Hãy nói về Mạnh Niệm Từ và Ninh Tiểu Phụng.
Mạnh Niệm Từ tuy vâng lời Hoàng Sơn Ly Phụ cùng Ninh Tiểu Phụng kết nghĩa phu thê, nhưng lòng chàng vô cùng trĩu nặng bởi nhiều nguyên nhân.
Chẳng hạn như huyết thù chưa báo mà lại kết hôn, khiến lòng chàng không khỏi áy náy, cảm thấy có lỗi với song thân ở chốn suối vàng.
Văn Vô Cửu tức giận bỏ đi, ít nhiều cũng có liên quan đến hôn sự giữa chàng và Ninh Tiểu Phụng. Văn Vô Cửu côi cút bơ vơ, chính chàng đã đưa nàng bôn ba trên chốn giang hồ, vậy mà chưa được bao lâu đã bỏ rơi nàng.
Ngoài ra nguyên nhân khiến chàng khổ sở nhất là phụ thân của Ninh Tiểu Phụng. Mặc dù nàng tỏ ra lỗi lạc quang minh, không chấp hận thù, nhưng lương tâm chàng vẫn ray rức không yên, bởi dù sao cũng là do chính tay chàng đã hạ sát thân phụ nàng.
Do đó, trên đường đi, Mạnh Niệm Từ luôn chau mày ủ rủ, trầm lặng biếng nói.
Thành Bình Nguyên tuy không rộng lớn, nhưng cũng rất sầm uất buôn bán tấp nập.
Mạnh Niệm Từ lại cải trang thành một thương khách bình thường, còn Ninh Tiểu Phụng ngay từ lúc lên mười đã theo làm đệ tử Hoàng Sơn Ly Phụ, suốt sáu năm trời chưa từng rời xa Hoàng Sơn một bước. Chốn giang hồ không ai biết nàng, do đó trên đường đi không hề gây cho một người nào chú ý cả.
Mạnh Niệm Từ hết sức nóng lòng tìm gặp người của Cái Bang, bởi lời nói của Ninh Tiểu Phụng đã khiến chàng nhớ lại Cái Bang trưởng lão Ðộc Cô quần. Theo lời ông ấy thì phụ thân chàng Mạnh Xuân Từ từng có ân đức cao dày đối với Cái Bang. Từ bang chủ "Vạn Lý Thần Cái" La Cùng trở xuống đều luôn sẳn sàng tận tụy vì chàng bất cứ lúc nào.
Lúc bấy giờ Ðộc Cô Quần cũng vì giúp chàng tìm kiếm tông tích của Ðộc Mục lão ni, chẳng may là về sau đã bất minh thảm tử trong sơn động nên mới khiến chàng đứt liên lạc với Cái Bang.
Chàng cùng Ninh Tiểu Phụng thong thả đi trong thành Bình Nguyên, băng qua khắp đường lớn hẻm nhỏ tìm kiếm đệ tử Cái Bang. Tuy hai người cũng có gặp vài gã hành khất, song họ đều không phải là đệ tử Cái Bang, nên suốt nửa ngày trời mà cũng chẳng thu hoạch được chút kết quả nào.
Lúc này trời đã dần tối, hai người cũng đã mệt mõi, bèm tìm một khách điếm, qua loa ăn uống rồi vào phòng ngơi nghĩ.
Mạnh Niệm Từ vừa bước chân vào phòng đã ngượng ngùng bối rối, bởi chàng và Ninh Tiểu Phụng đã thành hôn, việc ngủ chung giường đó là lẽ tất nhiên.
Ninh Tiểu Phụng cũng có vẻ thẹn thùng bối rối, hai má ửng hồng, lặng lẽ cúi đầu mân mê tà áo.
Mạnh Niệm Từ ngồi bên đèn hồi lâu mới ấp úng nói:
Phụng muội, khuya lắm rồi, ngủ đi thôi... ngày mai còn phải đi đường nữa!
Vâng!
Ninh Tiểu Phụng đáp khẽ, đoạn đi đến giường, mặc nguyên áo quần nằm xuống.
Mạnh Niệm Từ vẫn thờ thẩn ngồi bên đèn không động đậy.
Ninh Tiểu Phụng không nén được, cũng ấp u&ng hỏi:
Mạnh Niệm Từ đỏ bừng mặt:
Ninh Tiểu Phụng cười bẽn lẽn:
Mạnh Niệm Từ ngớ người:
Ninh Tiểu Phụng giọng chân thành:
Mạnh Niệm Từ cảm động, bất giác đưa mắt chăm chú nhìn Ninh Tiểu Phụng.
