Anh khẽ cup mắt xuống, nhìn thấy gò má cô phồng lên vì tức giận, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm:
Nhìn thấy khóe mắt lộ ra ý cười của anh, Cố Chi Nghiên cau mày nói:
An Tĩnh Nguyên đưa tay nhẹ nhàng lau hàng lông mày của cô.
Ngô Ngọc Như bây giờ là góa phụ, theo trí nhớ của Cố Chi Nghiên, cô ấy sẽ rất nhanh trở ve nhà họ Ngô, trong cùng một đại đội, sau này chạm mặt không ít, nhưng mà dù có chạm mặt, Cố Chi Nghiên cũng không thể bị cô lừa.
Cô nhìn người đàn ông.
"Vậy sau này cô ấy lại muốn gặp anh, anh còn giấu em không?”
"Sẽ không."
Thanh âm An Tĩnh Nguyên như đỉnh đóng cột, ánh mắt thêm thù địch.
Cố Chi Nghiên bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, vội lấy tay bịt miệng anh lại, hung dữ trừng mắt nói:
An Tĩnh Nguyên kéo tay cô, cười cười:
Cố Chi Nghiên không tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái mà thôi, bây giờ cũng nói ra rồi, trong lòng tự nhiên không còn vướng mắc nữa, chỉ là bây giờ cô lại nảy sinh nghi ngờ, mối quan hệ của cô và Ngô Ngọc Như đều nói ra rồi, vậy vì sao mà Ngô Ngọc Như lại có "lòng tốt" như vậy, muốn cô li hôn với An Tĩnh Nguyên?
Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng thích An Tĩnh Nguyên? Nhưng mà điều này dường như không quá thực tế lắm?
Nhìn thấy cô một mực không trả lời, An Tĩnh Nguyên khẽ nhướng mày, đưa mặt lại gần.
Cố Chi Nghiên ngẩng đầu lên:
An Tĩnh Nguyên cười cười, liếm khóe môi, lời nói rất nhanh đến bên miệng, anh vội vàng đứng dậy, khẽ ho:
Cố Chi Nghiên nhận ra ánh mắt của anh, cũng vội vàng đứng thẳng người, nhìn thấy đối diện có người đi tới, cười cười chào hỏi, đợi những người đó đi qua, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông:
An Tĩnh Nguyên xoa xoa cái mũi.
Cố Chi Nghiên ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau anh về nhà, về đến nhà, sau khi rửa mặt xong, cô nhắc đến củ đề vừa lúc nãy bị người đàn ông gác lại.
Đã là buổi chiều rồi, Hà Lệ Xu và An Tĩnh Hân đã đi làm, bà nội vẫn như bình thường, lúc này đã ngủ rồi, gọi cũng không dậy, căn phòng lớn im ắng, chỉ có tiếng ve mùa hè kêu ngoài cửa sổ.
An Tĩnh Nguyên rất nhanh đóng cửa lại, sắc mặt Cố Chi Nghiên tỏ vẻ không hiểu.
An Tĩnh Nguyên quay đầu, cơ thể nghiêng nghiêng dựa vào cánh cửa mà nhìn cô, khuôn mặt tùy tiện tươi cười.
Nhìn thấy khóe môi anh hiện lên ý cười sâu xa, Cố Chi Nghiên bỗng nhiên hiểu ra:
Lời còn chưa nói xong, An Tĩnh Nguyên tiến lên, đột nhiên nhấc cô đi đến bên giường.
Cố Chi Nghiên vừa thẹn lại vừa giận, trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy, tại sao giữa ban ngày ban mặt cũng phải nghĩ tới làm chuyện đó, thật sự quá mất mặt rồi.
Cô võ xuống phía sau lưng người đàn ông.
Vừa dứt lời, An Tĩnh Nguyên trực tiếp ném cô lên giường, sau đó chồm người qua, cười nói:
Cố Chi Nghiên vươn tay ra chống đỡ lên lồng ngực của anh.
Con ngươi An Tĩnh Nguyên đen nháy, hơi gấp gáp:
Cố Chi Nghiên bị anh ấy làm cho tức cười, đưa tay đẩy anh ra.
An Tĩnh Nguyên khẽ cười"
Bây giờ anh muốn dỗ dành em, hầu hạ em, không được sao?"
Nói xong, cái eo của anh hướng về phía trước một cái.
Cố Chi Nghiên được anh thiên vị, đôi tai dan đỏ lên, oán trách nhìn anh chằm chằm.