Một khi sát y ngưng tụ thành thực thể, uy lực không kém gì pháp bảo, cho dù không thành thực thể, cũng là một lá bài chưa lật, không chỉ tấn công thần hồn của đối thủ, còn có thể khiến khí huyết trong cơ thể đối thủ hỗn loạn.
Cho nên Ma Thiên Sát Tuyệt cũng rất nổi tiếng ở Tu Chân giới, nhất là trong đám chiến tu, công pháp này được xem như là chí bảo.
Mạc Phàm cầm ra liên tục một số thiên ma và ma sát khí, do đám Ngao Thiên hộ pháp, để những người còn lại ngưng tụ ra sát y.
Những người còn lại quan sát đám Ngao Thiên ngưng tụ sát y, lại thấy tác dụng của sát y, cả đám nóng lòng muốn thử.
Chỉ tới giữa trưa, trên người mọi người ngưng tụ ra một tầng sát y.
Mạc Phàm an bài.
Bọn họ chỉ ngưng tụ một tầng sát y, uy lực có hạn, đợi sát y ngưng tụ tới tầng chín trở lên, vậy thì khác rồi.
Tiểu Vũ chớp mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái hỏi.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên nhu hòa, véo má Tiểu Vũ nói.
Tất nhiên là hắn sẽ đi vào, hắn muốn lấy một thứ ở bên trong.
Khi nói chuyện ý niệm của hắn vừa động, thiên ma và ma sát khí cuốn vào trong cơthể hắn, sát y chín tầng xuất hiện trên người hắn.
Chu Hiệt thề son sắt.
Tiểu Vũ nắm chặt đôi tay, nói.
Mạc Phàm vui mừng, sờ đầu Tiểu Vũ.
Trải qua tai nạn lần trước, không thể không nói nha đầu này trưởng thành hơn không ít.
Mạc Phàm lấy ngọc giản ra, ném cho những người khác.
Sở dĩ hắn có thể mạnh hơn những người khác, pháp thuật, bí pháp là rất quan trọng.
Những pháp thuật, bí pháp này là hắn chuẩn bị trước khi tới đây, không tính là gì đối với hắn, nhưng có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn đối với những người khác, thậm chí còn là chí bảo.
Người ở đây cho dù không phải là người Mạc gia, cũng coi như đứng về phía Mạc gia, cho bọn họ một số pháp thuật, bí pháp để tăng thực lực sẽ có lợi với Mạc gia, không có chỗ hại.
Đám Hiên Viên Vô Kỳ nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.
Công pháp mà Mạc Phàm đưa, hơn phân nửa là công pháp của Tu Chân giới.
Công pháp như vậy bọn họ chỉ có một hai bộ, Mạc Phàm tiện tay lấy ra lại có nhiều như vậy.
Bọn họ nhìn Mạc Phàm một lát, vẫn cất ngọc giản đi.
Hiên Viên Vô Kỳ lấy một cái nhẫn trữ vật ra đưa cho Mạc Phàm, muốn đi vào trong Ma Vực.
Mạc Phàm cất nhẫn đi, đang định đi vào trong Ma Vực thì cách đó không xa truyền tới giọng nói chanh chua.
Mọi người nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mạc Phàm cũng nhìn theo, chỉ thấy một đoàn hơn mười người mặc chiến giáp màu đen, đứng phía sau một người thanh niên tuấn lãng, mi thanh mục tú. Người vừa nói chuyện là một người vạm vỡ đứng sau người thanh niên kia, khoảng 30 tuổi, có mái tóc màu xám dài, trên khóe mắt có một vết sẹo từ trán trái tới khóe miệng bên phải, cả người nhìn tà dị lại hung hãn, giống như con sói đang đói.
Mạc Phàm còn chưa mở miệng, Ngao Thiên và một đám Long Tộc ở phía sau ông ta nhìn thấy đám người này, trong mắt lập tức xuất hiện tức giận.
Đám người này không phải ai khác, đúng là Yêu Tộc ở Hải Ngoại Hải.
Người cầm đầu là Yêu Hoàng Phượng Cửu, phía sau anh ta là chín đại Yêu Vương.
Người vừa nói chuyện là Lang Vương trong chín đại Yêu Vương, Đoàn Lãng.
Vì mười người này mà ông ta bị Long Ngạo Thiên lấy Long Châu, sau khi Ngao Sương bỏ chạy về Hải Ngoại hải thì bắt Ngao Sương giao cho Long Ngạo Thiên.
Đoàn Lãng nghe thấy giọng Ngao Thiên thì khẽ nâng mí mắt, cười trêu tức nói.
Sắc mặt Ngao Thiên khó coi nói.
Đoàn Lãng lắc đầu cười nói.
Không đợi Ngao Thiên ra tay, Mạc Phàm nhìn lướt qua những người khác.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Đám Phượng Cửu và Đoàn Lãng nhíu mày, bọn họ đều nhìn về phía Mạc Phàm, lắc đầu cười.
Đoàn Lãng nói với vẻ khinh thường.
Anh ta không nhìn thấy đám Hiên Viên Vô Kỳ đi vào, lại không thấy đám Mạc Phàm mặc chiến y đi vào, cho nên anh ta không biết Mạc Phàm có thể sống đi ra.
Mọi người không thèm để ý tới Đoàn Lãng, từng người đi vào trong Phong Ma Cốc.
Rất nhanh một đám người chỉ còn lại Mạc Phàm và đám Ngao Thiên.
Sắc mặt Đoàn Lãng khó coi, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, nhưng chỉ trong phút chốc liền khôi phục như thường.
Sinh tử của đám người này không liên quan tới anh ta, tốt nhất là đám Tần Vô Nhai chết ở bên trong, sau này Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải đều của Yêu Tộc.
Đợi người cuối cùng tiến vào Phong Ma Cốc, lúc này Mạc Phàm mới lạnh lùng nhìn đám Phượng Cửu.
Chuyện Ngao Thiên bị Yêu Hoàng đuổi khỏi Hải Ngoại Hải đưa cho Long Ngạo Thiên hắn có biết, nhưng hắn còn chưa tới Hải Ngoại Hải tìm Yêu Hoàng tính sổ, hắn cũng chưa chắc sẽ đi, dù sao Yêu Hoàng vì tự bảo vệ mình cũng không làm gì sai.
Nếu sai cũng chỉ là Ngao Thiên nhận sai người, làm bạn với đám người này.
Nhưng đám người này lại tự tìm tới cửa, còn chủ động khiêu khích.
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đoàn Lãng hỏi.
Đoàn Lãng cười khinh thường, trên mặt đều là châm chọc.
Một tiểu tử nhân loại dám nói chuyện với anh ta như vậy, vừa rồi anh ta trào phúng Tần Vô Nhai, Tần Vô Nhai cũng không dám phản bác, chuyện này đủ để chứng minh thân phận và địa vị của anh ta.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Những lời này vừa vang lên, Đoàn Lãng kêu lên đau đớn, một hạt châu màu xám to bằng nắm tay trẻ con bay từ ngực anh ta ra, bay tới trước người Mạc Phàm. Một lỗ máu cỡ quả đấm xuất hiện ở giữa ngực Đoàn Lãng, máu tươi chảy ròng ròng.