Hoa Thường Hồng kinh hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúng búng nói:
Mạnh Niệm Từ cười to:
Hoa Thường Hồng kinh ngạc:
Với giọng ỏng ẹo nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ lắc đầu, giọng rề rà nói:
Hoa Thường Hồng cười nhăn nhó:
Mạnh Niệm Từ cười:
Giọng trầm xuống nói tiếp:
Hoa Thường Hồng kinh hãi:
Ðại hiệp khách... đã biết cả rồi ư?
Rõ vô cùng! Sau khi luyện thành "Song Anh Nguyên Cương", chắc chắn là dùng để đối phó ta...
Hoa Thường Hồng thở dài:
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
Hoa Thường Hồng sửng sốt:
Mạnh Niệm Từ cười phá lên:
Ðoạn cởi khăn che mặt ra, nói tiếp:
Có nhận ra ta không?
Là... ngươi ư?
Ðúng vậy, sau khi "Quỷ Tiên" Ðỗ Linh chết đi, trách nhiệm báo thù đã rơi xuống đầu ta, hôm trước xẻo mất một cái vú của mụ cũng là ta!
Hoa Thường Hồng kinh hoàng, suýt nữa đã ngất xỉu, vội van xin:
Mạnh Niệm Từ lạnh lùng:
Vốn ta cũng muốn tha mạng cho mụ, giá mà mụ không cùng bọn người Miêu man rợ kia ở đây làm điều thiên thương hại lý, với ý đồ luyện độc công thì ta cũng đâu có truy cứu...
Xin hãy niệm tình nô gia là phận nữ lưu yếu đuối, buông tha cho nô gia đi!
Mạnh Niệm Từ cười phá lên:
Giọng trầm xuống nói tiếp:
Hoa Thường Hồng hồn phi phách tán:
Mạnh Niệm Từ thản nhiên ười:
Ðảo quanh mắt, cười nói tiếp:
Lúc này chiếc chảo đã nung đến đỏ rực, Mạnh Niệm Từ bỗng vung tay phất nhẹ, điểm khoá ba nơi đại huyệt của Hoa Thường Hồng.
Rồi thì vung chưởng phạt ngang, "phựt" một tiếng, sợi dây treo đứt đoạn, Hoa Thường Hồng rơi xuống chảo, lập tức tiếng lèo xèo vang lên thật ghê rợn, mùi da thịt khét lẹt khiến người cơ hồ nôn tháo ra...
Hoa Thường Hồng huyệt đạo bị khóa, không la thành tiếng được, sự cháy ngoài da thịt nhất thời chưa thể khiến y thị chết ngay, bị chiên sống thế này thật còn đau đớn hơn phanh da xẻ thịt nhiều.
Mạnh Niệm Từ cười nói:
Ðoạn lấy thêm củi bỏ vào lửa, rồi từ trong chiếc lu nơi góc nhà múc ra một thau nước lạnh, xối lên mặt người đàn ông đang hôn mê dưới đất.
Lát sau, người đàn ông ấy bật lên tiếng rên khẽ, mí mắt động đậy, Mạnh Niệm Từ mới hai vai lay động, như bóng u linh bước nhanh ra cửa.
Lúc này canh ba đã qua, trăng thanh bàng bạc, gió bấc lạnh buốt xương..
Mạnh Niệm Từ ngước mặt thở hắt ra một hơi dài, giờ mới cảm thấy lòng có phần nhẹ nhỏm hơn, đoạn giở khinh công phóng đi.
Ðột nhiên, chàng nghe có tiếng rên yếu ớt theo gió vọng đến, tuy tiếng rên ấy rất khẽ, song Mạnh Niệm Từ nghe thấy hết sức rõ ràng, chàng lập tức phi thân về hướng phát ra tiếng rên.
Tiếng rên ấy phát ra từ bên bờ một con suối nhỏ, khi Mạnh Niệm Từ đến nơi, bất giác giật mình kinh hãi, thì ra một bóng người mảnh mai đang nằm sóng soài bên bờ suối, thoáng nhìn biết ngay đó chính là vợ chàng Ninh Tiểu Phụng.
Mạnh Niệm Từ vội đến gần cúi xuống gọi:
Chỉ thấy mặt nàng trắng bệch, giữa chân mày có một vét bầm đen, hiển nhiên nàng đã bị trúng kịch độc.
Mạnh Niệm Từ hơ hải:
Ninh Tiểu Phụng thở hào hển:
Mạnh Niệm Từ nghến răng:
Ninh Tiểu Phụng gắn gượng nói tiếp:
Mạnh Niệm Từ khẽ khàng đặt nàng xuống, dịu giọng nói:
Ninh Tiểu Phụng đăm mắt nhìn chàng:
Mạnh Niệm Từ khích dộng:
Ninh Tiểu Phụng môi hé nụ cười sung sướng:
Mắt nàng bỗng sụp xuống, bất tỉnh nhân sự.
Mạnh Niệm Từ lo âu tột cùng, lòng đau như cắt. Võ công chàng hiện nay tuy đã đạt đến mức tuyệt đỉnh, song chàng chẳng hiểu biết tí gì về y thuật cũng như phương pháp phòng trị độc thương, nên đành bó tay trước nguy cơ của Ninh Tiểu Phụng.
Trong nhất thời chàng chẳng biết nên định liệu ra sao, đến Thái Sơn ư? Cửu U lệnh chủ cũng chưa chắc chữa trị được độc thương, vả lại khi đến được Thái Sơn thì có lẽ Ninh Tiểu Phụng đã tán mạng rồi. Cõi đời mênh mông, nhưng biét tìm đâu ra một người chữa trị đưọc độc thương?
Chàng bèn lại trầm giọng gọi:
Ninh Tiểu Phụng vẫn không chút phản ứng.
Mạnh Niệm Từ xót xa thầm nhủ:
Ðoạn nhẹ nhàng bồng Mạnh Niệm Từ lên, thư thả bước đi một cách vô thức.
Chẳng rõ đã đi được bao lâu, bỗng Mạnh Niệm Từ thấy phía trước có ánh sáng hiện ra, bèn bước nhanh hơn về hướng ấy.
Khi đến gần mới biết đó là một ngôi miếu hoang, nhưng trong đại điện lại có ánh đèn hắt ra, chứng tỏ đang có người trong ấy.
Mạnh Niệm Từ vào đến trong miếu, những thấy khắp nơi đầy bụi bám nhện giăng, nhưng có một ngọn đèn dầu leo lét đặt trên bàn cúng, cạnh đó là một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng, tuổi tác ít ra cũng trên thất tuần, và một tiểu đồng đứng hầu bên cạnh.
Ðối diện với lão nhân ấy còn có một lão nhân râu xám khác, và cũng có một tiểu đồng, nhưng không phải đứng mà là nằm ngang trước mặt lão nhân ấy.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy bất giác thoáng ngạc nhiên, song lúc này lòng chàng trĩu nặng khôn cùng, nên không màng đến, tìm một góc sạch ngồi xuống.
Thì ra chàng định thử dùng nội lực của mình để lấy chất độc trong người Ninh Tiểu Phụng ra
Chàng nhẹ nhàng đặt Ninh Tiểu Phụng xuống đất, vận công điều tức trong chốc lát, đoạn vận nội lực vào hai tay, định đặt lên huyệt Khí Hải của Ninh Tiểu Phụng...
Bỗng, lão nhân râu bạc lên tiếng khẽ quát ngăn:
Mạnh Niệm Từ sững người, chững tay hỏi:
Lão nhân râu bạc gật đầu:
Ðưa tay chỉ Ninh Tiểu Phụng hỏi:
Mạnh Niệm Từ thấy lão nhân mày từ mắt thiện, vẻ đầy chính khí, bèn thở dài đáp:
Bị trúng độc thương!
Nghiêm trọng lắm sao?
Có lẽ là chất kịch độc cấp tính!
Lão nhân râu bạc gật gù:
Mạnh Niệm Từ thấy lão nhân nói một cách thành khẩn, biết là không ngoa, bèn vội ôm quyền thi lễ nói:
Xin đa tạ tiền bối đã chỉ giáo, chẳng hay tiền bối tôn tánh đại danh?
Lão phu là Ồ Ðồng! Còn thiếu hiệp?
Mạnh Niệm Từ thoáng nhiên lưỡng lự song vẫn nói:
Lão nhân râu xám bỗng xen lời:
Mạnh Niệm Từ bực tức:
Lão nhân râu bạc bỗng hỏi:
Mạnh Niệm Từ hậm hực:
Lão nhân râu bạc lại hỏi:
Mạnh Niệm Từ thành thật:
Là tiện nội!
Thì ra thiếu hiệp đã thành hôn rồi!
Ðoạn im lặng không nói gì thêm nữa...
Lão nhân râu xám bỗng nhiên lớn tiếng nói:
Mạnh Niệm Từ chợt động tâm, vội đáp:
Lão nhân râu xám chau mày:
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Lão nhân râu xám lắc đầu:
Mạnh Niệm Từ lòng ngập hy vọng:
Lão nhân râu xám nghiêm giọng:
Mạnh Niệm Từ thất vọng:
Buông tiếng thở dài não nuột rồi lặng thinh.
Lão nhân râu xám cười: