Đại hán mặt sẹo vừa định mở miệng, biểu cảm trên mặt vô cùng thống khổ, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống.
Trong những thệ ấn này, một thệ ấn hình đầu lâu tượng trưng cho tử vong sáng lên.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, quả nhiên có quan hệ.
Hàn mang trong mắt hắn tăng lên, lòng bàn tay hắn xuất hiện chữ “Phong” cổ xưa, cầm lấy thệ ấn hình đầu lâu.
Vậy mà Hoàng gia hạ chú thệ với những người này, một khi thừa nhận có quan hệ với Hoàng gia, chú thệ lập tức phát tác.
Chú thệ này không khác lôi chú hắn mới sử dụng, lấy thệ ấn làm dẫn, nhưng điều kiện xử phạt khác nhau.
Đầu lâu kia bị Mạc Phàm nắm lấy lập tức ảm đạm xuống, biểu cảm trên mặt đại hán mặt sẹo mới khôi phục bình thường.
ể ồ- Bây giờ anh có thể nói rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đại hán mặt sẹo thành thật nói.
Đại hán mặt sẹo nhìn Mạc Phàm đầy khiếp sợ, nói.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, đường đường là Nam phái của Cái Bang lại bị Hoàng gia tu hú chiếm tổ chim khách, nếu bang chủ Nam phái biết được tin tức này, không biết sẽ có tâm tình gì.
Hoàng gia này đúng là đáng chết, đường đường là đông y thế gia Hoa Hạ, vốn là dưỡng cổ ngàn năm, lại phái người đánh cắp công pháp phái khác, mượn danh nghĩa bọn họ giết vô số đứa bé, tăng tu vi.
Ánh mắt hắn phát lạnh, bàn tay to vung lên, những thệ ấn này bay về mi tâm đại hán mặt sẹo.
Đại hán mặt sẹo thấy trong mắt Mạc Phàm lộ ra sát ý, hoảng sợ nói.
Mạc Phàm cười, trên mặt không có một chút gợn sóng.
Hắn thiếu những thứ này sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Một chưởng của hắn đánh vào đỉnh đầu đại hán mặt sẹo, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của đại hán mặt sẹo như khí cầu bị đâm thủng, nhanh chóng biến mất.
Một lát sau, cả người anh ta già nua gấp bội, mồ hôi đầm đìa chảy xuống.
Đại hán mặt sẹo khiếp sợ kêu lên.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đại hán này vì tu vi hại nhiều đứa bé như vậy, còn gi ết chết đồ đệ của y tiên bất tử hắn, đâu dễ giải quyết như vậy?
Mạc Phàm nói với A Hào.
A Hào mở cửa xe ra, Chu Hiệt sắc mặt tái nhợt bước từ trên xe ra.
Đại hán mặt sẹo nhìn thấy Chu Hiệt, mắt mở to giống như nhìn thấy quỷ.
Rõ ràng trái tim Tô Hiểu bị anh ta đâm thủng, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng chỉ sống lâu hơn người bình thường một lát, sao có thể còn sống?
Mạc Phàm không để ý đến biểu cảm của đại hán mặt sẹo, hỏi.
Chu Hiệt nhìn chằm chằm đại hán mặt sẹo, trong mắt hiện lên lửa giận, cô lại nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn những đứa bé đáng thương bên trong lồng, hàn quang trong mắt tăng lên.
Nếu không phải sư phụ cô đủ cường đại, cô đã chết, em trai cô cũng sống không bằng chết như những đứa trẻ này.
Sư phụ, loại súc sinh này, nhốt anh ta vào trong lồng sắt với mấy con chó dữ là được.
Không, không…
Sắc mặt đại hán mặt sẹo xám như tro tàn, lắc đầu liên tục.
Anh ta vừa động, nơi bị kiếm khí đâm thủng đau đớn, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng anh ta vẫn lắc đầu liên tục.
Anh ta từng thấy những đứa bé bị những con chó dữ xé thành mảnh nhỏ, còn thống khổ hơn ngũ mã phân thây, cho dù bị một kiếm bay đầu cũng sảng khoái hơn.
Mạc Phàm thờ ơ, ý niệm hắn khẽ động, kiếm khí bay lượn, chém đứt gân tay đại hán mặt sẹo.
Đại hán mặt sẹo kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, trong mắt đều là hoảng sợ và tuyệt vọng.
A Hào, thả những đứa bé này ra, ném anh ta vào!
Dạ!
A Hào cung kính nói, xách đại hán mặt sẹo lên như xách con gà, đi về phía lồng sắt cách đó không xa.
Không lâu sau, tiếng chó sủa và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc này Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan bước xuống xe.
Gia Cát Nguyệt nhìn những đứa bé vô cùng đáng thương, lông mày nhíu chặt lại, trong đôi mắt đều là thương hại và đau lòng.
Gia Cát Nguyệt nói.
Những đứa bé này đều tàn tật, nhất định phải chăm sóc đặc biệt mới được.
Mạc Phàm lấy điện thoại ra ấn số.
Lúc này trên ban công biệt thự số 9 ở thành phố Đông Hải, hai lão giả một chai rượu, mấy món đồ nhắm với rượu, hai người đang đánh cờ đúng là Tần lão gia tử và Lạc Phi, đứng bên cạnh là Vân Thiên Không và Tần Cừu.
Sau khi Mạc Phàm rời đi, bọn họ không rời đi.
Tần lão gia tử nói với Lạc Phi.
Lạc Phi bất mãn nói, cầm lên một quân cờ, vô cùng đau lòng nói.
Mộtquân cờ của ông bị quân cờ của Tần lão gia tử bao vây.
Ông không bảo đám người Lạc gia ông cẩn thận một chút, nhỡ đâu gặp phải tiểu tử kia, có xung đột với cậu ta, Lạc gia các ông vô hậu rồi.
Chuyện này còn cần ông nói sao, lão tử sớm đã bố trí xong rồi.
Không biết tiểu tử kia vội vã đến Bắc Xuyên làm gì?
Tần lão gia tử cười hỏi.
Ông ta mới nói xong, Tần Kiệt chạy lên, đưa điện thoại cho Lạc Phi.
Lạc Phi nhíu mày, liếc nhìn Tần lão gia.
Tần lão gia tử cười nói.
Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng Mạc Phàm.
Mới đầu thì không tệ, sắc mặt Lạc Phi vẫn như thường, không quá nửa phút, sắc mặt Lạc Phi trầm xuống.
Cuối cùng cả khuôn mặt Lạc Phi không còn chút máu, tắt điện thoại, mãi mà không nói một câu.
Tần lão gia tử nhíu mày, tò mò hỏi:
Lão Lạc, sao thế, không phải tiểu tử kia diệt Lạc gia ông đấy chứ, theo tôi được biết cậu ta không đến thành phố Bắc Xuyên mà.
Cậu ta diệt Lạc gia chúng tôi thì đỡ, đằng này cậu ta diệt 35 cứ điểm thuộc Nam phái ở Bắc Xuyên, bây giờ muốn lão tử đi thu dọn.
Lạc Phi để di động lên trên bàn, hổn hển nói.