Nhất là một câu cuối cùng kia: Còn ai muốn thử không?
Hỏi rất khí phách, trong chớp mắt chinh phục không ít trái tim thiếu nữ.
Có cô gái hỏi.
Sao thế, cô có hứng thú à?
Chẳng lẽ cô không?
Không phải trước kia cô rất thích huấn luyện viên sao?
Chuyển sang làm fan của người khác không được à?
Cô gái xem thường nói.
…
Có vô số tiếng bàn tán.
Bên cạnh lôi đài, sắc mặt Đinh Tuấn Kiệt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin, không ngừng nuốt nước miếng, mãi mà không nói nên lời.
Nghe Mạc Phàm nói còn có ai muốn thử không, cổ của anh ta thụt lại, như muốn thụt vào trong.
Anh ta châm chọc Mạc Phàm không ít lần, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Bàn Tử phản ứng kịp cười nói, không hiểu sao trong lòng lại thấy hưng phấn.
Đinh Tuấn Kiệt là người không tốt, bình thường nhục nhã anh ta không ít lần, anh ta phản bác vài câu, Đinh Tuấn Kiệt sẽ tìm cơ hội châm ngòi thổi gió để Triệu Phi hoặc người khác chỉnh anh ta.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cuối cùng lần này cũng đến lượt anh ta xoay người quyết định rồi.
Lông mày Đinh Tuấn Kiệt nhướng lên, đứng yên tại chỗ, hai chân không ngừng run run.
Đinh Tuấn Kiệt cười nịnh nọt, trên mặt là vô cùng xấu hổ.
Huấn luyện viên và Triệu Phi đều bị Mạc Phàm một chiêu KO, anh ta không muốn làm người thứ ba.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Đinh Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, cho rằng anh ta nghe lầm rồi.
Mạc Phàm hỏi.
Đinh Tuấn Kiệt chớp chớp mắt, vội vàng nói.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên.
Đinh Tuấn Kiệt ôm bụng, cũng không dám dừng lại, đỏ mặt chật vật chạy tới WC, lập tức dẫn tới một trận cười to.
Khi chạy đến WC, Đinh Tuấn Kiệt hung dữ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt đều là hung ác nham hiểm.
Một học sinh mới tới đánh ngất Triệu Phi và huấn luyện viên, lúc này con hung hãn.
Đợi xem, không dễ xong việc như vậy đâu.
Triệu Phi là thành viên đội bóng rổ, từ trước đến nay đám người kia luôn là lưu manh.
Có bóng mọi người cùng nhau đánh, có việc cùng nhau giải quyết, anh ta dám đánh cược, chưa đến hai ngày, Mạc Phàm sẽ có phiền phức ngay thôi.
Bối cảnh nhà huấn luyện viên lớn hơn nữa, nghe nói có quan hệ với Vương Kinh Phi một trong tứ thiếu.
Bất luận người nào trong tứ thiếu giẫm chân một cái, bốn phía sẽ rung động, tên nhóc này xong rồi.
Mạc Phàm không có ngăn cản, lập tức đi đến bên cạnh huấn luyện viên đã tỉnh lại, nói:
Huấn luyện viên phẫn nộ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt lóe lên hung quang, nhỏ giọng nói:
Cho dù bây giờ anh ta muốn ở lại cũng không còn mặt mũi, đai đen nhị đẳng ngay cả một học sinh trung học cũng không đánh lại được, mặt mũi đã mất hết, ở đây để bị đám trẻ lấy ra làm trò cười sao?
Nhưng vì tiến vào trung học Đông Hải dạy Taekwondo, anh ta phí không ít quan hệ và tiền bạc, khẩu khí này anh ta không nuốt trôi được, nhất định phải tìm cơ hội chỉnh tên nhóc này.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
Nói xong khiêm tốn tiêu sái rời khỏi lôi đài.
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, mang theo Bàn Tử rời đi.
Không lâu sau, chuyện hắn đánh bại hai người bằng hai chiêu, nhanh chóng lan truyền khắp trường, mọi người bàn tán xôn xao.
Sau đó một người trong tứ thiếu lại đến danh nhân xuất hiện ở trường trung học Đông Hải, lập tức dẫn tới sóng to gió lớn.
Không chỉ trong đám học sinh, còn có giáo viên.
…
Ra quán Taekwondo, cuối cùng Bàn Tử không nhịn được hỏi.
Ăn cơm, có rảnh không?
Đương nhiên là có, tôi mời, đi, không say không về.
Vừa nói đến ăn, Bàn Tử liền có tinh thần.
Nhất là Mạc Phàm đánh bại Triệu Phi và huấn luyện viên, chuyện hả lòng hả dạ như vậy, không ăn bữa tiệc lớn, thì thật có lỗi với tràng vị của mình.
Mạc Phàm cười, cũng không khách sáo với Bàn Tử.
Bàn Tử nhíu mày, lộ ra chút do dự.
Làm sao vậy?
Không có gì, chắc là không có gì đâu, đi thôi.
Bàn Tử lẩm bẩm.
Hai người vẫy một chiếc xe taxi, nửa tiếng sau liền đến quán đồ nướng Bàn Tử nói.
Quán này cách trường hơi xa, nơi này hơi hẻo lánh, không dễ dàng tìm được.
Khi đó còn chưa có nhiều di động, ngay cả hệ thống An Trác còn chưa công bố, iphone cũng là một năm sau mới công bố, căn bản không có mỹ thực gì đó trên APP di động.
Vậy mà Bàn Tử có thể tìm được nơi này, toàn bộ dựa vào cái mũi.
Tuy nơi này trang trí bình thường, nhưng có rất nhiều người đến, trời còn chưa tới, đã có người ngồi hơn mười bàn rồi, ngoài cửa có bảy tám chiếc xe máy kiểu cũ, nhưng xem ra là được cải tạo lại.
Bàn Tử mới đi đến cửa, nhìn thấy người trong quán, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói:
Mạc Phàm nhíu mày, mắt quét đám người trong quán.
Hơn phân nửa là người nhuộm tóc hồng, vàng, trắng, không nhuộm tóc thì nuôi tóc dài tạo hình xoăn hoặc là đầu bóng loáng.
Trong đó có mấy người để lưng trần, lộ ra hình xăm trên người.
Mạc Phàm không có từ chối, liếc mắt nhìn đám người này một cái, mặt không thay đổi ghi nhớ tướng mạo, muốn rời đi với Bàn Tử.
Còn chưa xoay người, một mỹ nữ phục vụ ăn mặc có chút lộ liễu hỏi:
Những lời này lập tức hấp dẫn không ít người nhìn qua, trong đó bao gồm một tên Hoàng Mao đang uống rượu.
Hoàng Mao này không cường tráng, trong mắt lại tràn đầy liều lĩnh, một chân để lên trên ghế dài, còn ôm một tiểu muội ở trong lòng.
Tiểu muội này không cao lắm, gương mặt vô cùng tinh xảo, phát dục cũng rất tốt.
Bên trên chỉ mặc một cái áo ngắn, còn chưa đến rốn, phía dưới là quần soóc ngắn, vô cùng nóng bỏng, để mặc Hoàng Mao sờ mó.
Hoàng Mao vốn hơi rầu rĩ không vui, nhìn thấy hai người, mắt hơi nhíu lại, đặt chai rượu lên trên bàn, lạnh lùng nói:
Một câu của Hoàng Mao vang lên trong quán yên tĩnh, đám người vừa rồi không để ý đến Bàn Tử nhìn qua, lập tức nhận ra Bàn Tử.
Một tên đầu trọc chỉ Bàn Tử cười nói.
Một tên khác phản bác nói.
…
Một đám người, anh một lời tôi một câu, càng ngày càng bẩn thỉu, càng ngày càng khó nghe.