Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Tân Bá Công nói :
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì giật mình, chàng nói :
Lúc ấy An Tiểu Bình nhìn qua Tống Phù, Chúc Công Minh rồi nói :
Tân Bá Công chau mày nhìn Chúc Công Minh một lúc rồi nói :
Lão buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp :
An Tiểu Bình liền quay sang Chúc Công Minh và hươi tay múa chân một lúc như diễn lời của Tân Bá Công cho đối phương hiểu .
Tống Phù và Tuyết Nghi chẳng hiểu sự làm hiệu của nàng là muốn nói gì, nhưng Chúc Công Minh thì gật gật đầu và ú ớ mấy tiếng .
An Tiểu Bình liền phá lên cười khanh khách rồi nói :
Tân Bá Công nói :
An Tiểu Bình nhìn qua Tuyết Nghi và hỏi :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Tân Bá Công liền cung thủ, nói :
Lời chưa dứt thì thân hình lão đã vụt ra khỏi hóc núi và mất hút tung tích .
Lúc nầy Chúc Công Minh thở phào một hồi rồi nói :
Tống Phù mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh ngạc nhiên, nói
Tống Phù nói :
Chúc Công Minh nói :
Tống Phù mĩm cười, nói :
Chúc Công Minh à một tiếng rồi nói :
Tống Phù thản nhiên nói :
Chúc Công Minh lớn tiếng nói :
Tống Phù nói :
Chúc Công Minh liền hỏi :
Biện pháp thế nào ?
Thay đổi trang phục và hình dạng !
Ngươi muốn lão phu cải trang thế nào ?
Ăn mặc tươm tất một chút thì nhất định lão quái vật đó không thể nhận ra !
Có chắc là qua mắt được hắn không ?
Đương nhiên là chắc !
Chúc Công Minh chẳng biết làm thế nào khác nên đành thở dài , nói :
Tống Phù tiếp lời :
Chúc Công Minh nói :
Lão cười một tràng khoái chí rồi nói tiếp :
Tống Phù gật đầu, nói :
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đứng lên nhìn ra ngoài trời và nói :
An Tiểu Bình cũng bước ra ngoài hóc núi, nàng nhìn sắc trời và nói :
Tống Phù vừa đứng lên vừa nói :
Chúc Công Minh nói :
Tống Phù cung thủ cáo biệt rồi cùng Tuyết Nghi, Tiểu Bình trở về Thiếu Lâm tự .
Bọn Hoắc Minh Phong dường như rất lo lắng vì không biết ba người đi đâu, do vậy khi thấy cả ba cùng trở về thì bọn họ thở phào nhẹ nhỏm .
Phương Tuyết Nghi thấy Nhập Vân đại sư thì không nhịn được nên buột miệng hỏi :
Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại :
Nhập Vân đại sư nói :
Quần hùng vừa an toạ trong tịnh thất thì Nhập Thánh đại sư từ bên ngoài vội vàng bước vào, lão tăng nhìn Phương Tuyết Nghi và hỏi :
Phương Tuyết Nghi cười thầm và nghĩ:
Nghĩ thế nhưng chàng vẫn cung kính trả lời:
Nhập Thánh đại sư hỏi tiếp:
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
Nhập Thánh đại sư chau mày, nói:
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
Nhập Thánh đại sư nói:
Phương Tuyết Nghi nói:
Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên kêu lên:
An Tiểu Bình xen vào:
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
Nhập Thánh đại sư ngẫn người, lão ấp úng nói:
Lão nhìn qua Nhập vân đại sư một hồi rồi nói:
Tống phù cười hì hì, nói:
Lão ngừng lại một lát rồi bỗng nhiên như sực nhớ điều gì nên nói tiếp:
Lão vừa nhắc đến chuyện này thì Phương Tuyết Nghi cũng cảm thấy bất ổn, rõ ràng Hoa Sơn - Hoàng Sam Tẫu Đông Thiên Lý và Côn Luân Hàn Mai kiếm khách Tiêu Táp đều nói là đến Thiếu Lâm tự, nhưng quái lạ là đến lúc nầy vẫn chẳng thấy bóng dáng bọn họ. Còn Chu Hạo là nhân vật cùng đến với bọn Tống Phù nhưng cũng vô tung biệt tích.
Nhập Vân đại sư chau mày trầm ngâm một lát rồi nói:
Tống Phù ngạc nhiên kêu lên :
Nhập Vân đại sư nói:
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
Tống Phù hỏi :
Hoắc Minh Phong nhìn qua Nhập Vân đại sư và nói :
Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quái nên hỏi ngay :
Hoắc Minh Phong nói :
Lão dừng một lát rồi tiếp :
Bang chủ Cái Bang không muốn nhận lấy trách nhiệm như vậy thì rõ ràng là có nguyên nhân quan trọng, nếu không thì thái độ như vậy chẳng trái ngược với tính cách của lão ta sao ?
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Vừa nghi đến đây thì đã nghe Nhập Vân đại sư nói :
Tống Phù nói :
Lão ngừng lại cười ha hả một tràng rồi nói :
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói :
Tống Phù lắc đầu, nói :
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói tiếp :
Nhập Vân đại sư thở phào một hồi rồi mĩm cười, nói :
Tống Phù nói :
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì chau mày, nói :
Tống Phù cười cười, nói :
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói :
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói :
Hoắc Minh Phong nói :
Tống Phù nói :
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì biến sắc, lão kêu lên :
Thì ra Á Cái Hoàng Xung đã nói chuyện này với đệ tử Cái Bang .
Tống Phù mĩm cười, nói :
Lúc nầy không những Hoắc Minh Phong biến sắc mà Nhập Vân đại sư cũng lộ vẻ bất an . Vị Chưởng môn Thiếu Lâm chắp tay niệm phật A di đà phật rồi nói :
Tống Phù cười hì hì và hỏi :
Nhập Vân đại sư vốn không có ý hoan nghênh nhưng vì nể mặt Phương Tuyết Nghi nên chắp tay, nói :
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
Hoắc Minh Phong nói :
Tống Phù nói :
Hoắc Minh Phong lớn tiếng hỏi :
Thì ra Hoắc Minh Phong vốn rất úy kỵ Tân Bá Công nên lão ta cứ mãi truy vấn nguyên nhân .
Tống Phù cười hì hì, nói :
Hoắc Minh Phong vội lắc đầu, nói :
Tống Phù phá lên cười và nói :
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên nói :
Tống Phù nói :
Hoắc Minh Phong quay sang hỏi Tuyết Nghi :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
Nhập Vân đại sư xen vào :
Phương Tuyết Nghi nói :
-Vản bối gặp Tân lão quái trên tuyệt đỉnh Thái Thất, lão ta tự xưng là võ lâm đệ nhất, ngay cả tiên sư cũng chẳng là gì trong mắt lão ta . Vì vậy, nhất thời lão ta đã kích động tâm hiếu thắng của vản bối nên dẫn đến việc động thủ tỹ thí vài chiêu kiếm pháp .
Nhập Vân đại sư nói :
Hoắc Minh Phong tiếp lời :
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên nói :
Tống Phù cười kha kha, nói :
Hoặc Minh Phong tiếp lời :
Phương Tuyết Nghi theo sự thật mà nói :
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói :
Ý lão muốn nói chiêu kiếm pháp này tất không phải là đồng nguồn gốc với kiếm pháp của Trần đại hiệp .
Phương Tuyết Nghi vội nói :
Nhập Vân đại sư nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Hoắc Minh Phong cười khoái chí nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Hoắc Minh Phong hỏi lại :
Phương Tuyết Nghi nói :
Nhập vân đại sư chấp tay nói :
Phương Tuyết Nghi cung thủ nói :
Lúc nầy bỗng nhiên có một tiểu tăng bước vào nói với Nhập Vân đại sư mấy câu , tức thì vị Chưởng môn Thiếu Lâm liền lớn tiếng nói với bọn Tống Phù :
Tống Phù , Tuyết Nghi , và An Tiểu Bình đã đói thực nên lập tức cáo biệt mọi người theo tiểu tăng xuống trai phòng dùng cơm chay .
Sau đó bọn họ trở lại tịnh thất phương trượng nhân đàm một lúc nữa thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Thêm ba ngày nữa trôi qua nhưng Ngũ Đại ma chủ vẫn chưa có động tịnh gì.
An Tiểu Bình không nhẫn nại được nên sang ngay thứ tư nàng rũ Phương Tuyết Nghi xuất tự xuống thành Đăng Phong dạo chơi. Nhưng Phương Tuyết Nghi không đồng ý, bởi lẻ chàng lo có thể hôm nay Võ Lâm Nhất Quái Tân Bá Công sẽ đến, đồng thời chàng cũng nóng lòng muốn biết tin tức về Trịnh Đại Cương.
An Tiểu Bình thấy chàng không chịu đi cùng mình nên tức khí lên , trốn đi một mình ra khỏi Thiếu Lâm tự.
Mãi đến tối hôm đó, Phương Tuyết Nghi và Tống Phù mới phát hiện ra là An Tiểu Bình vẫn chưa trở về.
Nhất thời vì lo lắng cho an nguy của nàng nên Phương Tuyết Nghi mới kéo Tống Phù xuất tự đi tìm, nhưng kết quả vẫn không thấy tung tích nàng đâu cả.
Tống Phù bèn đưa Tuyết Nghi lên tuyệt đỉnh Thái Thất thì chỉ thấy Chúc Công Minh đang nằm trong hóc núi ngáy khò khò.
Tống Phù lay tĩnh lão ta đậy và hỏi về tung tích An Tiểu Bình , nhưng Chúc Công Minh vừa dụi mắt vừa lắc đầu, nói :
Tống Phù đâu còn lòng dạ nào mà nói đùa với lão ta ? Vì thế lão thở dài một hồi rồi kéo Phương Tuyết Nghi hạ sơn trở về Thiếu Lâm tự.
Nhất thời Tuyết Nghi cũng chẳng có chủ ý gì nên buột miệng hỏi :
Tống Phù nói :
Tuyết Nghi hỏi :
Tống Phù nói :
Dù không muốn nhưng chẳng còn biện pháp nào khác nên Tuyết Nghi đành theo Tống Phù trở về Thiếu Lâm tự.
Sáng sớm hôm sau, chàng đến đánh thức Tống Phù dậy rồi hai người cũng hạ sơn xuống Đăng Phong thành tìm Tiểu Bình. Nhưng vừa qua khỏi sơn môn chừng nữa dậm thì bỗng nhiên thấy An Tiểu Bình đang dẫn mấy tráng hán khiêng một người trên cáng đi lên Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi thở phào một hồi rồi lắc đầu, nói :
Tống Phù bật cười, nói :
Nói đến đây thì An Tiểu Bình đã phong bước lướt tới. Nàng nhìn Phương Tuyết Nghi và lớn tiếng nói :
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng lại nói :
An Tiểu Bình nói :
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc kêu lên :
An Tiểu Bình nói :
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đã phóng bước đến chỗ hai tráng hán, mục quang vừa quét ra thì thấy quả nhiên người nằm trên cáng là Trung Châu Tam Hiệp - Trịnh Đại Cương.
Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy Trịnh Đại Cương đang nhắm chặt song mục, sắc diện nhợt nhạt nhưng hô hấp vẫn đều đặn. Rõ ràng lão ta bị thọ thương khá nặng và được An Tiểu Bình cứu về. Bất giác hai giọt lệ lăn xuống hai gò má Tuyết Nghi , chàng nhớ lại lúc ở ngoài thành Gia Định , nếu không có Trịnh đại bá xuất hiện kịp thời cứu mạng thì mình đã sớm chết trong tay bá phụ Phương Thiên Thành rồi.
Xúc động dâng tràn, nhất thời chàng đứng nhìn Trịnh Đại Cương mà thần thái ngẩn ngơ như pho tượng.
Chợt nghe giọng Tống Phù khẻ nói từ phía sau :
Phương Tuyết Nghi giật mình vội nói :
Nói đoạn chàng quay người dẫn hai trang hán khiêng Trịnh Đại Cương nhập tự.
Tống Phù vá An Tiểu Bình cũng lập tức theo sau, bọn họ vừa đi vừa nói nhưng vì lo lắng cho thương thế của Trịnh Đại Cương nên Tuyết Nghi không để ý bọn họ nói những gì.
Sau khi nhập tự, Tống Phù thưởng cho hai tráng sĩ mấy nén bạc và bảo bọn họ hạ sơn. Sau đó lão xem xét tỉ mỉ thương thế của Trịnh Đại Cương nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì.
Phương Tuyết Nghi rất khẩn trương nhưng không tiện tương vấn nên chàng cứ đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, vì không kiên nhẫn được nữa nên chàng lên tiếng hỏi Tiểu Bình :
An Tiểu Bình nói :
Phương Tuyết Nghi liên hỏi :
An Tiểu Bình nói :
Có lẻ là thuộc hạ của Ngũ Ma !
Hiền đệ không biết bọn chúng sao ?
-Tiểu đệ đâu có thời gian để hỏi bọn chúng ! Tiểu đệ theo sau bảy nhân vật mang đao mang kiếm đó ra ngoài thành thì phát hiện bọn chúng chạy thẳng đến một cổ miếu ...
Trịnh đại bá ở trong cổ miếu đó à ?
Không sai ! Quả nhiên là Trịnh đại bá ở trong ngôi cổ miếu ... Nhưng trước đó thì tiểu đệ không biết bọn chúng đến đó làm gì và cũng không thấy Trịnh đại hiệp .
Vậy thì hiền đệ làm thế nào mà gặp được Trịnh đại bá ?
An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi nói :
Phương Tuyết Nghi liền hỏi :
Có tên nào quay ra không ?
Đương nhiên là có . Đó là một đầu đà với hình dạng cực kỳ cỗ quái .
Phải chăng tăng nhân trụ trì ngôi cổ miếu đó ?
Tiểu đệ cũng không rõ lắm ... Nhưng khi ra đến đại điện thì tên đầu đà nay chui vào một nơi bí mật dưới án thờ .
Thì ra nơi đó còn có cửa ngầm .
Không sai ! Bên dưới án thờ còn có một mật thất , đương thời tiểu đệ muốn phi thân xuống chui vào xem thử , không ngờ trong chớp mắt thì đầu đà đó đã quay trở ra .
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
Nghĩ đoạn định nói thì đã nghe Tiểu Bình nói tiếp :
Nói đoạn nàng bật cười khanh khách một tràng .
Phương Tuyết Nghi nôn nóng hỏi :
Đầu đà đó chui ra một lúc thì có thêm ba người nữa chui ra .
Bọn họ là những ai ?
Một trong số đó là Trịnh đại hiệp .
Thế à ! Lúc đó Trịnh đại bá thọ thương chưa ?
Chưa .
Phương Tuyết Nghi bất giác nhìn qua Trịnh Đại Cương thì thấy Tống Phù đang án song chưởng đẩy chân khí vào người lão ta . Chàng thầm nghĩ :
Nghĩ thế nên chàng buột miệng nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Nàng ngừng lại một lát rồi nói tiếp :
Tuyết Nghi hỏi :
Tiểu Bình nói :
Một mực phủ nhận !
Hiền đệ, thế còn hai người kia là những ai ?
Tiểu đệ không biết !
Hiền đệ không hỏi sao ?
Vì võ công của bọn chúng quá kém, tiểu đệ vừa xuất thủ là bọn chúng đã thọ mệnh thì lấy đâu nữa mà hỏi ?
Hoá ra hiền đệ đã giết bọn chúng rồi à ?
Đúng vậy, vì cứu Trịnh đại hiệp nên tiểu đệ đành hạ sát thủ thôi !
Phương Tuyết Nghi hỏi tiếp :
An Tiểu Bình lắc đầu, nói :
Tuyết Nghi liền hỏi :
Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Tuyết Nghi trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp :
Tiểu Bình lắc đầu, nói :
Không, nhưng tiểu đệ nghe được họ của lão ta từ miệng Trịnh đại hiệp !
Lão ta họ gì ?
Trịnh đại hiệp gọi lão ta là Long tôn giá !
Thế hiền đệ làm thế nào biết được thân phận của Trịnh đại bá ?
Rất đơn giản ! Từ lúc Trịnh đại hiệp ra khỏi mật thất thì lão đầu đà luôn miệng gọi Trịnh Đại Cương nên tự nhiên tiểu đệ biết người đó là đại bá của Phương huynh !
Nàng vừa dứt lời thì Phương Tuyết Nghi liền cung thủ, nói :
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Phương Tuyết Nghi hỏi tiếp :
An Tiểu Bình nói :
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
An Tiểu Bình lắc đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi thấy nàng tự trách mình thì vội an ủi :
An Tiểu Bình thở phào một hồi rồi nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Chàng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp :
An Tiểu Bình nói :
Phương Tuyết Nghi nói :
Khi đó có lẻ bọn đại hán từ xung quanh vây lại phải không ?
Không sai ! Nếu không thì lão đầu đà làm sao thoát đi được ?
Võ công của sáu bảy đại hán đó thế nào ?
Không đáng để lảnh một chưởng ! Nhưng đương thời Trịnh đại hiệp đã thọ thương ngã dưới đất, tiểu đệ nôn nóng cứu người nên không truy theo bọn chúng !
Hiền đệ có vào mật thất xem thử không ?
Có ! Đó là một địa lao !
Là địa lao ? Có người bị giam không ?
Đương nhiên là có ! Nếu bên trong không có người bi giam thì tiểu đệ đã không thể tìm được người khiêng Trịnh đại hiệp về đây .
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
An Tiểu Bình gật đầu, nói :
Không sai ! Tiểu đệ thả bọn họ ra nên đương nhiên cũng bảo bọn họ làm một việc để báo đáp !
Thế trong miếu đó có người nào trụ trì không ?
Hình như là không ! Nhưng tiểu đệ đã phóng một mồi lửa thiêu rụi rồi !
Thiêu rụi rồi à ?
Đúng vậy ! Ngôi miếu đó nhất định là nơi dừng chân của thuộc hạ Ngũ Ma, không thiêu rụi thì còn để làm gì ?
Giết người phóng hoả đâu phải là hành vi vốn có của hiền đệ ? Từ nay về sau hiền đệ chớ làm thế nữa nhé !
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
Lúc nầy chợt nghe Trịnh Đại Cương chuyễn mình và thở dài một hồi, thì ra lão ta đã tỉnh lại .
Phương Tuyết Nghi vội bước lại cạnh giường, chàng quỳ xuống gọi lớn :
Trịnh Đại Cương từ từ mở mắt ra, lão nhìn Phương Tuyết Nghi một hồi lâu rồi gượng cười nói một cách yếu ớt :
Phương Tuyết Nghi nước mắt lưng tròng, chàng nói qua tiếng nấc :
Thần sắc Trịnh Đại Cương thoáng hiện vẻ vui mừng, lão nói :
Phương Tuyết Nghi lau nước mắt và hỏi :
Lúc nầy Trịnh Đại Cương mới nhớ lại chuyện thọ thương, lão vội nhìn Tống Phù đang nhể nhại mồ hôi và nói :
Lời chưa dứt thì bỗng nhiên lão kinh ngạc kêu lên :
Thì ra Trung Châu Tam Hiệp vốn là chỗ bằng hữu cũ với Tống Phù .
Tống Phù cười hì hì, nói :
Trịnh Đại Cương đưa tay chụp đầu vai Tuyết Nghi và từ từ ngồi dậy rồi mĩm cười , nói :
Tống Phù và Tuyết Nghi đở Trịnh Đại Cương ngồi ngay ngắn trên một chiếc bồ đoàn rồi nói :
Trịnh Đại Cương nghe lão nói là không thể trị được thương thế cho mình thì lộ vẻ thất vọng nhưng lão liền gượng cười , nói :
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :
Trịnh Đại Cương gượng cười , nói :
Phương Tuyết Nghi cả kinh, chàng vội nói :
Trịnh Đại Cương gật đầu, nói :
Nói đến đây thì bỗng nhiên lão à lên một tiếng và hỏi Tuyết Nghi :
Phương Tuyết Nghi nói :
Trịnh Đại Cương ngạc nhiên hỏi tiếp :
Thì ra Trịnh Đại Cương không nhìn ra diện mục thật của An Tiểu Bình .
Phương Tuyết Nghi liền chỉ tay về phía Tiểu Bình và nói :
Lúc nầy An Tiểu Bình đã bước lại , nàng cung thủ nói với Trịnh Đại Cương :
Trịnh Đại Cương định cúi người hoàn lễ nhưng bị Tuyết Nghi giữ lại nên lão vội nói :
An Tiểu Bình liếc nhìn Tuyết Nghi rồi nói :
Trịnh Đại Cương chau mày, nhìn Phương Tuyết Nghi rồi nói :
Phương Tuyết Nghi vội nói :
Trịnh Đại Cương nói :
Phương Tuyết Nghi mĩm cười , nói :
Vừa nói đến đây thì Thiếu Lâm Chưởng môn - Nhập Vân đại sư đã đẩy cửa bước vào. Lão chấp tay niệm phật hiệu rồi nói với Tuyết Nghi :
Thì ra lão đang ở trong tịnh thất phương trượng nghe tăng nhân trong chùa báo tin nên mới vội vàng đến khách đường.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì mĩm cười , nói :
Nhập Vân đại sư nói :
Vừa nói lão vừa bước lại chỗ Trịnh Đại Cương .
Trịnh Đại Cương vội cúi người hành lễ và nói :
Nhập Vân đại sư chỉ mĩm cười rồi cầm tay của Trịnh Đại Cương mà xem mạch. Qua một lát, vị lão tăng chau mày, nói :
An Tiểu Bình lên tiếng nói :
Nhập Vân đại sư gật đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi tiếp lời :
Nhập Vân đại sư mĩm cười, nói :
Nói đoạn lão quay lại nói với tri khách đại sư là Pháp Nhân đang đứng ngoài cửa :
Pháp Nhân đại sư hơi ngạc nhiên nhưng vội cung kính đáp :
Rồi quay người chuyễn bước.
Lúc nầy Tống Phù cười ha hả rồi nói :
Lão có ý nói Cửu Chuyễn Kim Đan là bảo vật trấn sơn của Thiếu Lâm là để Phương Tuyết Nghi thêm phần kính trọng Nhập Vân đại sư mà thôi. Y như rằng, Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rùng mình, chàng vội cung thủ, nói :
Nhập Vân đại sư mĩm cười, nói :
Nói đến đây thì Pháp Nhân đại sư đã bước vào đưa cho Nhập Vân đại sư một bình ngọc nhỏ.
Nhập Vân nhận lấy rồi đỏ ra một viên hoàn đan màu đen to bằng long nhãn, lão cẩn thận đưa hoàn đan cho Trịnh Đại Cương uống vào.
Nhập Vân đại sư quay sang nói với Pháp Nhân tri khách:
Pháp Nhân tri khách vội chấp tay, nói :
Phương Tuyết Nghi và Tống Phù vội dìu Trịnh Đại Cương theo Pháp Nhân tri khách đến một gian tịnh thất.
Trịnh Đại Cương sau khi uống Cửu Chuyễn Đại Hoàn Kim Đan thì thần sắc đã bớt phần nhợt nhạt, khi về đến tịnh thất thì có thể tự ngồi vận chân khí điều tức rồi !
Tống Phù nói với Tuyết Nghi :
Phương Tuyết Nghi khẻ gật đầu rồi hai người lui bước ra ngoài. Nhập Vân đại sư vốn dứng chờ ngoài của, lão thấy hai người trở ra thì liền nói :
Bốn người Nhập Vân, Tuyết Nghi, Tống Phù, và Tiểu Bình đến trai phòng thì thấy Trang Tiệp đã ngồi đợi ở nơi này.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
Trang Tiệp hành lễ với quần hùng rồi nói :
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
Phương Tuyết Nghi lại thêm một phen ngạc nhiên, chàng nói :
Trang Tiệp lắc đầu, nói :
Phương Tuyết Nghi hỏi lại :
Trang Tiệp mĩm cười, nói :
Lúc nầy Nhập Vân đại sư đã mời quần hào an toạ, lão mĩm cười, nói :
Phương Tuyết Nghi nói lời đa tạ xong và vừa ăn một miếng thì nhịn không được nên lại hỏi :
Trang Tiệp mĩm cười, nói :
Tại hạ gặp Cao huynh ở Lạc Dương , trong bộ dáng của gã thì rõ ràng gã đã nếm không ít đau khổ từ Đồng Tử Kỳ.
Trang huynh có hỏi tại sao không ?
Chuyện này nói ra dài lắm, nhưng Phương huynh đệ còn nhớ chuyện giúp Cao Vô Địch và Ngãi Đông Hải đẩy lui Liễu My Nương ở chỗ sào huyệt của Ma Đao Điền Nguyên chứ ?
Đương nhiên là nhớ !
Mấu chốt là từ chuyện này. Ngãi Đông Hải đã bịa ra chuyện thị phi, hắn nói với Đồng Tử Kỳ rằng Cao Vô Địch là gian tế nội ứng của Phương huynh đệ...
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc kêu lên :
Tống Phù bật cười rồi nói xen vào :
Trang Tiếp mĩm cười , nói :
Tống Phù hỏi :
-Ngốc tiểu tử đó có thọ thương không ?
Trang Tiếp nói :
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :