Binh Mã đại tướng quân là một chức quan cực phẩm, thống xuất binh mã toàn quốc, đứng đầu ban võ, song song với vị Tể tướng đứng đầu ban văn.
Thiên Trì phủ ba đời ở ngôi Tể tướng, quyền uy thế lực to lớn, song dù Giản Thiệu Kỳ còn sống, gặp Binh Mã đại tướng quân rồi cũng phải kiêng nể ba phần, không dám lấn át.
Nhuế Vĩ nằm mộng cũng không tưởng là mình đang nằm trong phủ đệ của Binh Mã đại tướng quân, và người cứu tánh mạng chàng lại là con gái của Đại tướng quân, đứng đầu ban võ tại triều đình.
Khi Cao Mạt Dã đưa Nhuế Vĩ đến bái kiến phụ thân nàng, chàng thấy vị Binh Mã đại tướng quân oai phong lẫm liệt, ngồi tại chánh đường, bên phải là mẫu thân của Cao Mạt Dã. Bên ngoài, tả cũng như hữu, có bọn vệ sĩ vai hùm lưng gấu đứng nghiêm.
Cao Mạt Dã quì lạy thốt :
Giọng nói của Đại tướng quân sang sảng như chuông đồng :
Cao Mạt Dã lộ vẻ dỗi :
Đại tướng quân cười hiền hòa :
Cao Mạt Dã cau mặt :
Mẫu thân nàng trách :
Cao Mạt Dã đến gần người đàn bà trung niên thốt :
Đại tướng quân mỉm cười :
Cao Mạt Dã hểnh mũi đáp :
Đại tướng quân gật đầu :
Cao Mạt Dã tức đến cổ đáp :
Đại tướng quân lắc đầu :
Giận làm chi! Gia gia vì quốc vụ đa đoan, bận suốt ngày không rảnh rang mà về thăm con. Con không nên oán trách gia gia!
Cao Mạt Dã cười tươi thốt :
Đại tướng quân hướng qua phu nhân khẽ thở dài :
Trung niên phu nhân cười đáp :
Cao Mạt Dã lại đến bên cạnh Đại tướng quân cười hì hì thốt :
Đại tướng quân cũng cười :
Cao Mạt Dã cãi :
Nàng nhẹ chân bước đi về phía Nhuế Vĩ đứng. Đại tướng quân lại thở dài :
Nhìn cái cảnh cha mẹ và con vui vẻ với nhau Nhuế Vĩ nhớ lại thân mình.
Cha mẹ cùng chết, riêng cha thì bị kẻ thù sát hại, giờ đây chàng cơ khổ, linh đinh.
Bất giác lòng chàng đau như xé!
Bỗng Cao Mạt Dã hỏi :
Nhuế Vĩ hoang mang lau mắt ấp úng :
Cao Mạt Dã thấy rõ ràng là chàng có khóc nhưng nàng hỏi mà làm gì cho chàng thêm đau lòng hơn. Bởi làm sao nàng biết được nguyên nhân sự thương tâm của chàng. Nàng cười tiếp :
Nhuế Vĩ theo nàng bước vào, nhận xét Đại tướng quân kỹ hơn, tuy lão có gương mặt hiền từ song không kém oai phong khí thái. Cái oai phong đó có thể làm khiếp người dù gương mặt hiền từ của lão có làm dịu lại nghi biểu sum nghiêm phần nào!
Nhuế Vĩ ung dung bước tới, vòng tay nghiêng mình vái :
Đại tướng quân chừng như khẽ giật mình hỏi :
Nhuế Vĩ vẫn vòng tay nhưng đã đứng thẳng người rồi :
Đại tướng quân Cao Thọ lộ vẻ thân thiết :
Nhuế Vĩ gật đầu :
Cao Thọ hỏi :
Nhuế Vĩ u buồn đáp :
Cao Thọ giật mình kêu lên :
Niềm bi thảm hiện lộ trên gương mặt của lão, rồi lão lắc đầu tiếp :
Nhuế Vĩ hỏi gấp :
Cao Thọ thở dài :
Nhuế Vĩ cau mày, Cao Mạt Dã chen vào :
Đại tướng quân day qua phu nhân hỏi :
Trung niên phu nhân khẽ thở dài :
Nhuế Vĩ không tưởng phu nhân lại là một cao thủ ngang tài với phụ thân chàng. Bà yếu đuối thế kia làm gì có võ công tuyệt thế? Chính chàng hiện tại cũng khó tin câu chuyện.
Cao Mạt Dã biết rõ tâm tư chàng đang nghĩ gì cười thốt :
Ngọc Chưởng Tiên Tử gắt nhẹ :
Cao Thọ tiếp :
Nhuế Vĩ hỏi :
Cao Thọ thở ra :
Nhuế Vĩ vòng tay cảm tạ :
Cao Mạt Dã vỗ tay reo lên :
Ngọc Chưởng Tiên Tử bảo :
Cao Mạt Dã quay qua Nhuế Vĩ vòng tay :
Nhuế Vỉ hấp tấp đáp lễ :
Cao Mạt Dã cau mày :
Nhuế Vĩ khoát tay :
Cao Mạt Dã cười tiếp :
Cao Thọ thốt :
Nhuế Vĩ vâng lời ngồi xuống.
Cao Thọ tiếp :
Nhuế Vĩ thành thật đáp :
Cao Thọ gật đầu :
Nhuế Vĩ đáp :
Cao Thọ lấy làm lạ, tự hỏi tại sao chàng hiểu rành như vậy, nhưng lão không hỏi. Lão cho biết trước khi làm Tể tướng Giản Lạc Quan đi khắp nơi, trừ hung diệt bạo. Sau này đến Giản Yến Chân và Giản Xuân Kỳ. Nhờ thế trộm cướp im hơi bặt tiếng, thiên hạ an bình. Chính họ Giản là những người an bài đại thế võ lâm, hòa giải những cuộc tranh chấp giữa các môn phái trong mấy mươi năm qua.
Cao Mạt Dã hỏi :
Cao Thọ mỉm cười :
Nhuế Vĩ thầm nghĩ :
Cao Thọ kết luận :
Nhuế Vĩ xúc động tâm tình để rơi đôi dòng lệ thảm.
Cao Mạt Dã cũng ngưng cười.
Ngọc Chưởng Tiên Tử chốc chốc lại thở dài.
Lâu lắm, Nhuế Vĩ hỏi :
Cao Thọ trầm giọng :
Nhuế Vĩ cảm kích vô cùng.
Cao Thọ tiếp :
Nhuế Vĩ đáp :
Trầm ngâm một phút Cao Thọ phân phó một vệ sĩ đi lấy quyển lưu bút, đoạn trao qua cho Nhuế Vĩ. Ngoài bìa quyển lưu bút có ba chữ tựa: "Thích Khách Lục". Sách ghi đủ năm tháng ngày giờ, địa phương, tên họ của cả người hành thích lẫn bị hành thích. Dùng vũ khí, ám khí, độc dược như thế nào. Nhuế Vĩ cất quyển lưu bút vào mình, tự nguyện phải truy tong kẻ thù bằng mọi giá.
Cao Thọ hỏi :
Nhuế Vĩ tường thuật tình hình.
Cao Mạt Dã tiếp nối :
Cao Thọ thở phào :
Nhuế Vĩ đưa ánh mắt ngời niềm cảm xúc nhìn sang Cao Mạt Dã.
Cao Mạt Dã bắt gặp ánh mắt đó mắt đỏ bừng. Một ý niềm mới lạ bỗng phát sinh nơi tâm tư.
Cao Thọ và phu nhân phát hiện vẻ thẹn thùng nơi gương mặt nàng, cả hai cùng điểm một nụ cười. Nàng có dã tính lại thích sống ngang tang như một nam nhân, nàng quên đi bản chất nữ nhân của nàng. Làm cho bản chất nữ nhân bừng dậy nơi nàng, thiết tưởng phải có một nguyên nhân đặc biệt! Cả hai người cười, nụ cười thần bí.
Nhuế Vĩ trông thấy rất lấy làm lạ. Chàng lại hỏi :
Cao Thọ lắc đầu :
Nhuế Vĩ đáp :
Cao Thọ nghiêm giọng :
Nhuế Vĩ trang trọng đáp :
Cao Thọ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ngọc Chưởng Tiên Tử thốt :
Nhuế Vĩ đáp :
Cao Mạt Dã kêu lên kinh hãi :
Nhuế Vĩ cúi đầu :
Cao Mạt Dã đột nhiên quay mình bước đi.
Cao Thọ lắc đầu :
Ngọc Chưởng Tiên Tử trầm buồn không nói gì.
Cao Thọ nhìn Nhuế Vĩ tiếp :
Nhuế Vĩ xúc động về việc Cao Mạt Dã bỏ đi ngang, thầm mong gặp mặt nàng một lần trước khi li khai phủ đệ. Chàng nán ngồi lại đó có ý chờ nàng trở lại.
Chàng đáp lời Cao Thọ :
Cao Thọ lấy trong mình ra một chiếc kim bài trao cho Nhuế Vĩ.
