứng, tiếng vang đùng đùng.

Về chuyện thanh

loan sức lực mạnh, đã được chứng minh tại chỗ.

“Tiếu —— tiếu ——

tiếu ——”

Nghe hiểu tiếng

chim non kêu, trán Tần Ninh trượt xuống ba đường hắc tuyến.

Thanh loan nhỏ

căn bản chẳng thèm để ý cái gì, kêu xong tiếp tục mổ, mổ hai cái tiếp tục kêu.

Một con chim hoàng khác đi đến hỗ trợ, chim non nhị trọng tấu chính thức mở ra.

“Tiếu!” Đi ra!

“Tiếu —— tiếu!”

Biết mày ở bên trong, đừng không lên tiếng, đi ra cho chị!

“Tiếu ——” Cứ

lười như thế, có tin ăn luôn vỏ trứng của mày không?

“Tiếu ——” Đi ra!

“Tiếu tiếu tiếu

tiếu!” Có giỏi giả vờ ngủ, có giỏi mày đi ra đây!

“Tiếu tiếu!” Đã

không ra, vậy mày cũng đừng ra nữa!

Chim hoàng hiển

nhiên rất tức giận, hợp lực đẩy ngã quả trứng, cậu một cánh tôi một chân, xem

tư thế, là muốn đẩy trứng thanh loan xuống khỏi giường.

Rơi vỡ, tự nhiên

khác đi ra!

Thấy tình hình

không ổn, Tần Ninh vội vàng nhào lên, ôm lấy trứng thanh loan. Thuận tiện trấn

an hai chim hoàng, bất luận thế nào, không thể thật sự để trứng vỡ nát.

“Tiếu ——”

Hai chim phượng

nhỏ tiến lên, thân thiết mổ mổ ngón tay Tần Ninh. Sau đó cuộn thành một quả cầu

lông, dựa vào Tần Ninh từ từ đi vào giấc ngủ.

Chim hoàng đứng

ở chân giường, cho rằng mình chọc Tần Ninh không vui, rũ cánh, rất không có

tinh thần.

“Đến đây đi.”

Trong giọng nói

mang theo vài phần ý cười, Tần Ninh vỗ vỗ bên chân.

Chim hoàng nhỏ

lập tức tinh thần tỉnh táo, vội vàng lao đến, chiếm vị trí có lợi.

Cánh ánh sáng

màu đen mở ra, học theo Xích Quân, bao bọc bốn con chim non. Kết quả dẫn đến,

Bạch Hử mới rời đi mấy phút, lúc quay lại, đầu giường đã không còn vị trí của y.

Lần đầu tiên

trong đời, con thiên nga nào đó cảm thấy chim non mới phá xác không vừa mắt,

rất không vừa mắt.

“Xuỵt.”

Tần Ninh dựng

thẳng một ngón tay, nhẹ nhàng kề sát bên môi.

“Chúng nó vừa

mới ngủ.”

Bạch Hử không

nói gì, đặt khay bên cạnh giường, mở thịt nướng tỏa hương, đưa đến bên miệng

Tần Ninh.

Thịt nướng hơi

cay, lửa nướng vừa đúng, là mùi vị nhạc trạc thích.

“Ăn nhiều một

chút.” Bụng ngón tay lau qua khóe môi Tần Ninh, đưa lên môi bản thân, vô cùng

tự nhiên liếm một cái.

Tần Ninh không

chú ý, cũng có thể nói đã thói quen thành tự nhiên. Tiếp tục há miệng, chờ được

cho ăn.

Thấy một màn

này, Xích Quân lại muốn ho khan.

Hắn càng cảm

thấy lo lắng.

Con thiên nga

này còn gian trá giảo hoạt, bụng đen hơn so với tưởng tượng.

Cho ăn kết thúc,

Tần Ninh ngáp một cái.

Cất khay đi,

nhìn bốn con phượng hoàng nhỏ đang ngủ say, Bạch Hử nhịn lại nhịn, rốt cuộc

nhịn không được, lần lượt xách từng con một, đưa qua cho Xích Quân.

“Nếu thanh loan

có thể phá xác trong tối nay, nhiều nhất ba ngày, đều có thể rút đi hình thái

nguyên thủy.”

Xích Quân nhận

chim non, bảo vệ dưới hai cánh.

“Đến lúc đó, có

thể đến thành thị ngầm xem.”

Bạch Hử gật đầu.

Mấy ngày, cũng

đủ máy thăm dò tìm kiếm hồng mộc, tra tìm xem có dấu vết sinh tồn hay không.

“Chú muốn dẫn

chúng nó ra ngoài?”

Nghe thấy Xích

Quân nói, Tần Ninh cố gắng mở mắt, vỗ vỗ hai má, xua tan cơn buồn ngủ.

“Thành thị ngầm

có rất nhiều văn hiến, có chỗ cho chim non học tập.” Xích Quân kiên trì giải

thích, “Dựa theo truyền thống, phượng hoàng phá xác được ba ngày, đều phải đi

vào học tập, không có tộc nào ngoại lệ.”

“Nhưng…”

“Ta biết hiện

tại không giống.”

Giơ tay ngắt lời

Tần Ninh, Xích Quân vẻ mặt không đồng ý.

“Theo ta được

biết, phương thức giáo dục hiện nay cũng không thích hợp phượng hoàng. Cháu ở

trong cái gọi là trường học hẳn là cũng cảm nhận được.”

Thể lực, trí

lực, sức chiến đấu, phượng hoàng hơn xa các tộc lông vũ khác. Chim non phượng

hoàng đủ một tuổi, đơn đả độc đấu, có thể chiến thắng chim ưng trưởng thành.

Dưới tình huống

như thế, cùng nhau học tập rất không công bằng.

Đối với phượng

hoàng như vậy, đối với tộc lông vũ khác cũng thế.

“Thời thái cổ,

giáo dục của tộc lông vũ rất có đặc điểm, hoàn toàn không giống bây giờ.” Xích

Quân tiếp tục nói.

“Lúc đó, tộc

lông vũ đương nhiên mạnh, nhưng mục tiêu đi săn cũng hung hãn không kém.”

“Trường cảnh

long, hắc giáp long, cự xỉ long, chiều cao đều hơn trăm mét, đều là loài ăn

thịt.”

“Tộc lông vũ

trưởng thành coi tộc khủng long là con mồi, trứng cùng chim non mới phá xác của

tộc lông vũ, cũng là mục tiêu của đối phương. Hơi không chú ý một chút là có

thể bị tấn công, phải trả một cái giá lớn.”

Thấy Tần Ninh

nghe chăm chú, Xích Quân không ngại nói nhiều một chút.

Mặc dù hoàn cảnh

thay đổi, cũng nên cho chim non ý thức được, vực Lam từng có lịch sử ra sao.

“Chủng tộc sinh

vật lúc đó không giống như bây giờ.”

“Không giống chỗ

nào?” Tần Ninh ôm trứng thanh loan, hỏi, “Là ngoại hình sao?”

“Chỉ là một mặt.

Nói đúng ra là tập tính.” Xích Quân nghiêm túc nói.

“Tập tính?”

“Có thể cháu

không thể tưởng tượng, nhưng những kí chủ cháu quen, bao gồm mammoth và thú một

sừng, lúc đó đều là tộc đàn ăn tạp.”

Ăn tạp?

Tần Ninh ngây ra.

Cũng chính là

mặn chay phối hợp?

“Không thể tưởng

tượng, đúng không?” Xích Quân cười cười.

“Sự sống tiến

hóa, là để thích ứng hoàn cảnh tốt hơn. Đầu thời thái cổ, trong khoảng thời

gian ban đầu nhất, tộc đàn bảy vực sinh sống cùng nhau, tranh đoạt tài nguyên

kịch liệt, mỗi chủng tộc đều là kẻ săn mồi, cũng là con mồi.”

Tộc trùng, tộc

thú, tộc lông vũ và tộc rắn không nói, tộc mũi dài và tộc móng guốc đều có thể

ăn thịt, chỉ là tỉ lệ thực đơn khác nhau.

Dưới loại tình

huống này, ngoại trừ cá trong nước, động vật thuần ăn cỏ gần như không tồn tại.

“Theo bảy vực

phân hóa, các tộc đàn lục tục khai thác tinh cầu mới, tập tính mới dần dần bắt

đầu thay đổi.”

Khủng long tuyệt

chủng, có nguyên nhân vì tộc lông vũ và tộc thú, cũng bởi vì không biết tiến

thủ.

Ỷ vào thân thể

to lớn, lực tấn công mạnh mẽ, coi thường khai phát tinh hạm, càng về sau, phát

hiện đa số tộc đàn bắt đầu cuộc sống mới, chỉ có bản thân giậm chân tại chỗ, từ

từ bị hoàn cảnh vứt bỏ, trở thành hạt bụi trong lịch sử.

“Thời đại ta

sống, tộc khủng long đã đối mặt với thiếu sót, bắt đầu thử thay đổi. Chẳng qua,

xem kết quả, đều là làm vô ích.”

Nói đến đây,

Xích Quân thở dài một tiếng.

Thời thái cổ,

chỉ có khủng long có thể ngang hàng với phượng hoàng.

Hắn từng cho

rằng, nếu phượng hoàng gặp phải địch mạnh, có thể nhất chính là khủng long. Nào

ngờ được, những tộc đàn thái cổ mạnh mẽ này, là tuyệt chủng trước phượng hoàng,

thậm chí không để lại bao nhiêu dấu vết.

“Biến cố quá đột

nhiên, trước đó không có chuẩn bị, trưởng lão trong tộc đều là trở tay không

kịp.” Nhắc đến thành thị ngầm, giọng Xích Quân thấp xuống.

“Năm đó tặng

hồng mộc, rốt cuộc là tộc nào?” Tần Ninh hỏi.

“Thực viên điêu

và khủng điểu.” Xích Quân dựa vào tường đá, một tay xoa xoa trán.

“Khủng điểu?”

Tần Ninh mạnh

ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Hử.

Không phải nói

chim chạy không được thích, làm sao lại trở thành phụ thuộc của phượng hoàng?

“Không có gì

đáng ngạc nhiên.” Bạch Hử cười nói, “Thời thái cổ, phượng hoàng là kẻ thống trị

vực Lam, đa số tộc lông vũ đều là phụ thuộc.”

Trong đó tự

nhiên bao gồm tộc lông vũ đi dưới đất.

“Như vậy, hai

tộc này chính là hung thủ?”

Chuyện sẽ đơn

giản như vậy?

Tần Ninh có chút

hồ đồ.

Vốn tưởng rằng

hắc ưng mới là tay đẩy sau màn, khủng điểu chỉ là tay chân. Hiện tại xem ra,

chuyện hình như là ngược lại?

“Chưa chắc.”

Xích Quân cười đến cổ quái, “Chờ đến di tích, là có thể tìm ra đáp án.”

Tần Ninh còn

muốn hỏi tiếp, vỏ trứng trong lòng đột nhiên phát ra tiếng vang.

Không đợi cậu

kịp phản ứng, thanh loan đang ngủ tựa như có cảm ứng, chợt mở mắt ra, lăn lộn

xông lên.

Ba con chu tước

lần lượt bị đánh thức, phát hiện lại ngủ trên giường đá, cảnh tượng ban sáng

lại trình diễn một lần nữa.

Giằng co vài

giây, Xích Quân đầu hàng.

Bốn con chim non

trở lại bên cạnh Tần Ninh, chim phượng nhỏ ngoan ngoãn nằm, đầu gật lại gật.

Chim hoàng nhỏ

tinh thần gấp bội, nhảy dựng lên, lại bắt đầu mổ vỏ trứng.

Rốt cuộc, vỏ

trứng vỡ vụn, một con chim non màu xanh chậm rì rì đứng lên, vỗ vỗ cánh, phát

ra một tiếng kêu to.

Trung tâm nội

thành, dưới đáy hố lớn.

Máy thăm dò tăng

lên một trăm, tầng nham thạch bị đào ra ngày càng rộng, đất đá chất đống, gần

như cao hơn miệng hố.

Ánh sáng càng

chói, kiến trúc màu đỏ lửa lẳng lặng ngủ say trong lòng đất, không biết qua bao

nhiêu năm tháng.

Theo hình ảnh

máy thăm dò gửi về, Lật Nhan suy đoán, nơi này có thể là khu cư trú.

Tiếp tục đào sâu

xuống, đường phố rộng mở giao nhau xuyên qua mấy hàng phòng ốc, tụ vào một ngọn

suối phun sừng sững.

Hai bên đường,

cổ thụ cao lớn đứt gãy từ gốc, đổ rạp lộn xộn. Thỉnh thoảng có vài hố sâu, rõ

ràng có cây cối bị nhổ tận gốc, bốn phía lại không tìm được cành gãy lá héo.

“Tiếp tục đào.”

Khoanh tay đứng

trước đài khống chế, nhìn chằm chằm hố sâu kỳ lạ, nhớ đến hồng mộc Bạch Hử nhắc

tới, Lật Nhan từ từ híp mắt lại.

Nghe được tin

tức, vũ hoàng muốn đích thân đến đây, lại bị công việc quấn chân. Nghị viên

phái người hỏi, đều bị Lật Nhan đuổi về.

Hắc ưng tỉnh

lại, biết được “Cuồng điêu đang khai quật thành thị ngầm” từ chỗ khôi ưng, hai

mắt trợn lên, lại ngất đi.

.

(1) Hồng mộc:

chỗ này Lyl cũng ko rõ là tg đang miêu tả về cây hay trực tiếp là tên của loài

cây nữa, hoặc có thể hiểu cả hai :3

Trĩ đỏ:

Thực viên ưng:

Trường cảnh long:

Cự xỉ long:

Tần Ninh Phấn Đấu
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau