-Chỉ vậy thôi ư?
Ngoài ra nếu bà ấy có yêu cầu thì ngươi hãy chấp nhận bà ấy một điều!
Vãn bối đã nhớ rồi, còn gì nữa không?
Hết rồi! Chỉ cần ngươi thực hiện được những việc ấy là lão phu chẳng còn gì hối tiếc nơi chín suối nữa!
Mạnh Niệm Từ trịnh trọng:
Quỷ Tiên cười hài lòng:
Thế là, Mạnh Niệm Từ bình tâm tĩnh trí bắt đầu học tập tuyệt kỹ của Quỷ Tiên Ðỗ Linh.
Chàng vốn rất thông minh đỉnh ngộ, lại được ăn Vân Niên Tiên Ðào, công lực đã có căn bản thâm hậu, nên chàng lĩnh hội và tập luyện tiến bộ nhanh chóng, khiến Quỷ Tiên hết sức vui mừng.
Thấm thoát ba ngày trôi qua. Lúc chiều tối, ngay khi Mạnh Niệm Từ đang tập luyện đến nhập thần, Quỷ Tiên bỗng dừng lại, thở dài nói:
Mạnh Niệm Từ hoảng kinh:
Bấy giờ chàng mới phát giác dấu đỏ hình quả tim trên mặt Quỷ Tiên đã trở nên bầm đen, ngoài ra đều trắng bệch và hai mắt sâu hoắm vô thần, chứng tỏ chất độc đã phát tác đến mức nguy kịch.
Chàng bất giác bàng hoàng nói:
Quỷ Tiên cười áo não:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Quỷ Tiên gượng cười:
Thôi đừng nói nữa, lão phu không trách ngươi đâu... Ngươi còn muốn nói gì nữa?
Vãn bối chỉ còn một điều muốn nói, hôm trước có nghe tiền bối bảo là Cửu U lệnh chủ đã từng đến đây, chẳng hay ông ấy...
Quỷ Tiên tiếp lời:
Cửu U lệnh chủ một là tiện đường ghé lại, hai là muốn chứng thực một nghi vấn... Ðiều ấy chẳng liên quan gì đến ngươi, thôi đừng hỏi!
Vãn bối muốn biết võ công giữa ông ấy với tiền bối ai hơn ai?
Quỷ Tiên cười:
Mạnh Niệm Từ nôn nóng hỏi:
Quỷ Tiên nghiêm nghị:
Mạnh Niệm Từ thở hắt ra:
Quỷ Tiên ngẩn người:
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Quỷ Tiên lắc đầu cười:
Võ Hoàng Mạnh Thiên Quân là bậc anh hùng cái thế, lão phu đâu thể so sánh với ông ấy!
Vậy Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng thì sao?
Quỷ Tiên chau mày:
Mạnh Công Lăng chẳng phải là con Võ Hoàng sao?
Vâng, ông ta là con trưởng của Võ Hoàng!
Quỷ Tiên trầm ngâm:
Bỗng thở gấp rút, nghiêng người dựa vào vách, nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ vô cùng bi thiết nói:
Quỷ Tiên bỗng đưa tay chỉ nói:
Mạnh Niệm Từ liền đưa mắt nhìn theo hướng chỉ, quả thấy một cái gói vải trên bàn đá, bèn vội đi lấy mang đến đặt xuống trước mặt Quỷ Tiên.
Quỷ Tiên tay phải đè lên trên gói, gắn gượng nói:
Mạnh Niệm Từ nghiến răng:
Quỷ Tiên xua tay:
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
Quỷ Tiên gật đầu:
Ðoạn đưa tay chỉ gói vải nói tiếp:
Trong đó là mặt nạ và áo quần của lão phu, mang mặt nạ vào chẳng khác nào lão phu tái thế. Khi nào Ngọc Diện Thiên Hồ đến, ngươi chỉ cần mang mặt nạ vào là đủ khiến y thị bỏ chạy ngay.
Nếu để lỡ cơ hội ngày nay, sau này há chẳng khó mà bắt được y thị ư?
Không đâu, y thị biết rất rõ tính nết của lão phu, đã kết thâm thù đại hận thế này, lão phu ắt sẽ truy tầm y thị đến cùng, phải làm cho y thị đi đến đâu cũng luôn nơm nớp lo sợ, ăn ngủ không yên, hành hạ như vậy còn khổ sở hơn là chết, lâu ngày y thị hẳn sẽ phát điên... Lẽ dĩ nhiên, sau cùng ngươi cũng phải giết chết y thị!
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Ðồng thời chàng thầm nhủ:
Bỗng nghe Quỷ Tiên thét lên một tiếng thảm thiết, Mạnh Niệm Từ giật mình, địn hthần nhìn, chỉ thấy gương mặt lão tím đen, hai mắt lòi ra, tứ chi không ngớt run rẩy, hiển nhiên kịch độc đã phát tác.
Chàng hốt hoảng kêu lên:
Quỷ Tiên gắn gượng nói:
Người bỗng hết sức run rẩy, hồn đã lìa khỏi xác.
Qua mấy ngày sống bên nhau, Mạnh Niệm Từ cũng đã sinh lòng cảm mến lão. Mặc dù lão là nhân vật trong giới tà đạo, song lòng dạ cũng có phần lương thiện, khiến chàng bất giác nước mắt chảy dài.
Sau cùng chàng cố nén niềm đau thầm nhủ:
Suy nghĩ hồi lâu, sau cùng chàng quyết định chôn cất Quỷ Tiên ngay trong ngôi nhà đá này và không lập mộ bia, bít kín cửa lại trước khi rời khỏi, như vậy dẫu có người đến đây cũng khó mà phát hiện ra bí mật.
Chôn cất thi thể Quỷ Tiên xong, Mạnh Niệm Từ mới mở gói vải ra bắt đầu cải dạng.
Chiếc mặt nạ được làm thật khéo, ngoài vóc dáng hơi khác, dù là người gần gủi lâu ngày với Quỷ Tiên nếu không chú ý thì cũng khó mà nhận ra được.
Xong xuôi chàng tự ngắm mình một hồi, bất giác phì cười.
Bỗng một chuổi cười dài từ xa vọng đến.
Mạnh Niệm Từ nghiến chặt răng, thổi tắt nến, nhanh chóng thu xếp một số tạp vật trong nhà, đoạn bít kín cửa, chui vào trong lùm hoa.
Chỉ nghe tiếng cười của Ngọc Diện Thiên Hồ tiếp tục vọng đến và cất tiếng nói:
Mạnh Niệm Từ lặng thinh.
Ngọc Diện Thiên Hồ vừa réo gọi vừa tiến tới. Lát sau, tiếng bước chân đã đến gần, chỉ còn cách chừng vài trượng nữa.
Mạnh Niệm Từ vẫn lặng thinh.
Ngọc Diện Thiên Hồ đến cách ngôi nhà đá chừng hai trượng, dừng chân lớn tiếng nói:
Không có tiếng đáp lại, Ngọc Diện Thiên Hồ do dự chốc lát, đoạn lẩm bẩm:
Ðoạn lại cất bước tiến tới.
Mạnh Niệm Từ đề khí giới bị, chờ cho Ngọc Diện Thiên Hồ đến gần, bất thần từ trong lùm hoa lao ra như u linh, đồng thời cất tiếng cười vang dội.
Ngọc Diện Thiên Hồ hét lên một tiếng kinh hoàng, bật ngửa ra đất. Song y thị lập tức vừa lăn vừa bò ra xa ngoài một trượng, lồm cồm đứng lên, cất giọng kinh hãi:
Mạnh Niệm Từ bắt chước tiếng Quỷ Tiên nói:
Ngọc Diện Thiên Hồ thoái lui lia lịa, lắp bắp nói:
Mạnh Niệm Từ cả cười:
Ngọc Diện Thiên Hồ chẳng nói thêm một lời, quay người bỏ chạy.
Mạnh Niệm Từ quát to:
Ðồng thời tung mình đuổi theo. Ngọc Diện Thiên Hồ hồn phi phách tán bỏ chạy thục mạng.
Mạnh Niệm Từ đuổi theo hơn trăm trượng thì dừng lại, mặc cho Ngọc Diện Thiên Hồ thoát ra khỏi cốc. Theo chàng dự đoán, ít nhất y thị phải chạy xa đến hai ba dặm mới dám dừng chân, ngoái lại nhìn.
Thế là chàng quyến luyến ngoảnh lại nhìn vào cốc lần cuối, đoạn mới chậm rãi bước đi.
Khi chàng sắp đến cửa cốc, bỗng nghe tiếng sáo ai oán vọng đến.
Mạnh Niệm Từ giật mình, bất giác chững bước, chàng chợt nhớ lại lúc ở trong sơn động, chính tiếng sáo này đã dẫn dắt chàng đến đây và sau đó chàng đã quên khuấy tiếng sáo. Trong ba ngày qua, chàng cũng không còn nghe tiếng sáo ấy nữa, vì sao bây giờ bỗng lại trỗi lên?
Chàng ngưng thần lắng nghe, tiếng sáo như xa như gần, nhưng rõ ràng là ở ngay trong u cốc này. Vậy thì nơi đây tựa hồ không chỉ mỗi mình Quỷ Tiên Ðỗ Linh, người đó là ai?
Song qua tiếng sáo ai oán kia, khiến chàng tưởng tượng đó hẳn là một vị thế ngoại kỳ nhân.
Tiếng sáo ấy tựa hồ có một ma lực vô thượng đối với chàng, chỉ cảm thấy tâm thần ngây ngất, quyến luyến khó rời. Chàng không tự chủ dược ngồi bệt xuống đất, lắng tai nghe tiếng sáo dưới ánh trăng.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, tiếng sáo bỗng ngưng bặt, rồi thì không còn nghe thấy nữa.
Mạnh Niệm Từ chậm rãi đứng lên, thầm nhủ:
Ðoạn giở khinh công phóng đi. Lúc này võ công của chàng đã khác xa trước đây, phóng đi nhanh như gió, thoáng chốc đã ra ngoài sơn cốc.
Chàng đứng lại nhận định phương hướng, đoạn lập tức phóng đi về phía sơn động dưới thung lũng, đồng thời lòng hết sức lo lắng, mình đã đi khỏi bốn ngày, chẳng rõ vị trưởng lão Cái Bang Ðộc Cô Quần...
Nghĩ đến đây thì chàng đã đến trước sơn cốc, cảnh tượng hiện ra trước mắt chàng thật vô cùng bi thảm.
Máu huyết toàn thân Mạnh Niệm Từ cơ hồ cô đặc, chỉ thấy Ðộc Cô Quần máu me đầy mình, đã chết tự bao giờ, bên cạnh có dòng chữ "Kẻ giết ta là Thần..."
Hiển nhiên chỉ viết được bấy nhiêu thì đã chết, vậy thì làm sao biết được hung thủ là ai? Vì sao bị giết?
Chàng xem xét trong động hồi lâu, song chẳng tìm được chút dấu vết gì đành nghiến răng buông tiếng thở dài, vội vã đào hố chôn xác Ðộc Cô Quần.
Sau đó chàng lại rời khỏi sơn động, đi về phía Ðãi Nguyệt Am.
Lát sau, chàng lại kinh hoàng thất sắc bởi cảnh tượng trước mắt, thì ra Ðãi Nguyệt Am đã trở thành một đống gạch vụn, như là sau khi hỏa thiêu lại còn bị đào xới, những phiến đá lát nền đều bị lật tung lên, hoàn toàn trở thành một nơi hoang phế.
Ðây là kiệt tác của ai? Vì sao lại thiêu hủy Ðãi Nguyệt Am và đào tung cả nền đất thế này? Thật khó thể nào hiểu nổi!
Ngay khi chàng đang phân vân chẳng biết nên đi về đâu, bỗng thấy bóng người thấp thoáng, hai người áo xanh đã xuất hiện trước mặt.
Mạnh Niệm Từ thoáng giật mình, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy hai người đều áo xanh viền tím, chính là người của Thần Phong Môn.
Hai người áo xanh cũng thoáng kinh ngạc, một lão nhân râu xám tiến tới một bước nói:
Mạnh Niệm Từ bật cười:
Lão nhân râu xám ngớ người:
Ðưa tay chỉ người mập lùn nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ thoáng vòng tay thi lễ:
Ðoạn lách người toan bỏ đi.
Du Ðặc đường chủ Thượng Quan Hoằng lách người ngăn cản nói:
Tôn giá chưa cho biết danh tánh mà đã bỏ đi ư?
Hừ, qua tướng mạo của lão phu, có lẽ các vị cũng đoán ra được!
Thượng Quan Hoằng cười khảy:
Mạnh Niệm Từ cười ha hả:
Dứt lời liền sải bước đi tới, Thượng Quan Hoằng vừa định phát tác, bỗng cảm thấy một luồng kình khí im lìm xô tới, khiến lão không sao trụ chân được, bật lùi ra sau liền mấy bước, lập tức ngạo khí tiêu tan, vội khom mình vòng tay nói:
Mạnh Niệm Từ chững bước cười:
Thượng Quan Hoằng ngẩn người:
Mạnh Niệm Từ mỉm cười:
Thượng Quan Hoằng vội đáp:
Mạnh Niệm Từ cao giọng:
Thượng Quan Hoằng sửng sốt:
Tôn giá... là Quỷ Tiên Ðỗ Linh?
Chính lão phu!
Tôn giá muốn gặp tệ thượng chăng?
Phải chăng là Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu?
Chính là tệ môn chủ!
Mạnh Niệm Từ nhất thời không khỏi lưỡng lự, mục đích chàng đến đây là tìm gặp Ðộc Mục lão ni để hỏi lấy Tử Kim Tinh Châu, nay Ðãi Nguyệt Am đã trở thành nơi hoang phế, mà mình lại với thân phận Quỷ Tiên xuất hiện trên chốn giang hồ, thật là điều chàng không bao giờ ngờ tới, nên phân vân chẳng biết định liệu ra sao.
Thượng Quan Hoằng thấy vậy bèn thăm dò:
Mạnh Niệm Từ chợt động tâm: