Mắt Âu Dương Minh Nhật mở to, trong mắt đều là khó mà tin.
Tiên trận nổi tiếng nhất của Âu Dương gia bọn họ, từng bảo vệ Âu Dương gia tránh thoát vô số tai nạn.
Bất luận đối phương dùng võ đạo phách thiên liệt địa, thuật pháp lật chuyển sơn đến hà, hay vũ khí tiên tiến hủy diệt, đều không làm gì được tiên trận.
Ai biết lại bị 8 kiếm của Mạc Phàm hủy diệt một cách nhẹ nhàng.
Âu Dương Minh Nhật như điên rồi, lắc đầu nói.
Trận pháp này do tiên nhân tạo ra, chỉ có tiên nhân mới phá hủy được, vì sao tiểu tử này hủy diệt được?
Đám Lâm Thiên Thành nhìn hạt châu bảy màu và màn hào quang bảy màu trên đình hóng mát bị nghiền nát, hóa thành bột phấn, nhìn 18 đạo bảy màu trên Xá Sơn biến mất trong gió, miệng há to, mãi mà không nói nên lời.
Nếu phá giải Cửu Khúc Hoàng Sa Trận vẫn chưa đủ chứng minh thực lực của Mạc Phàm, chắc tiên trận này đủ rồi.
18 người của Thủ Hộ Nhất Tộc cũng có biểu cảm tương tự, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là trận pháp, một khi tiên trận bị hủy, không còn gì có thể khống chế Mạc Phàm, bọn họ sẽ như thịt cá dưới dao của Mạc Phàm, mặc Mạc Phàm xâu xé.
Âu Dương Minh Nhật quát.
Tiên trận là bảng hiệu của Âu Dương gia bọn họ, Mạc Phàm phá tiên trận của Âu Dương gia, không khác gì tát vào mặt Âu Dương gia bọn họ.
Nếu Mạc Phàm là tiên nhân, có lẽ ông ta còn có thể tiếp nhận.
Ở trong mắt những người khác Âu Dương Minh Nhật là người rất có uy vọng ở Giang Nam, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là một lão nhân nịnh nọt, không có tư cách biết thân phận hắn.
Sắc mặt Âu Dương Minh Nhật khó coi, như bị tát trước mặt mọi người.
Phía sau Mạc Phàm có Tần Quỳnh và Lạc Phi hai tướng quân khai quốc, còn có tư lệnh Giang Thành, bối cảnh quân đội không thể nói là không sâu.
Nhưng những bối cảnh này không thể so được với Long Hoa Hội, còn kém xa, chỉ cần một cú điện thoại của ông ta…
Mạc Phàm vung trường kiếm trong tay lên, cười khinh thường nói.
Thành viên của Long Hoa Hội thì sao, cho dù chọc Mạc gia hắn là siêu cường quốc nước Mỹ cũng phải bị diệt.
“Phốc!” Trong mắt Âu Dương Minh Nhật đều là không cam lòng, đầu bay lên cao, máu tươi nhuộm đỏ đất.
Chết!
Đám Lâm Thiên Thành nhìn Âu Dương Minh Nhật bị chém đầu, vẻ mặt ngẩn ra, trong mắt đều là sợ hãi.
Một đám người muốn rời đi, nhưng cơ thể như bị nam châm hấp dẫn, không thể động được, bóng ma tử vong bao phủ trong lòng bọn họ.
Âu Dương Minh Nhật đều bị Mạc Phàm giết, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại, bọn họ càng không có khả năng thoát khỏi.
Lâm Thiên Thành ăn nói khép nép.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Bạch Ngọc Kiếm trong tay vung lên, Bạch Ngọc Kiếm như dải lụa màu trắng lướt một vòng quanh đám Lâm Thiên Thành.
Đám Lâm Thiên Thành chỉ cảm thấy cổ đau xót, như bị con kiến cắn một phen, huyết tuyến lan từ cổ bọn họ ra.
Máu tươi b ắn ra, đầu người rơi xuống, đám Lâm Thiên Thành nghiêng người, lảo đảo sang một bên, đầu thân hai nơi.
Người đàn ông tóc hoa râm ủ rũ nói.
Lúc này không chịu cúi đầu, sẽ có kết cục như đám Lâm Thiên Thành.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Thủ Hộ Nhất Tộc một cái, hỏi.
Người đàn ông tóc hoa râm nhíu mày, sắc mặt xanh đỏ bất định, không phản bác được.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên ánh sáng lạnh, nói.
Thủ Hộ Nhất Tộc tượng trưng cho trung thành, một khi thề thủ hộ, đời đời kiếp kiếp sẽ không vi phạm.
Vật thủ hộ ở đây, bọn họ sẽ ở đây.
Vật thủ hộ không còn, bọn họ sẽ chết.
Nhưng những người này uy hiếp người nhà của hắn, đã vứt bỏ cơ hội này.
Bạch Ngọc Kiếm như cảm nhận được mệnh lệnh của Mạc Phàm, giống hai đạo ánh sáng xoay hai vòng, như cắt cỏ.
“A…” Tiếng kêu r3n vang lên, 18 người của Thủ Hộ Nhất Tộc chết.
Mạc Phàm dời mắt nhìn Tống Minh Huy đang quỳ trên đất, cơn gió lạnh xuất hiện thổi về phía Tống Minh Huy.
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Chỉ trong phút chốc chết nhiều người như vậy, trên mặt Tống Minh Huy đã sớm không còn huyết sắc.
Cơthể ông ta run rẩy liên tục, hai mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn Tử Thần.
Biết sớm như thế, ông ta nhất định không nói với Mạc Phàm mình giúp những người khác tiến vào Đông Hải.
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi.
Tống Minh Huy như nắm được cọng rơm cứu mạng, kêu lên.
Người duy nhất có thể cứu ông ta lúc này, chỉ có K tiên sinh thần kiếm phương Tây.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua K tiên sinh, lạnh nhạt nói.
Hắn vừa mới mạnh hơn, còn chưa tìm được người luyện tập, kiếm ý toàn thân K tiên sinh này mạnh hơn những người hắn từng gặp, dùng ông ta thử thực lực của mình, cũng thuận tiện để Tống Minh Huy và tất cả những người là địch với Mạc gia biết, bất luận là dựa vào cái gì đều thành giấy trước mặt hắn.
Tống Minh Huy hơi sững sờ, trên mặt hiện lên vui sướng sống sót sau tai nạn.
Mạc Phàm không lập tức giết ông ta, trái lại đối phó với K tiên sinh trước, lần này ông ta được cứu rồi.
Tống gia bọn họ là đồng bọn hợp tác với gia tộc Wiki ở Hoa Hạ, ông ta biết rõ thực lực của K tiên sinh hơn Âu Dương Minh Nhật.
K tiên sinh không chỉ là Kiếm Thần phương Tây, đứng trên Vạn Thiên Tuyệt ở trong Thiên Bảng, cũng được công nhận là kiếm sĩ số một ở Địa Cầu.
Cho dù là gia chủ Hoa gia kiếm đạo thế gia cực mạnh ở Hoa Hạ, cũng chịu thua K tiên sinh.
K tiên sinh có tên là King, cũng có ý là vua kiếm đạo.
Mạc Phàm ngay cả tiên trận cũng phá giải được, quả thực thực lực không thể nghi ngờ.
Nhưng một thuật sĩ khiêu chiến với kiếm sĩ số một thiên hạ, không khác gì muốn chết, tựa như nước gặp lửa.
Chỉ sợ một kiếm cũng không đỡ được, Mạc Phàm đã thành vong hồn dưới kiếm của K tiên sinh.
Tống Minh Huy cười nham hiểm, dùng ngôn ngữ Latin cổ nói với K tiên sinh.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn K tiên sinh cách đó không xa.
Năm ngón tay hắn mở ra, Bạch Ngọc Kiếm quay về trong tay hắn.
Mạc Phàm dùng ngôn ngữ Latin cổ nói.
Nếu K tiên sinh này đã tiến vào, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Còn Tống Minh Huy, ông ta nghĩ rằng hắn không hiểu tiếng Latin cổ sao?
Kiếp trước hắn chu du chư thiên vạn giới, đi qua không biết bao nhiêu tinh cầu, nắm giữ đâu chỉ trên vạn ngôn ngữ, ngôn ngữ Latin cổ là một trong số đó.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, huyết sắc mới xuất hiện trên mặt Tống Minh Huy được một chút biến mất lần nữa.