Ánh mắt chàng soi thằng vào mặt nàng, hồi lâu vẫn chưa dời đi, kỳ thực mãi đến lúc này chàng mới thực sự nhìn rõ diện mạo của Ninh Tiểu Phụng.
Tuy nàng không diễm kiều như Văn Vô Cửu, không xinh đẹp bằng Chương Ðài Phụng, song cũng có một nhan sắc quyến rũ, đáng kể được gọi là thiên kiều bá mị.
Ninh Tiểu Phụng thấy Mạnh Niệm Từ nhìn mình chăm bẳm như vậy, không khỏi thẹn đến hai má đỏ bừng, trông càng duyên dáng quyến rũ.
Mạnh Niệm Từ đã có vài ly vào bụng, nhờ vào hơi men đi đến gần Ninh Tiểu Phụng.
Ninh Tiểu Phụng đôi mày liễu thoáng run rẩy, hiển nhiên đây là sự việc lần đầu tiên đã đến với nàng trong đời, không khỏi hồi hộp bối rối.
Mạnh Niệm Từ cố hết sức dịu dàng nói:
Ninh Tiểu Phụng cúi đầu lặng thinh, e thẹn đến đỏ bừng cả mang tai.
Mạnh Niệm Từ không nói gì nữa, nắm lấy hai tay nàng...
Ngay khi đôi vợ chồng trẻ đang tình mặn ý nồng, bỗng ngoài sân có tiếng khác lạ vang lên.
Mạnh Niệm Từ phản ứng cực nhanh, lập tức phóng ra một luồng chỉ phong, quét tắt ngọn nến trên bàn, cùng Ninh Tiểu Phụng lách sang hai bên cửa phòng.
Song ngọn nến vừa tắt, đã nghe bên ngoài có người khẽ cất tiếng nói:
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc thoáng ngẩn người, song chẳng chút do dự kéo mở cửa phòng ngay, trầm giọng hỏi:
Chỉ thấy một bóng người tiến tới, vòng tay thi lễ nói:
Mạnh Niệm Từ chú mắt nhìn, chỉ thấy đó là một người mặc áo xanh, tướng mạo bình thường, chàng chưa từng gặp bao giờ, bèn gật đầu nói:
Người áo xanh vội trầm giọng nói:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Người áo xanh trịnh trọng nói:
Mạnh Niệm Từ lách người sang bên:
Người áo xanh vừa vào phòng, lập tức vội đóng cửa lại ngay.
Người áo xanh thoáng đảo mắt nhìn quanh, bỗng nói:
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
Người áo xanh lại vòng tay thi lễ:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Chúng ta chưa hề quen biết nhau, dù Mạnh mỗ lộ ra mặt thật thì tôn giá làm sao mà nhận được?
Chẳng giấu gì Mạnh thiếu hiệp, thượng cấp của tiểu nhân đã có họa hình Mạnh thiếu hiệp, tiểu nhân chỉ cần nhìn qua là nhận ra được ngay!
Mạnh Niệm Từ hết sức lấy làm lạ, chẳng rõ người này từ đâu đến, thượng cấp của y là ai, vì sao lại họa hình mình?
Sau một lúc đắn đo, rồi thì chàng đã bôi bỏ lớp ngụy trang. Người áo xanh chăm chú nhìn chàng một hồi, bỗng quỳ sụp xuống nói:
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Ðồng thời đưa tay đở người áo xanh đứng lên, nói tiếp:
Người áo xanh cung kính:
Mạnh Niệm Từ hỏi:
Ngưng chốc lát, bỗng thắc mắc hỏi:
Thì ra Lý Nhất Biều phục trang tuy chưa phải sang trọng, song chẳng chút vẻ lam lũ như người Cái Bang.
Lý Nhất Biều thở dài:
Mạnh Niệm Từ nghiến răng:
Lý Nhất Biều vội tiếp lời:
Mạnh Niệm Từ còn nhớ rõ giòng chữ do Ðộc Cô quần đã để lại lúc sắp chết, đó là "kẻ giết ta chính là Thần...", giờ nghĩ lại quả đúng là Thần Phong Môn chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Lý Nhất Biều nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ chau mày:
Quý đà ở đâu?
Thất Lý Ba phía tây thành Bình Nguyên, gần đây thôi!
Mạnh Niệm Từ không chút do dự:
Lý Nhất Biều bèn rờøi khỏi khách điếm trước, Mạnh Niệm Từ cùng Ninh Tiểu Phụng theo sát phía sau, dưới sự che chở của màn đêm phi thân về phía tây thành.