Mạnh Niệm Từ nghe hỏi vậy bất giác ngớ người, đoạn nhếch môi cười nói:
Ồ Ðồng cười:
Mạnh Niệm Từ cảm thấy thú vị, đáp:
Ồ Ðồng nghiêm giọng nói:
Mạnh Niệm Từ sửng sốt:
Ồ Ðồng thở dài:
Mạnh Niệm Từ vội tiến tới mấy bước, quỳ xuống vái lạy Ồ Ðồng và nói:
Ðồng thời hai hàng nước mắt chảy dài.
Ồ Ðồng vội đưa tay đỡ chàng dậy và nói:
Mạnh Niệm Từ đứng lên nói:
Ồ Ðồng chau mày:
Mạnh Niệm Từ cười áo não:
Ồ Ðồng mĩm cười:
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Ồ Ðồng đưa mắt nhìn ra ngoài trời, đoạn nói:
Văn Tử Khanh đứng lên, mặt rạng rỡ quay sang Ồ Ðồng cười, nói:
Ồ Ðồng cười to:
Ðưa tay chỉ Ninh Tiểu Phụng, nói tiếp:
Văn Tử Khanh đưa tay vỗ ngực:
Ồ Ðồng cười quả quyết:
Tin của lão phu rất chính xác, chắc chắn là họ có mặt tại Thái Sơn, để xem rồi đây tôn giá làm sao ra lệnh cho lệnh ái chữa thương cho tình địch đây!
Hừ, sao Ồ Ðồng lại bỡn cợt Văn mỗ thế này?
Ồ Ðồng nghiêm túc:
Văn Tử Khanh trợn trừng mắt:
Ồ Ðồng cười xòa:
Ðứng lên nói tiếp:
Văn Tử Khanh cười:
Thế là Văn Tử Khanh thận trọng hai tay đón lấy Ninh Tiểu Phụng do Mạnh Niệm Từ trao qua, đoạn nói:
Ồ Ðồng gật đầu không nói gì.
Văn Tử Khanh ngẫm nghĩ chốc lát, lại quay sang Mạnh Niệm Từ nói:
Mạnh Niệm Từ vội nói:
Doạn cũng nhẹ nhàng bồng Văn Ðại Mộc lên. Thế là đôi bên trân trọng từ biệt nhau, chia tay ra đi.
Lúc này trời đã rạng sáng, Mạnh Niệm Từ lại quay về thị trấn, vội vã tìm một khách điếm, an uống qua loa rồi vào phòng đóng chặt cửa, chuẩn bị áp dụng phương pháp "Thôi Cung Quá Huyệt" chữa bệnh cho Văn Ðại Mộc.
Văn Ðại Mộc cừng ngoài mười tuổi, nhưng vì mắc chứng bệnh bẩm sinh nên cậu bé rất gầy yếu, trông hết sức tội nghiệp.
Mạnh Niệm Từ khẽ cất tiếng gọi:
Văn Ðại Mộc mơ màng mở mắt ra, sửng sốt hỏi:
Tiếng nói yếu đến mức như tiếng muổi kêu.
Mạnh Niệm Từ thở dài:
Văn Ðại Mộc lắc đầu:
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc:
Làm sao mà hiền đệ biết được?
Chính cha tiểu đệ đã nói!
Bậy nào, cho dù hiền đệ sắp chết thật thì lệnh tôn cũng không bao giờ nói cho hiền đệ biết!
Ðó là vì tiểu đệ giả vờ ngủ say, đã nghe cha lẩm bẩm nói:"Ðứa con tội nghiệp của ta hỡi, tại sao trời cao lại cướp đi mạng sống của con thế này? Con chỉ mới mười một tuổi thôi mà..." Vì vậy tiểu đệ biết bệnh mình không thể nào chữa khỏi được!
Mạnh Niệm Từ hết sức lấy làm lạ, đức bé bệnh nặng thế này mà còn thông minh đến vậy, nếu bình phục khỏe mạnh thì còn thông minh đến mức nào, chàng bất giác sinh lòng thưong hại, bèn vội cười nói:
Văn Ðại Mộc lộ vẻ hy vọng:
Thở hào hển một hồi, nói tiếp:
Ðại ca hẳn là cao cường hơn gia phụ rất nhiều phải không?
Sao hiền đệ biết?
Chính gia phụ đã nói, ông bảo phải là một người có công lực cao cường hơn ông rất nhiều thì mới chữa được bệnh cho tiểu đệ, nếu không gặp được người như vậy thì tiểu đệ chỉ có chờ chết.
Mạnh Niệm Từ mĩm cười lặng thinh.
Văn Ðại Mộc đăm mắt nhìn chàng hỏi:
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
Ðoạn chỉ tay lên giường nói tiếp:
Văn Ðại Mộc quả nhiên ngoan ngoản đến nằm lên giường. Thế là Mạnh Niệm Từ bắt đầu chầm chậm xoa bóp.
Văn Ðại Mộc quá gầy yếu nên chẳng cần phải tốn nhiều sức lực, dù xoa bóp năm giờ liền, Mạnh Niệm Từ cũng không hề cảm thấy mệt.
Văn Ðại Mộc sắc mặt trắng bệch hồng lên dần, đến giờ ăn phá lệ húp được hai chén cháo loảng.
Liên tiếp ba ngày Mạnh Niệm Từ không hề bước chân ra khỏi phòng, chuyên tâm chữa bệnh cho Văn Ðại Mộc, cậu bé ngày một khá hơn, đến ngày thứ tư thì đã khỏe như người thường, trở nên rất linh lợi hoạt bát.
Mạnh Niệm Từ tuy vùi đầu trong lữ điếm nhưng không hề cảm thấy buồn tẻ, bởi Văn Ðại Mộc rấy hồn nhiên vui tính, luôn cười nói huyên thiên, khiến chàng cũng không khỏi vui lây.
Tối ngày thứ tư, Mạnh Niệm Từ hớn hở nói với Văn Ðại Mộc:
Văn Ðại Mộc tươi cười đáp:
Mạnh Niệm Từ cười:
Văn Ðại Mộc nhảy tung tăng:
Một đứa bé mang bệnh trầm kha phải nằm liệt giường ngay từ khi mới chào đời, giờ đây đã trở nên khỏe mạnh, nỗi vui sướng dĩ nhiên khó thể diễn tả được.
Mạnh Niệm Từ cũng vui suớng nói:
Văn Ðại Mộc lại vui sướng nhảy cẫng lên.
Mạnh Niệm Từ ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng nói:
Văn Ðại Mộc dẫu môi:
Mạnh Niệm Từ cười:
Văn Ðại Mộc vẫn dẫu môi nói:
Mạnh Niệm Từ cười:
Thi ra cứ mỗi lần trước khi chữa bệnh, Mạnh Niệm Từ đã dạy cho Văn Ðại Mộc điều tức trong thời gian chừng một bữa cơm, như vậy sẽ hiệu nghiệm hơn trong việc chữa trị.
Văn Ðại Mộc đành tiu nghỉu nói:
Mạnh Niệm Từ cưòi:
Ðoạn liền khép cửa phòng lại, ra khỏi khách điếm.
Chàng mua lấy vài bộ quần áo và giày vớ để thay đổi, rồi lập tức quay về khách điếm, nào ngờ khi bước vào phòng, Văn Ðại Mộc đã không theo lời dặn của chàng nằm trên giường chờ, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Mạnh Niệm Từ bất giác kinh hoảng, Văn Ðại Mộc dẫu ham chơi thì cũng không bao giờ một mình chạy ra phố, và cậu bé cũng chẳng dám tinh nghịch đến vậy.
Chàng thắc thỏm lo âu quay trở vào phòng, bỗng phát hiện một chiếc giày của Văn Ðại Mộc nằm ở cạnh giường.
Mạnh Niệm Từ bàng hoàng, Văn Ðại Mộc dẫu tinh ngịch lén bỏ ra phố chơi thì cũng không bao giờ chỉ mang có mỗi một chiếc giày, hết sức rõ ràng là đã xảy ra biến cố, Văn Ðại Mộc đẵ bị người bắt đi rồi.
Nhưng ai lại bắt đi Văn Ðại Mộc? Chàng biết đâu mà tìm? Và rồi chàng sẽ phải trả lời thế nào với Văn Tử Khanh?
Chàng hết sức lấy làm ân hận, lẽ ra mình không nên xa rời Văn Ðại Mộc, và cậu bé cũng đã xin mình dẫn theo, tại sao mình lại không chấp thuận?
Chàng tìm hỏi những người làm việc trong khách điếm và các khách trú kế cận, nhưng chẳng ai nghe thấy một tiếng động hay bóng người nào cả.
Mạnh Niệm Từ đành cắn răng rời khỏi khách điếm, bắt đầu một cuộc tìm kiếm khắp thị trấn và cả các vùng lân cận, mặc dù không có chút manh mối, song chàng nhất quyết phải tìm bằng được Văn Ðại Mộc...
Giờ hãy nói về tình hình ở Thái Sơn trước Nam Thiên Môn.
Nơi đó vốn là một vùng đất đá núi ngổn ngang, nhưng giờ đây đã được dọn dẹp tươm tất và dựng lên một thạch đài khá cao.
