Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 77

Con thanh loan cuối cùng

phá xác, công tác ấp trứng của Tần Ninh tuyên bố kết thúc.

Chỉ là, năm quả

cầu xù lông đều chỉ nhận một mình cậu. Trừ thời gian ngủ, tuyệt đối không rời

khỏi nửa bước. Tìm được cơ hội, càng phải nhào lên người Tần Ninh.

Đối mặt loại

thân thiết xuất phát từ bản tính này, Bạch Hử và Xích Quân đều không có cách

nào tốt.

“Chờ chúng nó

biến hóa là được rồi.”

Chuyện đến bây

giờ, Tần Ninh chỉ có thể tin tưởng câu trả lời này.

Hơn nữa, cậu

cũng không cảm thấy rắc rối.

Yêu thích của

tộc lông vũ với viên cầu, cũng không phải chỉ nói cho vui.

Theo lớn lên,

sức ăn của phượng hoàng nhỏ cũng ngày càng tăng.

Long lân và sò

ốc trở thành đồ ăn vặt, hung thú và dị thú trở thành món chính. Cho dù là thanh

loan thích ngủ nhất, ngửi thấy mùi thức ăn, cũng sẽ lập tức mở mắt, tinh thần

gấp trăm.

“Kỳ quái, ăn vào

đi đâu hết rồi?”

Đặt khay trống

xuống, Tần Ninh ôm lấy một con chu tước nhỏ, tò mò nhìn bụng nó.

Chim phượng nhỏ

ngáp một cái, thoải mái vỗ vỗ cánh, cọ cọ Tần Ninh, nhanh chóng ngủ say.

Ăn no thì ngủ,

tỉnh ngủ lại ăn, mới là hằng ngày của chim non.

Nhớ đến bản thân

cũng từng như vậy, Tần Ninh không khỏi đỏ mặt. Vội vàng thả chim phượng nhỏ

xuống, nhéo nhéo gáy nó.

Một lát sau,

chim phượng nhỏ ngủ càng sâu. Hai mảnh mỏ nhỏ hơi mở ra, phát ra tiếng hít thở

nhè nhẹ.

“Để ta đi.”

Chờ năm con chim

non đều ngủ say, Xích Quân tiến lên, thay thế vị trí của Tần Ninh.

Cánh ánh sáng

màu đỏ mở ra, sức mạnh thuộc về chim trưởng thành, chậm rãi bọc lấy năm quả cầu

lông.

Bất luận là chu

tước hay thanh loan, đều thoải mái lật người, mở cánh, bụng nhỏ lên lên xuống

xuống, hít thở càng thong thả.

Để tránh cho

chim non tỉnh lại ồn ào, Xích Quân và Bạch Hử trao đổi, đặt thêm một cái giường

khác trong phòng, chuyên để dưỡng dục chim non.

“Cứ như thế, đỡ

phải xách đến xách đi.”

Đồng thời cũng

tránh cho chim non “xâm lược” lãnh địa của thiên nga.

Bạch Hử đồng ý

vô cùng sảng khoái.

Tần Ninh gãi gãi

đầu.

Dựa theo lẽ

thường, phải thương lượng với cậu chứ?

Nhìn thiên nga

mỉm cười, lại nhìn chu tước đương nhiên, nhạc trạc màu đen nhìn nóc nhà, từ bỏ

truy vấn.

Cứ như vậy, các

phượng hoàng nhỏ có địa bàn mới.

Tần Ninh không

cần cả ngày ở trong phòng, đúng giờ quay về cho ăn là được. Thời gian còn lại,

có thể chủ động sắp xếp.

“Cháu ra ngoài

một lúc.”

Tần Ninh nhẹ

giọng, chỉ chỉ cửa.

“Được.”

Xích Quân gật

đầu.

Cửa phòng trượt

sang hai bên, Tần Ninh vừa bước ra hai bước, trong lòng đột nhiên xúc động. Vô

thức quay đầu, phát hiện trong ánh sáng đỏ, ba con chu tước nhỏ đang phát sinh

biến hóa.

“Đến lúc rồi?”

“Đúng vậy.”

Cửa kim loại

đóng, Tần Ninh quay lại.

Xích Quân cẩn

thận ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt ve lưng ba con chu tước nhỏ.

Trong giây lát,

ánh đỏ sáng chói.

Trung tâm luồng

sáng, ba quả cầu lông tròn xoe không ngừng kéo dài, chỉ trong chớp mắt, đã biến

thành đứa bé bảy tám tuổi.

Mặt Tần Ninh lộ

vẻ ngạc nhiên.

Xích Quân lắc

đầu với cậu, ra hiệu giữ im lặng, biến hóa còn chưa ngừng.

Quả nhiên, trong

ánh sáng đỏ, chu tước còn đang lớn lên.

Chiều cao tăng,

khuôn mặt thay đổi rất nhỏ, tóc đỏ phủ lên đầu vai, không đến mười phút, đã

biến thành thiếu niên.

Biến hóa ngừng

lại, chim hoàng trở thành thiếu nữ thướt tha, đại khái khoảng mười bốn. Hai

chim phượng tuổi nhỏ hơn, đại khái khoảng mười hai mười ba tuổi.

“Khó tin.”

Tần Ninh đi về

bên giường, nhìn chu tước nhỏ lục tục tỉnh lại, trong lòng nổi lên cảm xúc phức

tạp, khó nói là cảm động hay là không nỡ.

Dù sao, mấy quả

cầu lông này đều là cậu ấp ra.

Chim non biến

hóa xong, lông tơ tự động biến thành đoản bào, vô cùng giống Tần Ninh mặc khi ở

đảo hoang.

Một con chim

phượng nhỏ tỉnh lại đầu tiên, dụi dụi mắt, cảm nhận được mùi của Tần Ninh, lập

tức muốn dựa vào.

Không ngờ sau

gáy bị bắt lại, Xích Quân vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu với chim non bất mãn.

“Không được.”

Mới phá xác

không có cách nào, hiện tại, tuyệt đối không thể tùy tiện đến gần Tần Ninh,

càng khỏi nói cọ mặt muốn ôm. Như vậy sẽ chọc giận thiên nga bụng đen.

“Ăn cơm.”

Thịt dị thú đưa

đến bên miệng, lực chú ý của chu tước nhỏ bị dời đi, không cố gắng giãy giụa

nữa.

Tần Ninh nhìn về

phía Xích Quân, đối phương đang tay chống cằm, nhìn ba con chim non, hình như

có chút khó xử.

“Cháu có thể

giúp gì không?” Tần Ninh nói.

“Đặt tên.” Xích

Quân trả lời.

“Tên?”

“Đúng.” Chân mày

Xích Quân nhíu lại, nói, “Vốn đây là trách nhiệm của cha mẹ, tệ nữa còn có

trưởng lão. Bây giờ…”

Nói đến đây,

Xích Quân không tiếp tục nói hết.

Đặt tên cho đời

sau là một loại vinh quang, tượng trưng cho huyết mạch kéo dài.

Hôm nay, thêm cả

chính hắn, chỉ còn lại bốn con chu tước. Trách nhiệm đặt tên tự nhiên rơi xuống

trên vai hắn.

Xích Quân vừa

cảm thấy vinh quang, lại cảm thấy khó xử.

Dựa theo quy tắc

của tộc đàn, tên đặt rồi là không được thay đổi.

Nếu như chim non

không hài lòng, để xả giận, lớn lên tìm hắn đánh nhau thì phải làm sao?

Nhất là chim

hoàng, có khả năng thật sự không giống bình thường.

Phiền não thở

dài một tiếng, Xích Quân xoa thái dương, ánh mắt quét qua hai thanh loan.

Ba con chu tước

tốt xấu là thành viên trong tộc, nể tình bảo vệ nhiều năm, ít nhất sẽ cho mặt

mũi. Hai thanh loan này, tám phần mười không băn khoăn nhiều như vậy.

“Vậy à.”

Nghe Xích Quân

giải thích xong, Tần Ninh khoanh tay, ý thức được “tính nghiêm trọng” của vấn

đề.

Chăm chú suy

nghĩ một lát, một bóng đèn tròn sáng lên trong đầu, đến gần bên tai Xích Quân,

nói bla bla bla một loạt.

Nghe nghe, ánh

mắt Xích Quân càng ngày càng sáng.

Câu cuối kết

thúc, phiền não cũng quét sạch, nào còn nửa điểm phiền muộn.

“Được, cứ làm

như thế.”

Chu tước nhỏ

ngẩng đầu, kỳ quái nhìn hai người.

Cho dù thính lực

xuất sắc, nhưng giọng Tần Ninh ép xuống quá thấp, chỉ có thể nghe được vài từ

ngắn gọn rời rạc, không đủ để suy đoán ra toàn bộ ý tứ trong lời nói.

Ba người nhìn

nhau, trao đổi ánh mắt.

Chị hiểu không?

Không hiểu.

Hai đứa?

Cũng không hiểu.

Ờ, em cũng không

hiểu.

Vậy thì thôi.

Sau cuộc trao

đổi ngắn ngủi, lực chú ý lại quay về đồ ăn.

Đối với chim non

mà nói, đặt ở vị trí đầu tiên vĩnh viễn là “ăn”.

Giải quyết vấn

đề, tâm tình Xích Quân cực tốt, mới rảnh để ý thấy, khoảng cách giữa mình và

Tần Ninh có chút gần. Sắc mặt lập tức thay đổi, lui về phía sau nửa bước.

Tần Ninh chớp

mắt không nói gì.

Cậu là thú dữ

hay nước lũ?

Cho dù là qua

sông đoạn cầu cũng không cần nhanh như vậy chứ.

Không biết rằng,

hành động này của Xích Quân là rất cần thiết.

Trách nhiệm yêu

cầu, Bạch Hử ở lại phòng chỉ huy, màn hình ảo trước mặt liên tiếp không ngừng,

hiển thị rõ ràng hình ảnh trong phòng.

Thấy Tần Ninh và

Xích Quân nói thầm, hai mắt híp lại, khóe môi cong lên.

Trước đài khống

chế, thiên nga và hắc nhạn đồng thời run lên.

Kỳ quái, làm sao

đột nhiên lạnh như vậy?

Trong phòng, chu

tước nhỏ ăn uống no đủ, không có đi ngủ như bình thường, mà là ngồi ở trên

giường, tò mò nhìn hai thanh loan.

Bản thân biến

hóa, chúng nó chắc cũng sắp rồi?

Tần Ninh đứng ở

bên giường, tâm tình vẫn có chút phức tạp.

Nếu không tận

mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tin tưởng, ba con này đều là cậu ấp ra.

“Khụ!”

Xích Quân hắng

giọng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Biết hắn có lời

muốn nói, chu tước nhỏ lập tức ngồi ngay ngắn.

“Con tên Xích

Hâm.” Bàn tay phất qua đỉnh đầu chim hoàng, Xích Quân nghiêm mặt nói, “Đây là

tên bà nội con.”

“Vâng.”

“Con tên Xích

Giảo, con tên Xích Thần, đều là tên trưởng lão trong tộc.”

Chim phượng nhỏ

vẻ mặt nghiêm túc, kiêu ngạo vì mình nhận được tên này. Về phần có dễ nghe hay

không, có hợp ý hay không, hoàn toàn không quan trọng.

Thấy thế, Xích

Quân đưa ánh mắt cảm tạ về phía Tần Ninh.

Tần Ninh cười

cong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ức năm trước,

chu tước bị ám toán, toàn tộc mất mạng.” Nhìn ba con chim non, Xích Quân trầm

giọng nói, “Các con là chim non sống sót, là hi vọng phục hưng tộc đàn.”

Tần Ninh nhíu

mày.

Phá xác chưa mấy

ngày, nói những lời này có phải quá nặng nề rồi không?

Thấy ba con chu

tước nhỏ ngồi nghiêm túc, chăm chú nghe, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

“Tình huống lúc

ấy tương đối phức tạp, không phải vài ba câu có thể giải thích rõ ràng.”

Ánh mắt Xích

Quân cực lạnh, nói: “Ta muốn các con nhớ kỹ, nơi này là lãnh địa của chu tước,

dưới đất có thành thị chu tước. Cho dù bị tu hú chiếm ổ, tất cả quá khứ, tuyệt

đối không thể bị xóa mờ dễ dàng!”

Nói xong lời

này, Xích Quân liền ngậm miệng không nói nữa.

Rất nhiều

chuyện, cần chu tước nhỏ tiêu hóa từ từ. Vinh quang thuộc về phượng hoàng, cũng

cần chính chúng cảm nhận.

Lúc đầu, Tần

Ninh ở lại trông nom chim non, chưa bao giờ rời phòng.

Sau khi Bạch Hử

trở về, từng cùng Xích Quân ra ngoài một thời gian ngắn. Lại quay về, hai người

mặt ngoài không thấy có gì khác, chỉ là Xích Quân càng thêm cẩn thận, không

nhất định cần, tuyệt đối không đến gần Tần Ninh trong vòng hai mét.

Tần Ninh thấy là

lạ, mở miệng hỏi.

Đáp án nhận

được, là một nụ hôn nhẹ rơi vào khóe môi, cùng với một câu nói như thật như

giả.

“Ta cho rằng em

biết rồi.”

Ừ?

Tần Ninh nghiêng

đầu, nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, liên hệ với những hành

động của Xích Quân trước đây, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, miệng càng há càng

lớn.

Không phải đâu?

Không phải như

cậu nghĩ vậy chứ?

“Anh là đang…

ghen?”

Bạch Hử nâng mi,

độ cong trên khóe môi càng sâu, giống như đang nói cho Tần Ninh biết, đúng,

không sai, chính là như em nghĩ.

“Từ từ, em phải

nghĩ kỹ lại.”

Nâng tay phải

lên, cào qua mái tóc đen, Tần Ninh rõ ràng ý thức được, bản thân bị xếp vào

“phạm vi thế lực” của Bạch Hử.

Đứng trước loại

tình huống này, cậu nên phản ứng như thế nào?

Nói chung, có

phải là nên kháng nghị hai tiếng?

Đối mặt thiên

nga, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, lại quét từ dưới lên trên, Tần Ninh nhịn

không được thở dài, hai tay che mặt.

Miễn bàn kháng

nghị, loại cảm giác “kiếm lớn” này là sao?

Hết thuốc chữa!

Thật lòng hết

thuốc chữa rồi!

Hai ngày tiếp

theo, Tần Ninh đóng cửa không ra, tập trung chăm sóc thanh loan, chờ chúng biến

hóa.

Trong thời gian

này, ba con chu tước nhỏ tìm được cơ hội là lập tức muốn đến gần cậu, gần như

mỗi lần đều bị Xích Quân xách đi.

Gặp Bạch Hử ở

trong phòng, ba con phượng hoàng nhỏ sẽ ngoan ngoãn lui ra xa, cách không khí

ném ánh mắt ai oán qua.

Tần Ninh nhìn

thật sự không đành lòng, thả bạch tuộc nhỏ ra, làm một bữa sắc hương vị đều đủ,

coi như bồi thường.

“Đây là cái gì?”

Sau khi phượng

hoàng nhỏ sinh ra, ăn vỏ trứng chứa đồ đằng, sẽ kế thừa một phần ký ức của tộc

đàn. Nhưng muốn nắm giữ nhiều kiến thức hơn, cũng cần không ngừng học tập.

“Bạch tuộc vực

Đen.”

Tần Ninh nâng

một quả cầu lam lên, đưa đến trước mặt chu tước nhỏ.

Bạch tuộc vực

Đen vung xúc tua, vừa chào hỏi, đồng thời cũng không quên tiếp tục pha chế gia

vị.

Nhiều ngày không

gặp Tần Ninh, không dễ dàng được thả ra, phải cố gắng biểu hiện!

“Bạch tuộc vực

Đen? Ăn được không?”

Chim hoàng nhìn

chằm chằm cầu lam, mắt đầy tò mò. Chim phượng lại gần, cũng là vẻ mặt khát

khao. Ở tuổi chúng nó, chỉ cần là sinh vật có thể động, đều sẽ muốn nếm thử.

Bạch tuộc vực

Đen cứng tại chỗ.

Xúc tua vung

được nửa, mắt to ngập nước, tủi thân nhìn về phía Tần Ninh.

“Không thể ăn.”

Tần Ninh thả cầu

lam xuống, an ủi vỗ vỗ. Lập tức nói với ba con phượng hoàng nhỏ: “Chúng nó là

bạn anh. Có thể làm ra đồ ăn rất ngon.”

Bạn?

Phượng hoàng nhỏ

hai mặt nhìn nhau.

Tuy có chút đáng

tiếc, nhưng Tần Ninh nói là bạn, vậy chính là bạn.

“Không thể ăn!”

Thiếu niên thiếu

nữ ngồi thành hàng, tiếp nhận cá nướng thơm lừng, trước khi bắt đầu ăn còn cười

thân thiện với bạch tuộc vực Đen.

“Yên tâm, tao sẽ

không ăn chúng mày.”

“Nếu ai muốn ăn

mày, tao sẽ bảo vệ mày!”

Nguy cơ giải

trừ, nhờ cá nướng ngon miệng, hữu nghị giữa cầu lam và chu tước nhỏ ấm lên

nhanh chóng.

Thấy vậy, Tần

Ninh thẳng thắn mỗi người một con, đồng thời nói rõ, nhất định phải đối tốt với

chúng nó, đừng một ngày nào đó đói bụng, hứng lên làm lương thực luôn.

“Em đảm bảo,

tuyệt đối sẽ không.”

Chim hoàng nhấc

một con bạch tuộc vực Đen lên, để đối phương quấn lên cổ tay, uy nghiêm liếc

hai chim phượng nhỏ.

“Hai đứa cũng

vậy, đúng không.”

Chim phượng nhỏ

gật đầu liên tục, không có nửa câu phản đối.

Tần Ninh sờ sờ

cằm, đột nhiên nghĩ đến, dùng “uy nghiêm” với thiếu nữ mười bốn tuổi, thật sự

có chút hố.

Phải hình dung

thế nào đây?

Đoan chính,

nghiêm túc… Hung ác?

Vội vàng lắc đầu.

Vẫn là uy nghiêm

tương đối thích hợp.

Nhìn ba con chu

tước, thanh loan nhỏ rất là ước ao. Lập tức phồng quai hàm, vỗ cánh tỏ vẻ, nhất

định phải nhanh chóng biến hóa.

“Tiếu ——” Chim

hoàng kêu một tiếng, muốn được đồng bạn tán thành.

“Tiếu.” Chim

phượng có phản ứng, chẳng qua thanh âm không lớn, không có bất cứ cảm xúc mãnh

liệt.

“Tiếu!” Chim

hoàng bất mãn, nhóc con muốn bị đánh đúng không?

“Tiếu!” Không

muốn!

“Tiếu tiếu!” Vậy

lên tinh thần!

“Tiếu.” Biết

rồi.

Giao lưu xong

xuôi, hai thanh loan nhỏ nín một hơi, lượng cơm tăng gấp đôi, bụng phồng thành

cầu.

Tần Ninh vô cùng

lo lắng.

Sẽ không căng vỡ

chứ? Có nên hạn chế lượng ăn không?

“Không sao.”

Xích Quân hiểu

rõ về chim non hơn Tần Ninh, cười tỏ vẻ, ăn nhiều nữa cũng không sao.

Nhưng mà, ba

ngày trôi qua, thanh loan nhỏ vẫn không có biến hóa.

Không xác định

nhìn chim non, lại nhìn Xích Quân, Tần Ninh đầy lòng nghi hoặc.

“Cái này, ta

cũng không rõ lắm.”

Xích Quân cũng lơ

mơ.

“Chẳng lẽ là vì

huyết mạch?”

Thử để Tần Ninh

truyền sức mạnh cho chim non, kết quả cũng không thành công. Tần Ninh mệt đến

mặt mũi trắng bệch, thanh loan nhỏ vẫn duy trì hình dạng như cũ.

“Ta quên mất,

cháu còn chưa trưởng thành.”

Cẩn thận ngẫm

nghĩ, Xích Quân mở máy truyền tin, giải thích tình huống với Bạch Hử.

Trong lòng cảm

thấy không quá có thể, thiên nga vẫn quay về phòng, mở cánh ánh sáng, bế hai

thanh loan nhỏ lên.

Không đến nửa

giờ, hai nắm lông xù biến thành thiếu niên, trong khoang một mảnh im lặng.

“Xem ra, chúng

nó có huyết thống thiên nga.”

Xích Quân khoanh

tay, gật đầu.

Mặc dù là mượn

sức mạnh của Bạch Hử mới rút đi hình thái nguyên thủy, hai thanh loan nhỏ lại

hoàn toàn không thân y. Giống như chu tước nhỏ, vẫn cứ thích lại gần Tần Ninh.

Thấy thanh loan

vừa mới biến hóa đã cao hơn mình, bạn nhạc trạc bị đả kích sâu sắc, chạy vào

góc tường vẽ vòng nửa ngày.

“Tần Ninh?”

“Không sao.”

Vỗ vỗ tay, Tần

Ninh đang định đứng lên, thắt lưng đột nhiên bị vòng quanh. Giây tiếp theo,

trực tiếp bị Bạch Hử nâng lên, ôm vào trong lòng.

“Có phải mệt

không?” Cặp mắt màu khói phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Tần Ninh, giọng nói mang

theo lo lắng, “Khó chịu chỗ nào?”

“Em không sao.”

Đột nhiên cảm

thấy bản thân thật trẻ con, Tần Ninh ôm vai Bạch Hử, hôn lên khóe môi y một cái.

“Em rất khỏe,

chỉ là cảm thấy lớn lên quá chậm, có chút buồn bực.”

“Thật không?”

“Đương nhiên là

thật rồi.”

Tần Ninh kỳ quái

nhìn Bạch Hử, không rõ cái này có gì đáng nghi ngờ.

“Đúng vậy.” Bạch

Hử đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt như nổi gợn sóng, giọng nói êm dịu, mị hoặc

không nói nên lời, “Ta cũng hi vọng em có thể lớn lên nhanh một chút.”

Tần Ninh: “…”

Có phải cậu vừa

đào hố chôn bản thân, thuận tiện còn lấp hai xẻng đất không?

Năm con phượng

hoàng nhỏ biến hóa xong, trải qua Mộc Lâm kiểm tra, đều vô cùng khỏe mạnh. Nhất

là thanh loan nở ra cuối cùng, các hạng chỉ tiêu thậm chí vượt qua chim hoàng.

Nhận được báo

cáo kiểm tra sức khỏe, Bạch Hử và Xích Quân không nói gì, Tần Ninh suy nghĩ hai

giây, đột nhiên nghĩ đến một câu nói: Có thể ăn có thể ngủ lớn lên khỏe mạnh.

Kết quả là, bạn

nhạc trạc tăng thêm lượng cơm, thời gian ngủ kéo dài.

Đáng tiếc, cậu

cao 2cm, phượng hoàng nhỏ mới sinh có thể cao 3cm. Bất luận có cố gắng thế nào,

chiều cao vẫn là sở đoản.

Nhớ đến hai

thiên nga nhỏ cùng tuổi, càng cảm thấy buồn bực không thôi.

Lần này quay về,

Bạch Hi và Bạch Lam có thể cao thêm bao nhiêu?

Theo tình huống

lúc trước suy đoán, hơn cậu nửa đầu không thành vấn đề.

“Không cần.”

Xích Quân an ủi, “Trong năm tộc phượng hoàng, thanh loan trước giờ luôn cao

nhất, thứ hai chính là thiên nga. Nhạc trạc thích nước, đều tương đối thon thả.

Tuy nói cháu đúng là có hơi nhỏ, nhưng mà không sao, vẫn còn không gian phát

triển.”

Tần Ninh quay

đầu.

Đây là an ủi

sao?

Sao cậu còn buồn

hơn thế này?

Lại qua hai

ngày, năm con phượng hoàng nhỏ thích ứng hình thái mới, mỗi ngày theo Xích Quân

học tập. Nhưng vừa có thời gian rảnh, chỉ thích đến gần Tần Ninh, Xích Quân túm

cũng không túm đi được.

Lật Nhan gửi tin

về, công tác khai quật và thanh lý thành thị ngầm bước vào giai đoạn cuối cùng.

“Tìm được một

trăm ba mươi gốc hồng mộc, đã xử lý thỏa đáng. Phần còn lại đa số đã bị đào đi,

không biết ở đâu.”

“Trải qua máy

thăm dò kiểm tra, đã không còn phóng xạ sót lại.”

Nhận được báo

cáo, Bạch Hử cùng Xích Quân thương lượng, kế hoạch mang chim non vào di tích

nhanh chóng được xếp vào chương trình.

Tần Ninh Phấn Đấu
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau