Lữ Hữu Tài lạnh lùng liếc nhìn Mạc Phàm nói.
Hoàng Đào Nhiên sửng sốt một chút, tưởng là mình nghe lầm.
Hoàng Đào Nhiên lạnh nhạt hỏi trợ thủ bên cạnh.
“Ha ha!”
Mấy người cười không nói.
Người thanh niên bên cạnh Hoàng Đào Nhiên phối hợp nói, trên khuôn mặt đều là khinh thường.
Hoàng Đào Nhiên xác nhận mình không có nghe lầm, sắc mặt khôi phục như thường, nhìn Mạc Phàm đầy thất vọng.
Ông ta cho rằng Mạc Phàm là một tên lừa gạt, xem ra ông ta đoán không sai, quả nhiên bác sĩ chữa trị ung thư này là tên lừa gạt, ngoại trừ thích phóng đại, căn bản không có bản lĩnh gì.
Nắm chắc 100% sao?
Thực sự cho rằng chữa trị bệnh truyền nhiễm dễ như ăn kẹo đường, đơn giản như vậy.
Thật sự đơn giản như thế, những chuyên gia mà ông ta mang đến đã nghiên cứu ra được vắc xin trong vòng một tháng?
Thật sự đơn giản như thế, mỗi lần bệnh truyền nhiễm bùng nổ sẽ chết nhiều người như vậy sao?
Hoàng Đào Nhiên cười mỉa nói.
Nói là thưởng thức, trong giọng nói lại tràn đầy khinh bỉ trắng trợn.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhíu mày, có chút bất mãn nhưng không nói gì.
Hoàng Đạo Nhiên địa vị cao, lại gặp phải bệnh dịch lan truyền, không lễ phép với Tần lão gia tử, chắc chắn cũng không có sắc mặt hòa nhã với Mạc Phàm.
Lữ Hữu Tài cười, bộ dạng như xem diễn trò.
Mạc Phàm khẽ cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Đào Nhiên.
Lông mày Lữ Hữu Tài nhíu lại, lộ ra vẻ không thể tin được.
Xung quanh có không ít người cười, luôn miệng nói nắm chắc 100% chữa được bệnh, lại không biết chuyên gia nổi tiếng về phương diện bệnh truyền nhiễm, chắc chắn tên nhóc này không có bản lĩnh gì.
Hoàng Đào Nhiên không nói gì, ông ta được người ta thổi phồng lên nhiều lần rồi, đắc ý trên mặt nhiều hơn.
Mạc Phàm cau mày hỏi ngược lại.
Lữ Hữu Tài cười lấy lòng nói.
Ông ta đã không có hi vọng lớn Mạc Phàm có thể chữa trị ôn dịch, hi vọng duy nhất là Hoàng Đào Nhiên.
Bây giờ nịnh nọt Hoàng Đào Nhiên thật tốt, đợi Hoàng Đào Nhiên nghiên cứu chế tạo ra vắc xin, giải quyết tình hình bệnh dịch, nói không chừng có thể đánh giá ông ta tận tâm tận lực phối hợp công tác, giữ chức vị cũng không phải không có khả năng.
Mạc Phàm nhíu mày, hỏi:
Lúc trước hắn đều học ở quê, cũng tiêm vắc xin phòng bệnh vài lần, đại khái có vài loại, có một số đắt tiền quá không tiêm.
Những lời này vừa nói ra, khóe miệng Hoàng Đào Nhiên đang nhếch lên cứng ngắc, giống như bị người ta tát mạnh.
Nếu ông ta nghiên cứu ra ba loại vắc xin phòng bệnh kia, vậy thì ông ta thật sự lợi hại, còn ở chỗ này sao?
Khóe miệng Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhếch lên, nở nụ cười.
Một dao này của Mạc Phàm đâm không tệ.
Lữ Hữu Tài thấy Hoàng Đào Nhiên lộ ra không vui, vội vàng nói:
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoàng Đào Nhiên đang ngẩng cao đầu một cái.
Tất nhiên là hắn biết SARS, chẳng lẽ người này là người nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh SARS.
Sản nghiệp chủ yếu của Mộc gia là chữa bệnh, có tìm hiểu về những chuyên gia này, tất nhiên Lưu Nguyệt Như biết không ít.
Hoàng Đào Nhiên có vẻ nổi danh trong đám chuyên gia, cho nên bà quen.
Mạc Phàm gật đầu, cười, người mắt cao hơn đỉnh, hóa ra là chuyên gia.
Hoàng Đào Nhiên nghe Lưu Nguyệt Như giới thiệu, lông mày giãn ra, sắc mặt dịu đi chút.
Hoàng Đào Nhiên nhìn Lưu Nguyệt Như, trong mắt lóe lên nóng bỏng, khen ngợi nói.
Lưu Nguyệt Như mặc một bộ lễ phục màu trắng, làn da của bà vốn trắng nõn, so với lễ phục màu trắng, gần như là cùng màu, còn sáng bóng mê người hơn cả lễ phục.
Xa xa nhìn lại, còn khiến người ta nghĩ rằng mỹ phụ duyên dáng này dùng thứ gì che tạm, như không có mặc quần áo, khêu gợi rối tinh rối mù.
Dù Hoàng Đào Nhiên gặp không ít mỹ nữ ở thủ đô, nhưng khen ngợi như Lưu Nguyệt Như không nhiều.
Nếu có thể để mỹ phụ cực phẩm như vậy làm trợ thủ, hiệu suất công việc sẽ tăng lên không ít, nói không chừng còn nghiên cứu ra vắc xin trước nửa tháng.
Sao Lữ Hữu Tài lại không phát hiện ra ái muội trên mặt Hoàng Đào Nhiên, mắt ông ta nheo lại, hiện lên giảo hoạt.
Lưu Nguyệt Như rất nổi tiếng ở Đông Hải, sao ông ta có thể không biết.
Chuyên gia giống như Hoàng Đào Nhiên, chính là đối tượng Mộc gia sản nghiệp chữa bệnh cự phách cầu mà không được.
Lưu Nguyệt Như có thể xả thân phối hợp với Hoàng Đào Nhiên, không chỉ khiến công việc của Mộc gia càng thêm uy tín, nếu Hoàng Đào Nhiên nghiên cứu phát triển ra loại vắc xin nào đó đưa cho Mộc gia sản xuất, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Nếu ông ta là Lưu Nguyệt Như, chắc chắn lập tức đồng ý không do dự.
Khóe miệng Lưu Nguyệt Như nhếch lên, lộ ra tươi cười quyến rũ, như hoa nở rộ.
Lưu Nguyệt Như cười quyến rũ nói.
Bất luận là lời nói hành động đều rất đúng mực, không làm người ta soi mói được.
Hoàng Đào Nhiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Mỹ phụ cực phẩm như vậy làm trợ lý của một đứa con nít, đúng là quá lãng phí.
Làm trợ lý cho ông ta, ông ta còn có việc cho trợ lý làm.
Mạc Phàm này vừa mới phát dục, chắc là chưa biết làm trợ lý là thế nào đâu?
Hoàng Đào Nhiên cười dâm nói.