Quái lão nhân trầm ngâm một lát rồi chậm rải nói :
An Tiểu Bình nghe vậy thì biến sắc, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn quái lão nhân một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì bất giác thầm nghĩ :
Nghĩ đến đây thì chàng không kiên nhẫn được nữa nên cung thủ, nói :
Quái lão nhân không trả lời câu hỏi của Tuyết Nghi mà lớn tiếng hỏi Tiểu Bình :
An Tiểu Bình chau mày liễu, nàng thở dài một hồi rồi nói :
Nhất thời, quái lão nhân như muốn nhãy dựng lên, lão buộc miệng kêu lớn :
Không đợi An Tiểu Bình trả lời, lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
An Tiểu Bình nghe quái lão nhân nhắc đến chuyện ấu thời của mình thì rất cảm động, nàng cung thủ hành lễ một lần nữa và nói :
Quái lão nhân cười ha hả, nói :
Bỗng nhiên thần sắc của lão trầm hẳn xuống, lão ngẫn người giây lát rồi lớn tiếng hỏi :
An Tiểu Bình buồn bả nói :
Quái lão nhân thộn người một lúc lâu rồi mới nói :
Dường như Tiểu Bình không muốn nói nhiều đến chuyện mẫu thân nên lắc đầu, nói :
Nàng ngừng lại một lát rồi hỏi :
Quái lão nhân vò vò đầu và nói :
An Tiểu Bình nghe vậy thì vội gập người thi lễ và nói :
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi cũng cung thủ, nói :
Thiên Đài Tiên Tẫu Chúc Công Minh ngạc nhiên hỏi :
Phương Tuyết Nghi chậm rải nói :
Song mục của Thiên Đài Tiên Tẫu Chúc Công Minh chợt lộ thần quang , lão cười ha hả một tràng rồi nói :
Lão ngừng lại nhìn qua An Tiểu Bình rồi nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi bèn lược thuật cho Chúc Công Minh nghe chuyện Ngũ Ma tái xuất giang hồ và dã tâm xưng bá võ lâm của Thiên Ma Nữ.
Chúc Công Minh nghe xong thì chau mày nói :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh cười nhạt, nói :
An Tiểu Bình cười khách khách rồi nói :
Chúc Công Minh nghe vậy thì buộc miệng kêu lên :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn, chàng cung thủ, nói :
Chúc Công Minh nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói :
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
Chúc Công Minh lắc đầu, nói :
An Tiểu Bình liền hỏi :
Chúc Công Minh nói :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ thế nên chàng vội nói :
Chúc Công Minh cười hì hì , nói :
Phương Tuyết Nghi vốn muốn mời lão ta đến Thiếu Lâm tự để tuỳ thời có thể thỉnh giáo nhưng sau khi nghe lão nói vậy thì chàng không miễn cưởng nữa mà mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh cười ha hả một tràng rồi nói :
Lão dừng lại một lát rồi quay sang nói với Tiểu Bình :
An Tiểu Bình nói :
Chúc Công Minh mĩm cười, nói :
An Tiểu Bình bái tạ, nói :
Chúc Công Minh cười ha hả, nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Không lẻ lão tiền bối còn có điều kiện gì chăng ?
Không sai ! Lão phu tặng đôi kim tước này chẳng qua là có ý bỏ con san sát bắt con cá rô mà thôi !
Tiền bối nói thế nghĩa là sao ?
Thế nầy nhe, ba trứng hạc của lão phu không chắc đã nỡ ra hết, nếu trứng không nỡ được thì lão phu phải nhờ cô nương giúp đấy !
Vản bối hiểu rồi !
Cô nương đã hiểu thì tin là lão phu bỏ con san sát bắt con cá rô chứ ?
Không sai, vản bối tin là lão tiền bối quả nhiên không nói dối ... Nếu trung thiên hạc không nở được thì e rằng vản bối phải tặng lại tiền bối một con thiên hạc thôi !
Chúc Công Minh cười hì hì nói :
-Cô nương thông minh lắm , nhưng xin đừng cười tư tâm của lão phu nghé .
An Tiểu Bình nói :
Phương Tuyết Nghi cũng mĩm cười, xen vào :
Chúc Công Minh cười ha hả, nói :
Chúc Công Minh vừa dứt lời thì bỗng nhiên có tiếng hú dài từ dưới chân núi truyền lên .
An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :
Phương Tuyết Nghi nói :
Chúc Công Minh chau mày hỏi :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh ngạc nhiên hỏi lại :
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
Chúc Công Minh nói :
Nói đến đây thi Tống Phù đã xuất hiện trên đỉnh Thái Thất . Phương Tuyết Nghi liền cao giọng hỏi :
Tống Phù đã lên đến tuyệt đỉnh nhưng vì bọn Phương Tuyết Nghi đang ở trong hóc núi lại bị mấy phiến đá lớn che khuất nên lão vẫn chưa phát hiện ra . Cho đến lúc Tuyết Nghi lên tiếng hỏi thì lão mới tung mình lướt đến cho ba người . Đồng thời lão buột miệng nói :
Nói đến đây thì mục quang đã nhìn thấy Chúc Công Minh nên lão lớn tiếng kêu lên :
Chúc Công Minh cười ha hả một tràng rồi nói :
Tống Phù bất giác đưa tay vò đầu và nói :
Chúc Công Minh cười cười và nói :
Tống Phù lắc đầu, nói :
Chúc Công Minh cười ha hả rồi nói :
Tống Phù mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh ngạc nhiên nói :
Tống Phù nói :
Chúc Công Minh cười hì hì, nói :
Tống Phù cười khà khà, nói :
Lão quái vật, ngươi có muốn thưởng thức thủ nghệ của lão thâu nhi ta không ?
Đương nhiên là muốn rồi ! Nhớ năm xưa thưởng thức món cá chép sông Hoàng Hà do lão thâu nhi ngươi chế biến, bây giờ mỗi khi nhắc lại lão phu ta đều thèm nhỏ dãi !
Chuyện đó rất đơn giản, ngươi cùng ta đến Thiếu Lâm tự, lão thâu nhi ta sẽ chế biến món cá chép sông Hoàng Hà cho ngươi thưởng thức, thế nào ?
Nhất định là phải đi rồi ! Nhưng hiện tại thì chưa được !
Tại sao ?
Trong vòng bảy ngày tới, lão phu không thể rời tuyệt đỉnh Thái Thất, do vậy chuyện đến Thiếu Lâm tự phải chờ bảy ngày sau mới tính được !
Tống Phù ngạc nhiên hỏi :
Chúc Công Minh cười hì hì, nói :
Phương Tuyết Nghi thấy Tống Phù chưa nói lý do vì sao lên đây nên trong lòng hơi bất an, Chúc Công Minh dứt lời thì chàng liền hỏi :
Tống Phù lắc đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi tiếp :
Tống Phù nói :
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi mới yên tâm, chàng mĩm cười, nói :
Tống Phù cười hì hì, nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tống Phù nhìn qua Chúc Công Minh và hỏi :
Chúc Công Minh cười hì hì nói :
Tống Phù trợn tròn song mục , lão cười một tràng rồi nói :
Chúc Công Minh cười khà khà và nói :
Tống Phù lắc đầu nói :
Lão ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
Chúc Công Minh cười cười và nói :
Vừa nói lão vừa nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Nghi và Tiểu Bình .
Tống Phù nghe vậy thì chau mày nói :
Chúc Công Minh cười hì hì nói :
Tống Phù nói :
Chúc Công Minh tiếp lời :
Tống Phù ngạc nhiên nói :
Chúc Công mĩm cười lớn một tràng rồi nói :
Xem ra Chúc lão là nhân vật cực kỳ tự thị .
Tống Phù cười nhạt một tiếng rồi nói :
Chúc Công Minh nói :
Tống Phù thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn lão liền nói :
Chúc Công Minh chậm rải nói :
Tống Phù gượng cười nói :
Chúc Công Minh phá lên cười một tràng ngạo nghễ rồi buông một câu :
Tống Phù mĩm cười nói :
Chúc Công Minh trợn trừng song mục lên quát hỏi :
Ngươi nói lão phu không cao minh hơn bao nhiêu à ?
Đúng vậy !
Được, chỉ cần Ngũ Ma đến trước mặt lão phu thì lão phu sẽ cho ngươi xem vài thủ đoạn giáng ma của lão phu .
Chờ người ta đến nơi rồi lão quái vật ngươi mới dám thi thố tài năng , như vậy mà cũng xuất khẫu đại ngôn được sao ?
Chúc Công Minh ngẫn người giây lát rồi hỏi :
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
Chúc Công Minh hỏi lại :
Tống Phù nghiêm giọng nói :
Chúc Công Minh phá lên cười một tràng sang sảng rồi nói :
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình nghe hai lão đối đáp mà cười thầm trong bụng , bọn họ đều biết Tống Phù đang dùng kế khích tướng để khích Chúc Công Minh xuất sơn , nhưng Tống Phù đâu ngờ rằng Chúc Công Minh đã hứa với hai người là không bao lâu nữa lão sẽ hạ sơn thật sự .
Tuy cảm thấy tức cười nhưng hai người rất kính phục dụng tâm của Tống Phù , do vậy mà không người nào lên tiếng nói rõ ra .
Lúc nầy Tống Phù mĩm cười nói :
Chúc Công Minh nói :
Lẻ nào không đúng như vậy ?
Không phải là không đúng mà lão thâu nhi ta tin rằng , dù Ngũ Ma đến Tung Sơn này thì chưa chắc lão quái vật ngươi giáng phục được bọn họ .
Tại sao ?
Võ công của lão quái vật ngươi chưa hẳn đã cao cường hơn bọn chúng , vậy thì làm sao có thể giáng ma trừ bạo ?
Khá lắm ! Quả nhiên là lão thâu nhi ngươi coi thường lão phu rồi .
Không phải lão thâu nhi ta xem thường lão quái vật ngươi ! Nhưng thực tế là ngươi ... Chỉ giỏi nói mà không tự làm .
Chúc Công Minh nộ khí quát :
Tống Phù cười ha hả nói :
Rất đơn giản , hạ sơn tìm bọn chúng phân cao thấp .
Đơn giản như thế à ?
Không sai ! Chỉ đơn giản như vậy thôi .
Được ! Dù sao thì lão phu cũng đã hứa với Phương tiểu tử và An cô nương kia , vài ngày sau lão phu sẽ hạ sơn .
Cái gì ? Ngươi đã hứa hạ sơn với bọn chúng à ?
Không sai ! Chuyện này có gì không phải chăng ?
Tống Phù lắc đầu nói :
Lão nhìn qua đôi thiếu niên nam nữ , Phương-An và nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười nói :
Tống Phù nói :
An Tiểu Bình mĩm cười nói :
Tống Phù hỏi :
An Tiểu Bình nói :
Tống Phù hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu nói :
Đột nhiên nghe Chúc Công Minh nói :
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc thầm nghĩ :
Vừa nghĩ chàng vừa ngưng thần nghe rồi bất giác đứng lên định ra khỏi hóc núi xem thử . Nhưng Chúc Công Minh nhanh tay giữ lại và nói :
Lời chưa dứt thì quả nhiên có tiếng bước chân vang lên . Quần hùng đều im hơi lặng tiếng đứng nép vào vách đá, song mục đều quét ra ngoài quan sát . Chẳng bao lâu sau thì đột nhiên có một bóng người phi như bay lên tuyệt đỉnh Thái Thất . Người này giương mắt nhìn xung quanh đỉnh núi và buột miệng tự nói :
Nghe âm giọng thì có thể nhận biết là người này đã khá cao niên và cũng rất lạ .
Phương Tuyết Nghi nhìn qua Tống Phù như muốn ngầm hỏi lão có nhận biết được người nầy là nhân vật nào không . Nhưng Tống Phù ngơ ngác lắc đầu, rõ ràng một nhân vật kinh lịch giang hồ như lão song vẫn không biết người nầy là ai .
Phương Tuyết Nghi nhướng đôi mày kiếm rồi bật đứng lên định phóng ra ngoài xem thử kẻ đến là nhân vật nào, nhưng Chúc Công Minh vội xuất thủ giữ chàng lại và dùng thuật truyền âm nói :
Tuy lòng hiếu kỳ thôi thúc rất mạnh nhưng thấy thần sắc của Chúc Công Minh rất nghiêm trọng nên Phương Tuyết Nghi đành ngồi xuống lại .
Lúc nầy Chúc Công Minh đưa tay vỗ cho đầu tóc vốn như tỗ quạ rối thêm lên, kế đó lão nhanh chóng lấy chiếc rìu và thanh kiếm dắt bên ngươi cất vào một mô đá rồi mới ngồi ngay ngắn trở lại . Lão quét mục quang nhìn qua ba người rồi dùng thuật truyền âm nói :
Bọn họ không hiểu tại sao Chúc Công Minh phải đóng kịch như thế nhưng trong thần thái nghiêm túc của lão thì tất phải có lý do quan trọng nên ai nấy đều lẳng lặng gật đầu .
Không đầy một khắc sau thì bỗng nhiên có một lão nhân râu tóc bạc phơ xuất hiện trước cửa hóc núi .
Phương Tuyết Nghi ngưng thần quan sát thì thấy người này có thân hình vừa cao vừa ốm, toàn thân mặc trường bào màu lam, trong có vẻ cũ kỷ chắp vá được giặt rất sạch sẽ tươm tất . Thần sắc của lão này trông vỏ vàng nhưng thần quang phát ra từ song mục tựa như hai ngọn đèn rực sáng .
Lam bào lão nhân dừng chân trước hóc núi rất ngạc nhiên, hình như lão không ngờ nơi này lại có nhiều người như thế . Nhưng ngay sau đó lão cất bước đi vào trong, mục quang quét qua bốn khuôn mặt và lạnh lùng hỏi :
Khẫu khí rất trịch thượng, khiến An Tiểu Bình cảm thấy nộ khí dâng trào lên, nếu Chúc Công Minh không kịp thời đưa mắt nhìn thì nàng đã khai khẩu rồi .
Phương Tuyết Nghi bình tỉnh cung thủ, nói :
Lam bào lão nhân nói :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Lam bào lão nhân cười nhạt một tiếng, lão chú mục nhìn Chúc Công Minh và hỏi :
Trong bốn người mà lão ta chỉ hỏi mỗi một Chúc Công Minh, điều nầy chứng tỏ Lam bào lão nhân đến đây là có mục đích !
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Lam bào lão nhân ngạc nhiên hỏi lại :
Phương Tuyết Nghi nói :
Lam bào lão nhân ngẫn người, thần thái lộ vẻ không tin .
Tuyết Nghi thấy đối phương không nói thì liền mĩm cười, nói tiếp :
Lam bào lão nhân nói :
Tuyết Nghi chậm rải nói :
Lam bào lão nhân cười nhạt, nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Lam bào lão nhân nói :
Phương Tuyết Nghi ngầm thất kinh, chàng nghĩ :
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng nói :
Lam bào lão nhân nói :
Phương Tuyết Nghi chau mày nói :
Lam bào lão nhân nộ khí quát lớn :
Thì ra, trong lúc tức khí lão nhân này đã tự khai báo danh hiệu . Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình tuy cảm thấy bốn chữ Võ lâm Nhất Quái hơi kinh hải nhưng vì bọn họ chưa từng nghe nói nên sự kinh động không bằng Tống Phù .
Lam bào lão nhân thì hai tay chống xuống đất như muốn bật người phóng đi vậy !
Phương Tuyết Nghi thản nhiên mĩm cười, nói :
Lam bào lão nhân thấy bốn người này nghe danh hiệu của mình mà không kinh hồn khiếp vía như lão tưởng thì cũng cảm thấy bất ngờ, lão nộ khí nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Tân Bá Công ngẫn người nhìn Tiểu Bình một lúc rồi nói :
An Tiểu Bình thản nhiên nói :
Tân Bá Công hỏi tiếp :
An Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công nghe vậy sững người, lão trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mà không nói gì .
Lúc nầy trong lòng Tống Phù đang hồi hộp vô cùng, bởi lẻ lão biết không ít về tính khí của Võ lâm Nhất Quái Tân Bá Công này . Tống Phù vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Nghi và Tiểu Bình, lão muốn bọn họ đừng nói nữa, nếu chọc cho lão quái vật này động chân hoả thì quả thật là phiền phức to . Thế nhưng An Tiểu Bình vẫn thản nhiên như chẳng hay biết gì, nàng nhìn thẳng đối phương và nói :
Tân Bá Công chau mày, nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Tân Bá Công chớp chớp song mục, lão xạ hai đạo thần quang nhìn Tiểu Bình rồi chậm rải nói :
Nói đoạn lão quét mục quang nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi thấy lão ta sau khi nghe Tiểu Bình nói mấy câu thì không còn vẻ ngang tự đại nữa nên chàng thầm nghĩ :
Lão này tuy có danh là Nhất Quái nhưng e rằng không phải là hạng bại hoại trong ma đạo . Đã nghĩ như vậy thì chàng không còn dụng tâm châm chọc đối phương nữa . Chàng mĩm cười rồi nói với giọng khá ôn hoà :
Trong Cái Bang có một vị gọi là Á Cái Hoàng Xung, chẳng hay Tân lão trượng có biết không ?
Tân Bá Công nghe vậy thì toàn thân chấn động, lão buột miệng kêu lớn :
Phương Tuyết Nghi thấy đổi phương nghe danh Hoàng Xung thì quả nhiên tỏ ra kinh hải, điều nầy khiến chàng cũng cảm thấy kỳ quái nên vội nói :
Tân Bá Công có vẻ không tin, lão thối lui một bước rồi xạ thần quang nhìn khắp người Chúc Công Minh . Hồi lâu sau lão mới buông tiếng thở dài rồi nói :
Lão ngừng lại một lát rồi cung thủ nói với Chúc Công Minh :
An Tiểu Bình nói xen vào :
Tân Bá Công mĩm cười, nói :
Đến bây giờ Phương Tuyết Nghi mới hiểu ra dụng ý giả mạo Hoàng Xung của Chúc Công Minh, thì ra lão ta muốn thay Cái Bang hóa giải một cường địch .
Lúc nầy bỗng nhiên Chúc Công Minh đưa tay vò đầu bứt tai, lão vừa chỉ Tân Bá Công vừa nói u ơ một hồi .
Tân Bá Công tỏ ra rất cung kính, lão quay sang hỏi An Tiểu Bình :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Phương Tuyết Nghi bất giác thầm nghĩ :
Chợt nghe Tân Bá Công cười hì hì, nói :
An Tiểu Bình hỏi lại :
Tân Bá Công gật đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi càng khẩn trương hơn, bởi lẻ vừa rồi Chúc Công Minh chỉ tay loạn xạ và u ơ lung tung chứ có muốn nói gì đâu ? Bây giờ An Tiểu Bình lại tự cho rằng mình hiểu được ý Chúc Công Minh muốn nói, điều nầy thật khiến Tuyết Nghi không thể đoán được là nàng muốn nói gì ?
Nhưng Tiểu Bình chờ Tân Bá Công dứt lời thì nói ngay :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình tiếp lời :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công gật đầu , nói :
An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi nói :
Tân Bá Công phá lên cười ha hả rồi nói :
An Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình liếc nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói :
Không ai ngờ là nàng nói ra chuyện như thế ! Chẳng những Phương Tuyết Nghi ngẫn cả người ra mà ngay cả Chúc Công Minh cũng suýt chút nữa quên chuyện mình dang giả mạo Á Cái Hoàng Xung mà bật kêu thành tiếng .
Tân Bá Công chau mày nói :
Tiểu Bình mĩm cười nói :
Tân Bá Công ngạc nhiên kêu lên :
Tại sao lão phu phải tuân hành chứ ?
Lão đã muốn báo ân thì tại sao lại không tuân hành ?
Chuyện này ... Quả thực là lão phu bất phục rồi .
Tại sao bất phục ?
Tiểu tử nay miệng chưa ráo mùi sửa , hắn dựa vào đâu mà có thể sai khiến lão phu ?
Tiểu Bình mĩm cười nói : :
Tân Bá Công nói :
Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
An Tiểu Bình tỏ ra khá nhẫn nại , nàng mĩm cười nói :
Tân Bá Công cười ha hả một tràng rồi nói :
Đúng vậy thì sao ?
Không sao à ! Nhưng oan oan tương báo , lão trượng không sợ người khác giết lại lão à ?
Giết ta ? Nếu trong võ lâm có nhân vật đũ bản lĩnh làm chuyện đó thì có lẻ lão phu đã không thể sống đến nay .
Ồ , xem ra khẫu khí của lão cũng không vừa .
Hôm nay lão phu đã rất khiêm tốn rồi đấy , tiểu nha đầu ngươi có biết là xưa nay lão phu nói chuyện căn bản chẳng cần suy nghĩ kỹ không ?
Thế à ?
Nhưng đối với hạng phụ nhân các ngươi không hợp với lão phu lắm đâu .
An Tiểu Bình ngạc nhiên nói :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói :
Tân Bá Công nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói :
An Tiểu Bình hỏi lại :
Lão nói vậy là có ý gì ?
Rất đơn giản , lão phu muốn tỹ thí võ công với hắn .
Lão trượng muốn tỷ võ với Phương huynh đệ à ?
Không sai !
An Tiểu Bình nhìn Phương Tuyết Nghi và hỏi :
Phương Tuyết Nghi vốn sợ dây vào lão này thì sinh thêm phiền phức không đáng có nên buột miệng nói :
Tân Bá Công vừa nghe thế thì phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :
Lời này quả nhiên là không dễ nghe đối với Phương Tuyết Nghi , nhưng chàng vẫn chưa phát tác .
An Tiểu Bình chau mày nói :
Nàng quay sang nói tiếp với Phương Tuyết Nghi :
Đối với lời châm chọc của Tân Bá Công tuy khó nghe nhưng Phương Tuyết Nghi vẫn miễn cưởng chịu đựng được , còn câu của Tiểu Bình lại khiến chàng biến sắc , nộ khí bất giác xông lên cuồn cuộn . Chàng trừng mắt cười nhạt một tiếng rồi nói :
Ai bảo là tại hạ không có dũng khí ?
Phương huynh , vị Tân lão trượng này cho rằng huynh không có tư cách làm minh chủ đối phó với Ngũ Ma , nếu huynh có dũng khí thì tại sao không chứng minh là mình có tư cách đó , đồng thời cũng cho lão ta mỡ rộng tầm kiến thức , bằng vài chiêu kiếm pháp của huynh ?
Tân Bá Công nghe vậy thì bất giác kêu lên :
Phương Tuyết Nghi lạnh lùng nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn chàng nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghi cười nhạt nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghi ngập ngừng một lát rồi nói :
An Tiểu Bình nói xen vào :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình thản nhiên nói :
Tân Bá Công quát lớn :
An Tiểu Bình nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi tiếp lời :
Tân Bá Công lắc đầu nói :
Khẫu khí của lão này quả nhiên không nhỏ , ngay cả Kiếm Thần mà trong mắt lão ta cũng chỉ là hậu sinh vản bối .
Phương Tuyết Nghi cười nhạt một tiếng rồi nói :
Tân Bá Công cười ha hả một tràng rồi nói :
Phương Tuyết Nghi nghĩ thầm :
Chàng còn đang nghĩ thì đã nghe An Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công lớn tiếng hỏi :
An Tiểu Bình nói :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình phá lên cười khanh khách rồi nói :
Tân Bá Công cười nhạt, nói :
An Tiểu Bình tròn xoe mắt hạnh, nàng nói :
Tân Bá Công lạnh lùng nói :
Lão quét hai đạo hàn quang nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói tiếp :
Khẫu khí của lão này xem ra càng lúc càng to !
Phương Tuyết Nghi chau mày, nói :
Tân Bá Công thản nhiên nói :
Phương Tuyết Nghi trầm giọng nói :
Tân Bá Công mĩm cười, nói :
Dù sự nhẫn nại của Phương Tuyết Nghi có tốt cách mấy thì lúc nầy chàng cũng không thể nào chịu đựng được nữa .
Chàng từ từ đứng lên và xuất kiếm ra khỏi võ Tống Phù và Chúc Công Minh thấy vậy nhưng không lên tiếng ngăn cản, hai lão tõ ra thản nhiên như không có việc gì .
An Tiểu Bình thấy hai lão tiền bối không phản đối thì liền nói :
Phương Tuyết Nghi thừa hiểu ý Tiểu Bình muốn bảo chàng xuất ngay tuyệt chiêu để cho Tân Bá Công kinh tâm khiếp đảm mà bõ thói kiêu ngạo, vì vậy chàng mĩm cười, nói :
Chàng đưa trường kiếm lên trước rồi nói tiếp với Tân Bá Công :
Tân Bá Công cười nhạt, nói :
Nói đoạn lao lấy trong trường bào ra một thanh đoản kiếm .
Thanh kiếm này chỉ dài khoảng một thước sáu, so với trường kiếm thông thường thì nó ngắn hơn đến một thước, nhưng sau khi xuất võ thì thân kiếm lấp lánh hàn quang khiến ai nấy đều lóe mắt .
An Tiểu Bình buột miệng kêu lên :
Tân Bá Công rất đắc ý, lão mĩm cười rồi nói :
An Tiểu Bình thấy đoản kiếm lộ hàn quang lẩm lẩm thì buột miệng gọi báu kiếm nhưng tên kiếm là gì thì quả thật là nàng chưa từng nghe nói . Nàng ngẫn người một lúc rồi định lắc đầu nói là không biết thì bỗng nhiên nghe Tống Phù dùng thuật truyền âm nói :
An Tiểu Bình nghe vậy thì mừng thầm trong bụng nhưng nàng giả vờ trầm ngâm suy nghĩ một lát nữa rồi nói :
Tân Bá Công ngạc nhiên nhìn Tiểu Bình một hồi lâu rồi phá lên cười một tràng và nói :
Lão dịch mục quang qua Phương Tuyết Nghi và nói tiếp :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn chàng mĩm cười, nói :
Tân Bá Công cười nhạt, nói :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn, chàng bắt kiếm quyết rồi bình thế đâm ra một kiếm . Đường kiếm này tuy đâm thẳng tới trước nhưng bên trong ẩn chứa nhiều loại biến hoá .
Tân Bá Công thầm kinh ngạc, lão buột miệng kêu lên :
Vừa nói lão vừa huy động đoản kiếm từ dưới đâm lên nhằm vào cổ tay của Tuyết Nghi mà điểm tới . Thủ pháp của lão rất đắc địa, bất luận kiếm chiêu của Tuyết Nghi biến hoá như thế nào thì cổ tay cầm kiếm cũng bị uy hiếp và sự biến hoá trở nên vô dụng .
Phương Tuyết Nghi cả kinh thầm nghĩ :
Trong lúc thầm nghĩ thì trường kiếm của chàng cũng trầm xuống, mũi kiếm xoay vòng và nhằm vào khủy tay phải của Tân Bá Công mà điểm tới . Thế biến cực kỳ nhanh, nhanh đến độ Tân Bá Công phải kêu thất thanh và triệt kiếm lui ra sau một bước . Rõ ràng Tân Bá Công đã đánh giá thấp võ công của Phương Tuyết Nghi nên khi đối phương biến chiêu thì lão đành phải triệt hồi đoản kiếm và thối lui . Cao thủ tỉ kiếm mà xuất hiện tình huống thế nầy thì Tân Bá Công phải ngưng tay nhận thua mới đúng . Nhưng lúc nầy song mục của lão chợt hiện sát quang, lão lớn tiếng nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công nộ khí quát lớn :
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn chàng mĩm cười, nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công phá lên cười ha hả roi nói :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Lời vừa dứt thì hữu thủ chợt trầm xuống, trường kiếm cũng theo đó mà đâm thẳng tới trước .
Tân Bá Công cười khảy một tiếng rồi huy động đoản kiếm công thẳng vào thân trường kiếm của Tuyết Nghi, đồng thời miệng quát lớn :
Lời vừa phát thì dường như lão cảm thấy sự biến hoá trong chiêu kiếm này của Tuyết Nghi không giống Long Hành Bát Kiếm nên bất giác kinh hải và im tiếng luôn . Nhưng đoản kiếm của lão vẫn cuồng phi tuý vũ biến hoá liên tiếp bảy thức kiếm pháp mà công ra . Song, chẳng có thức kiếm pháp nào của lão khả dĩ hóa giải được chiêu kiếm này của Tuyết Nghi .
Tân Bá Công cảm thấy hàn quang loé lên trước mặt, cánh tay phải chợt tê buốt, thì ra mũi kiếm của Tuyết Nghi đã điểm trúng Khúc Trì huyệt của lão rồi !
Tân Bá Công cả kinh thất sắc, lão vội vàng phi thân ra sau ba thước và cũng ra khỏi hóc núi . Lão cấp tốc vận khí giải huyệt nhưng không cảm thấy có gì khác thường nên thở phào một hồi .
Thì ra mũi kiếm của Tuyết Nghi chỉ điểm tới rồi dừng chứ không gây thương tỗn hoặc khống chế huyệt đạo của đối phương .
Tân Bá Công hoành ngang Ngư Trường kiếm trước ngực và lớn tiếng hỏi :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Tân Bá Công nói :
Lời vừa dứt thì đột nhiên lão vung đoản kiếm và phòng bước tới trước đâm thẳng vào giữa ngực Phương Tuyết Nghi , đồng thời miệng nói :
Phương Tuyết Nghi biết lão chưa cam tâm bại thủ nên mĩm cười nói :
Vừa nói trường kiếm vừa bình thế điểm ra . Tuy mỗi bên chủ xuất một chiêu nhưng trong chiêu này bao hàm sự biến hoá vô thượng , đoản kiếm của Tân Bá Công phi vũ nhanh như linh xà uốn lượn và không ngừng lay động trong vòng kiếm quang dày đặc của Phương Tuyết Nghi .
Nhưng chiêu kiếm này của Phương Tuyết Nghi biến hoá ảo diệu ngoài sự tưởng tượng của đối phương . Hàn quang toả ra dày đặc bao trùm cả hóc núi , dù kiếm thế của Tân Bá Công cực nhanh và vô cùng phiêu hốt nhưng vẫn không thoát khỏi vòng kiếm khí trùng trùng lớp lớp của chàng .
Đột nhiên Tân Bá Công triệt hồi đoản kiếm và nhanh chóng thối lui ba bước .
Phương Tuyết Nghi cũng thu kiếm thế và mĩm cười nói :
Tân Bá Công cất Ngư Trường kiếm vào người rồi cung thủ nói :
Phương Tuyết Nghi thản nhiên mĩm cười nói :
Tân Bá Công vô cùng kinh ngạc , lão hỏi lại :
Phương Tuyết Nghi gật đầu nói :
Tân Bá Công nghe vậy thì hoảng hốt kêu lên :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công lắc đầu và lẩm bẩm nói :
Kỳ quái ! Thật là kỳ quái !
Lão tiền bối không tin chăng ?
Đúng vậy , niên kỹ của lệnh sư kém lão phu gần hai chục tuổi thì tại sao lại chết trước lão phu được ?
Gia sư chết là do bị ám toán .
Hừ ! Chuyện này càng kỳ quái hơn .
Tân Bá Công dừng một lát rồi nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi khẻ thở dài một hồi rồi nói :
Tân Bá Công lớn tiếng hỏi :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Vì không cho Ngũ Ma biết nên tiên sư luôn giấu kín chuyện này .
Thì ra là như vậy . Quả nhưng chẳng hay lão đệ ngươi có biết Kiếm Thần bị kẻ nào ám toán không ? Ngươi đã điều tra chưa .
Chưa !
Ồ , vậy thì lão đệ ngươi không đùng rồi . Làm đệ tử mà tại sao không điều tra rõ cừu gia của sư phụ mình ?
Lão tiền bối , không phải là vản bối không điều tra , mà vì ... Vì chuyện này đã có sư thúc của vản bối gánh vác rồi .
Tân Bá Công ngẫn người một lúc rồi nói :
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói :
Tân Bá Công cũng không truy vấn nữa , mĩm cười nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công nghe vậy thì vò đầu nghĩ tới nghĩ lui một lúc rồi nói tiếp :
An Tiểu Bình nghe lão hỏi như vậy thì ôm bụng cười khanh khách .
Tân Bá Công chau mày hỏi :
An Tiểu Bình vừa cười vừa nói :
Cười lão trượng đấy .
Tại sao cười lão phu ?
Phương đại ca là đệ tử của Kiếm Thần thì kiếm pháp của chàng đương nhiên là do Kiếm Thần truyền thụ rồi . Lão hỏi như thế chẳng phải là đáng cười sao ?
Nha đầu , lão phu hỏi vậy tất nhiên là có lý do , không tin thì ngươi hãy chờ Phương tiểu tử trả lời xem sao ?
Không sai , vản bối cũng đang muốn nghe Phương đại ca trả lời đây .
Phương Tuyết Nghi nhìn qua Tiểu Bình và nói :
An Tiểu Bình ngẫn cả người , nàng nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Chàng ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
Tân Bá Công biến sắc , lão lớn tiếng hỏi lại :
Phương Tuyết Nghi nói :
Tân Bá Công vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm :
An Tiểu Bình hiếu kỳ nói :
Tân Bá Công nói :