Nhuế Vĩ tiếp nhận, thấy mặt kim bài có chữ "lệnh" còn mặt kia là hình con dấu ấn Đại tướng quân.
Cao Thọ thốt :
Nhuế Vĩ chờ mãi không thấy Cao Mạt Dã trở lại không khỏi nôn nao. Nhưng, đã nói là đi ngay thì còn ngồi ỳ tại chỗ làm sao được? Chàng đứng lên vòng tay thốt :
Cao Thọ đứng lên toan đưa tiễn chàng ra cửa.
Nhuế Vĩ từ chối rồi một mình lững thững bước đi. Chàng bước chậm chậm, chốc chốc quay đầu xem Cao Mạt Dã có xuất hiện hay không. Bỗng chàng nghe Cao Mạt Dã gọi :
Nhuế Vĩ cả mừng, dừng chân ngay rồi quay mình.
Cao Mạt Dã chạy đến, thần sắc đượm vẻ u oán. Nàng hỏi :
Nhuế Vĩ gật đầu.
Nàng trao qua chàng một vật.
Chàng cau mày hỏi :
Cao Mạt Dã cười khổ :
Nhuế Vĩ chính sắc mặt :
Cao Mạt Dã cười lớn :
Nhuế Vĩ khoát tay :
Cao Mạt Dã hơi biến đổi âm thanh :
Nhuế Vĩ nín lặng.
Cao Mạt Dã tiếp :
Nhuế Vĩ cau mày :
Cao Mạt Dã đáp :
Nhuế Vĩ trầm giọng :
Cao Mạt Dã gằn từng tiếng :
Nhuế Vĩ trầm ngâm một lúc đoạn chìa tay ra tiếp nhận hạt châu. Nhưng cầm hạt châu Nhuế Vĩ thấy gương mặt Cao Mạt Dã khổ sở quá chừng, chàng cắn răng thốt :
Cao Mạt Dã chợt nổi giận :
Nhuế Vĩ không đáp, quay mình toan bước.
Bỗng từ bên ngoài một toán người tiến vào.
Cao Mạt Dã nói :
Người đi đầu là một vị trung niên, mặc y phục đạo gia, mày tằm mắt phượng, bên hông có mang trường kiếm, có vẻ siêu thoát hơn nội bọn, phảng phất tiên phong đạo cốt. Theo sau là bảy vị vệ sĩ.
Trông thấy ánh mắt ngưng đọng của Tam Diệp Thượng Nhân, Nhuế Vĩ lấy làm lạ, một người tu đạo xuất trần mà sao có thần thái đó?
Tam Diệp Thượng Nhân buông giọng xẵng :
Y dẫn luôn bảy vệ sĩ tiến vào.
Nhuế Vĩ bị chận đường phải nép mình qua một bên.
Tam Diệp Thượng Nhân là người được Cao Thọ vời đến đảm trách phần hộ vệ, do đó y có thân phận khá cao. Y có thể tùy thời mà vào ra trong phủ, bất cứ lúc nào cũng được phép gặp Đại tướng quân.
Cao Mạt Dã ngăn Tam Diệp Thượng Nhân lại, cười hỏi :
Tam Diệp Thượng Nhân mường tượng không nghe nàng nói gì cứ lướt tới, ngang qua chỗ nàng đứng.
Cao Mạt Dã không tiện chận lại phải núp mình nhượng lối. Nhưng nàng lại ngăn chặn bọn vệ sĩ, quát :
Bảy vệ sĩ giật mình song cứ đi luôn.
Cao Mạt Dã nghi ngờ vội phi thân đáp xuống trước mặt họ dang tay cản.
Nàng chỉ để một mình Tam Diệp Thượng Nhân vào thôi.
Tam Diệp Thượng Nhân mường tượng không hay việc gì đã xảy ra ở phía hậu cứ đi tới.
Người cao tuổi nhất trong bảy vệ sĩ gọi to :
Bây giờ Tam Diệp Thượng Nhân mới quay đầu lại thốt lững lờ :
Cao Mạt Dã lạnh lùng hỏi :
Bảy vệ sĩ gật đầu.
Cao Mạt Dã hỏi tiếp :
Bảy vệ sĩ giật mình. Người cao tuổi đáp :
Cao Mạt Dã cười lạnh :
Bảy vệ sĩ sanh nghi lại sợ.
Một đại hán khinh nàng là gái yếu đuối đưa tay xô nàng qua một bên, quát khẽ :
Cao Mạt Dã hoành tay chặt xuống mạch môn của gã đó.
Người bên cạnh gã có cơ trí hơn biết nàng là tay khá vội đưa tay hất tay nàng đồng thời cười thốt :
Cao Mạt Dã lùi lại.