Trước thạch đài có một khung cổng cao, hai bên là đôi liễn to viết:
"Hội ngộ hào hùng bốn phương,
Tuyển chọn cao thủ võ lâm"
Từ ngoài đến trong hội trường đông nghịch người lăng xăng qua lại như thoi đưa, đang hoàn tất một số việc còn lại sau cùng.
Những người này phục trang bất nhất và già trẻ đều có, nhìn kỹ mới biết ho ïlà người của Cái Bang.
Hôm trừ tịch đã đến, trên Thái Sơn vô cùng náo nhiệt và bầu không khí cũng hết sức căng thẳng.
Trong đại trại của Thiết Kỵ Môn nằm dưới Ngạo lai Phong cũng giăng đèn kết hoa, lúc đêm đến dèn đóm sáng choang, đó không chỉ vì năm mới đã đến mà còn vì năm nay khác hẳn mọi năm trước, chẳng những Võ Lâm Tứ Thánh cùng mừng năm mới tại đây, mà "Tiêu Dao Công Tử" Mạnh Ðạt Tam cũng đã có mặt.
Nếu như "Ngọc Diện Thư Sinh" Mạnh Thiếu Nguyên mà còn sống trên đời, rất có thể cũng sẽ đến dự.
Ðiều căng thẳng là dối đầu của Tứ Thánh là Cửu U lệnh chủ cũng triệu mở đại hội quần hùng tại trước Nam Thiên Môn, đây rõ ràng là một hành động khiêu khích với anh em họ Mạnh.
Trong võ lâm đương kim gần như đã hoàn toàn là thiên hạ của anh em họ Mạnh, giờ đây một Cửu U lệnh chủ lại cưỡi trên đầu thế này, họ có thể nhẫn nhịn được chăng?
Thế là sau vài lần bàn bạc, anh em họ Mạnh đã quyết định sẽ phải đánh bại hoặc hạ sát Cửu U lệnh chủ ngay tại đại hội quần hùng hầu tẩy rửa vết nhơ mà ông đã gây ra cho họ trong những năm qua.
Thiết Kỵ Môn đã phái xuất rất nhiều cao thủ giám sát hành động của Cửu U lệnh chủ, song họ đã thất vọng vì chớ hề thấy bóng dáng của Cửu U lệnh chủ.
Xung quanh Nam Thiên Môn lúc này cũng đã dựng lên rất nhiều nhà khách tạm thời bằng tre và gổ để cho những hào kiệt võ lâm đến tham dự đại hội quần hùng cư trú.
Bấy giờ đã có mặt không ít người, gồm đú các giới tăng, đạo, ni, tục, song so với một đại hội võ lâm thật sự thì hãy còn kém xa.
Tình hình hết sức rõ ràng, một số người bởi khiếp hãi uy danh của Võ Lâm Tứ Thánh, không dám tham dự đại hội quần hùng của Cửu U lệnh chủ, những người đến tham dự đại đa số đều là hạnh cao thủ bậc nhất, danh lừng tứ hải, chừng hơn trăm người.
Trong một thạch động bí mật ở phía sau Nam Thiên Môn, lúc này đang có một số người hết sức sốt ruột.
Họ là Cửu U lệnh chủ, Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, Từ Viễn và vài vị lãnh dạo của Cái Bang.
Cửu U lệnh chủ cao to khôi vĩ, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế đá, không nói một lời.
Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng thì đi tới đi lui trong động.
Quân Lộ Dao, Tây Môn Long cùng những người khác thì lẳng lặng đứng một bên, thỉnh thoảng cũng đi tới đi lui vài bước, thảy đều lộ vẻ bồn chồn lo lắng.
Chương Ðài Phụng bỗng liếc nhìn Văn Vô Cửu nói:
Văn Vô Cửu cười khảy:
Ðiều gì?
Không nên từ chối sự thỉnh cầu của lệnh tôn, chữa trị độc thương cho Ninh Tiểu Phụng!
Văn Vô Cửu nghiến răng:
Chương Ðài Phụng chau mày:
Bỗng nghe Cửu U lệnh chủ trầm giọng quát:
Chương Ðài Phụng nghe thấy thế vội nói:
Văn Vô Cửu liền buông tiếng cười khảy:
Cửu U lệnh chủ thở dài, lát sau nói:
Trầm giọng quát:
Lập tức một đệ tử Cái Bang tiến tới vài bước lớn tiến nói:
Văn Vô Cửu cười khúc khích nói:
Cửu U lệnh chủ bồn chồn đi tới đi lui, lẩm bẩm: