Thì ra đó là một tiểu nhi.
Trong bóng tối tuy nhìn không rõ hình dạng của tiểu nhi, nhưng nghe có thanh âm của tiểu nhi nọ vang lên :
Trác Nghị nổi giận đứng bật dậy, vung chân đá một cước, miệng quát lớn :
Binh...
Tiểu nhi bị trúng một cú đá.
Tiếp đó...
Ái da...
Ối da...
Hai thanh âm cùng đồng thời vang lên, tiểu nhi nhìn vật ở trong tay mình giọng thương hại :
Trác Nghị ôm chân đau đớn rên rỉ.
Mọi người chăm chú nhìn kỷ vật mà tiểu nhi cầm trong tay là một hình nhân nhỏ bé không rõ làm bằng vật liệu gì.
Trác Nghị luôn miệng rên số phận xui xẻo, khi không đi đá vào cái hình nhân đồ chơi con nít đó khiến cho bàn chân hắn đau đớn không sao tả xiết, xuýt chút nữa là bể xương chân rồi.
Thấy tiểu nhi an ủi coi trọng hình nhân nọ. Trác Nghị trong lòng càng thêm giận dữ, gã hất tay thủ thế định xông tới.
Bất ngờ...
Binh...
Một bóng đen bay tới đạp nhẹ vào lưng Trác Nghị.
Hự...
Trác Nghị hộc lên một tiếng lại té úp mặt xuống đất nữa.
Lại thêm một lão già xuất hiện.
Đầu tóc lão bù xù, hàm râu rậm rạp rối bời.
Hai tay cùng hai chân của lão bị một sợi dây thừng trói chặt.
Mọi người cũng không biết lão làm sao mà bay tới được.
Trác Nghị hôm nay quả thật xui xẻo tận mạng, bị hôn đất mấy cái, xương cốt như muốn rời ra từng đoạn.
Lần này gã không còn khí lực để vung cước đá đối phương nữa.
Tiểu nhi vừa thấy lão già vội nói :
Sư phụ à, lần này gặp người rồi coi như không tính không tính nữa Lão già thiểu não lắc đầu nhún vai nói :
Coi như số ngươi may mắn, đêm hôm khuya khoắt mà có thể gặp người ta, đó âu cũng là quái lạ, thôi cũng được, không tính thì thôi Lão già lại nói tiếp :
Ngươi chạy trước đi, chúng ta lại tiếp tục hiệp khác.
Trác Nghị đã lồm cồm bò dậy, tức giận muốn lớn tiếng thóa mạ nhưng bị Phí Nhân kéo tay ngăn lại.
"Mềm nắn rắn buông", đó là bản tính của bọn Hồ Trác Phí Vi.
Tiểu nhi hiểu rõ vận may chưa chắc có mãi nếu như bây giờ mà bỏ chạy thì lão già sẽ đuổi kịp ngay.
Tiểu nhi đảo mắt một vòng, chợt nảy ra một kế, liền nói :
Lão già gật đầu :
Đột nhiên lão trừng mắt nạt :
Tiểu nhi cười hì hì bảo :
Sư phụ à, người làm như vậy là không phải rồi, thường ngày người dạy đồ nhi phải giúp đỡ kẻ yếu, bây giờ có chuyện lại rụt đầu co cổ như đồ rùa đen, cái này tựa như... tựa như...
Tựa như cái gì hả?
Lão già chợt hỏi rồi lại tiếp :
Tiểu nhi liền bảo :
Lão già nhất thời không biết đối đáp ra sao, ấp úng một hồi đoạn vung tay định tát tiểu hài nhi, song không sao cử động được.
Thì ra tay lão đã bị dây thừng trói chặt, lào đành hậm hực :
Chối cãi gì, chẳng qua là ta thử ngươi đó thôi Tiểu nhi dương dương tự đắc :
Thế nào? Đồ nhi làm như vậy có được chứ?
Lão già lặng im không đáp.
Tiểu nhi chợt nghĩ ra trò đùa mới, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại tựa như bộ dạng giống như Bao Công.
Mọi người trố mắt nhìn không hiểu hắn muốn làm gì, ai nấy đều chăm chú theo dõi cử động của hắn.
Tiểu nhi nọ đi được mấy bước đột nhiên đứng lại, hạ tay xuống, điệu bộ tựa như đập xuống án thư miệng la lớn :
Lão già cảm thấy thích thú, ngày thường chắc đã quen với tính của đồ đệ yêu quí liền bước tới trước đáp :
Tiểu nhi nghiêm sắc mặt lớn tiếng quát.
Mang phạm nhân lên đây Lão già hai chân vẫn bị trói chặt nhảy đến trước như con cóc rồi miệng đáp :
Bẩm lão gia muốn đêm phạm nhân nào lên vậy?
Tiểu nhi giả bộ đập tay xuống thét lớn :
Lão già "dạ" một tiếng, rồi quay sang nạt bọn Hồ Tác Phi Vi :
Tiểu Thiên Sứ thật thà thấy có người muốn ra tay giải quyết việc này bèn vui vẻ bước tới trước.
Lão già thấy có kẻ nghe lời mình thì cao hứng vô cùng, muốn lấy ta xoa đầu chàng, song tay chân đều bị trói, không cử động được, đành cười khan hai tiếng, miệng bảo chàng :
Bốn gã kia có vẻ khinh thường, lòng thầm nghĩ một người bị trói chân trói tay thì làm gì được ai nên vẫn đứng yên bất động.
Lão già nổi giận trợn mắt bảo :
Trác Nghị không nhịn được nữa, y lớn tiếng thóa mạ :
Mấy tiếng sau cùng chưa kịp thốt qua, Trác Nghị chợt thấy bóng người lướt qua trước mắt liền đó đã bị lão già húc ngã xuống đất, quỳ mọp trước mặt tiểu hài nhi.
Khổ cho gã là Nhuyễn ma huyệt không biết bằng cách nào đã bị lão già điểm trúng, khiến gã chẳng thể nào động đậy được.
Lão già kia dường như chưa hề động thủ, hai tay hai chân lão bị trói chặt, thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ.
Lão già làm cách nào để điểm vào Nhuyễn ma huyệt của Trác Nghị, mọi người không hề biết, chẳng lẽ lại có ba cánh tay hay sao?
Lão liếc mắt ra sau hất hàm nạt lớn :
Ba tên không biết làm sao đành cúi đầu ủ rũ bước tới đứng trước mặt tiểu nhi.
Tiểu nhi ra lệnh :
Tiểu nhi dáng người thấp, nếu để mọi người đứng nói chuyện thì không tiện chút nào nên mới ra lệnh như vậy.
Hồ Cang, Phí Nhân, Ngụy Nghĩa đều nghe lời ngồi xuống, chỉ có Trác Nghị vẫn còn quỳ dưới đất.
Tiểu Thiên Sứ cũng định ngồi xuống, nhưng tiểu nhi đã đưa tay ngăn lại :
Đoạn hắn quay sang hất hàm hỏi Trác Nghị :
Trác Nghị vẫn không hề nhích động thân hình.
Khuôn mặt tiểu nhi lộ vẻ bực bội :
Trác Nghị bị điểm vào Nhuyễn ma huyệt, toàn thân cứng đơ may mà miệng vẫn còn nói được, vội lên tiếng phân trần :
Trong lúc hoảng loạn, gã ăn nói lộn xộn, rượu mời thành rượu phạt, rượu phạt hóa rượu mời.
Tiểu nhi mỉm cười thích chí gật đầu, bảo hắn :
Trác Nghị đến lúc này mới nhận ra mình nói lộn đầu lộn đuôi, bèn hốt hoảng sửa lại :
Xin thiếu hiệp bớt giận, lúc nãy ta nói sai, ta muốn uống rượu mời, xin thiếu hiệp giải huyệt cho ta để ta ngồi xuống đi.
Hà... như vậy mới ngoan ngoãn chớ.
Tiểu nhi tựa như phán quan đang giáo huấn thuộc hạ, giọng lạnh lùng :
Tiểu nhi ngừng lại một chút lại nói tiếp :
Bọn hồ Tác Phi Vi thầm chửi :
Trong bụng tuy chửi thầm, song ngoài miệng vẫn đáp :
Tiểu nhi lại chỉ vào bốn gã Hồ Tác Phi Vi :
Các ngươi bốn người xúm lại đánh một người, cái này gọi là ỷ đông hiếp yếu thì càng sai hơn, hiểu chưa?
Dạ hiểu, hiểu ạ.
Bốn gã đồng thanh đáp.
Tiểu nhi chỉ tay vào thiếu nữ áo vàng và thiếu nữ áo xanh bị điểm huyệt đang nằm dưới đất rồi on tồn hỏi :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi không dám nói thật, nhưng cũng không dám đặt chuyện nói láo, sợ đổ bể nên nhất thời không thốt nên lời. Tiểu Thiên Sứ chợt nói :
Hóa ra từ nãy đến giờ vì chuyện này mà chàng vẫn chưa đi tiểu được, nên trong bụng cực kỳ khó chịu.
Tiểu nhi che miệng mỉm cười bảo chàng :
Tiểu Thiên Sứ nghĩ tới đi tiểu, chàng hấp tấp không nhịn được nữa, vừa chạy vừa ôm bụng trông thật buồn cười.
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi cười thầm, nhưng không dám phát ra thành tiếng cho nên vội lấy tay che miệng, mặt chúng đỏ rực lên.
Tiểu nhi nói lớn :
Tiểu nhi ngẩn cao đầu nghiêm giọng bảo :
Hồ Cang thu hết can đảm nói :
Tiểu nhi nạt nộ :
Hồ Cang sợ hãi, sửa lại :
Dạ hiểu, lão gia.
Tại sao các người đánh nhau? - Tiểu nhi gặng hỏi
Hồ Cang ấp úng đáp :
Tiểu nhi nổi nóng :
Bốn gã đồng thanh đáp :
Tiểu Thiên Sứ lúc này đã đi tiểu xong, trong người vô cùng sảng khoái vội nói chen vào :
Tiểu nhi thầm bực tức :
Lão già vội vàng nắm lấy thời cơ đắc ý cười lớn :
Đột nhiên lão già như sực nhớ ra điều gì, liền nhảy dựng lên nói :
Tiểu nhi thấy mưu kế của mình bị lão già phá được, đành lúng túng nhăn mặt cười khổ, nhìn còn thảm hại hơn lúc khóc nữa.
Dường như lão già đã quen bị lừa, nên cũng chẳng tỏ vẻ gì bực bội chỉ luôn miệng hối :
Tiểu hài nhi vội nói :
Lão già điềm nhiên hỏi lại :
Tiểu nhi lắc đầu nói :
Lão già gật gù :
Nói đoạn lão quay sang hỏi Tiểu Thiên Sứ :
Tiểu Thiên Sứ thật thà đáp :
Lão già chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, mà còn gật đầu khen :
Lão già lại nói tiếp :
Tiểu Thiên Sứ liền đáp :
Lão già cảm thấy kỳ quái bèn hỏi :
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
Lão già nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu.
Vừa rồi rõ ràng Tiểu Thiên Sứ đã giao chiến với bốn gã Hồ Tác Phi Vi, mà bốn gã này đều có võ công. Tiểu Thiên Sứ nếu như không biết giải huyệt thì làm sao có thể chống lại bọn chúng được? Song chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng nên lão già chẳng buồn phí công suy nghĩ, lão quay sang quát nạt bọn Hồ Tác Phi Vi :
Bốn gã tuy không muốn đi nhưng thấy lão già võ công cao tuyệt nên không dám chống lại, đành phải miễn cưỡng nghe theo.
Phí Nhân bước lại giơ tay giải huyệt cho hai vị thiếu nữ.
Thiếu nữ áo xanh vừa được giải khai huyệt đạo đã nhảy tới tát cho Ngụy Nghĩa một cái.
Ngụy Nghĩa đang ngồi bệt xuống đất, nhất thời không thể tránh kịp đành ngồi chịu trận, lãnh trọn cái tát của thiếu nữ.
May mà thiếu nữ áo xanh đã bị mất hết công lực, nếu không thì Ngụy Nghĩa đã rụng hết răng rồi.
Nhưng khi thiếu nữ xuất thủ, lão già nọ phát giác ra nàng đã bị mất hết công lực, lão biết rằng đây tất là trò quỷ dị của bọn Hồ Tác Phi Vi gây ra.
Lão già trừng mắt song chưa kịp quát tháo thì Phí Nhân đã vội lên tiếng van xin :
Quả là gã Phí Nhân lanh lợi vô cùng, vừa nhìn mặt đã đoán biết được tâm ý của đối phương.
Nào ngờ lão già không hề lưu tình, vẫn nộ khí quát tháo :
Phí Nhân ấp úng :
Lão già tức giận nhảy dựng lên quát mắng ầm ĩ :
Phí Nhân vừa thấy lão nổi giận, hốt hoảng nói năng lung tung :
Phí Nhân nhất thời không biết so sánh với cái gì?
Trác Nghị vội tiếp lời :
Giống giống như là đứa trẻ sơ sinh mới được ba tháng vậy đó.
Hả?
Lão già đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trác Nghị.
Gã vội ngậm miệng lại không dám nói gì thêm, lão già cũng không la mắng mà còn hứng chí khẽ gật gù.
Phí Nhân lấy từ trong người ra một lọ thuốc giải đổ vào miệng hai thiếu nữ.
Lát sau hai thiếu nữ hoàn toàn hồi phục công lực quay về phía lão già, Tiểu nhi và Tiểu Thiên Sứ để tạ ơn.
Thiếu nữ áo vàng nhỏ nhẹ cất tiếng :
Lão già bật cười ha hả đáp :
Thiếu nữ kinh ngạc "ồ" lên một tiếng :
Lão già cười hỏi :
Thiếu nữ vội đáp :
Lão già gật gù :
Thiếu nữ áo vàng gật gù :
Thiếu nữ áo xanh liền tiếp lời :
Tiểu nhi lẩm bẩm nói một mình :
Thiếu nữ áo xanh nghe vậy thoáng bực mình, nhưng người ta vừa cứu mình nên không dám nói gì, chỉ trừng mắt liếc xéo tiểu hài nhi một cái.
Thiếu nữ áo vàng Ôn Di cô nương mỉm cười nói :
Tiểu nhi ngẩng cao cổ ra vẻ mặt đắc ý đáp :
Tập Tiểu Lạc này thật là dẻo miệng, đem những mỹ từ rất đẹp đặt ngay vào tên của mình khiến cho hai thiếu nữ mỉm cười.
Nhu Di cô nương chợt hỏi :
Nhu Di cô nương không chịu thua cũng dùng ba câu thành ngữ hàm ý không có câu nào có hảo ý cả.
Tập Tiểu Lạc ngẩn người kinh ngạc, miệng hừ lên một tiếng tức tối.
Vu Phong chớp chớp mắt, đoạn cười nói tiếp :
Tập Tiểu Lạc lắc đầu bảo :
Nhu Di cô nương trợn mắt tức tối :
Tập Tiểu Lạc không thèm quay đầu lại liếc nhìn nàng mà cứ nghênh mặt dương dương tự đắc.
Vu Phong chỉ vào bốn gã Hồ Tác Phi Vi đang ngồi dưới đất đoạn hỏi hai thiếu nữ :
Hai thiếu nữ chợt đỏ mặt, rồi Ôn Di cô nương từ từ kể lại mọi chuyện cho Vu Phong và Tập Tiểu Lạc nghe.
Vu Phong nghe xong nổi giận quát vang :
Nói đoạn lão trợn mắt nhìn về phía bốn gã Hồ Tác Phi Vi Phí Nhân thấy tình thế nguy cấp, vội bước tới van xin :
Tiền bối, lần này tiểu bối gây ra lỗi lầm, mong tiền bối mở lòng từ bi tha cho tiểu bối Ba gã kia cũng đồng thanh nói :
Dạ phải, mong tiền bối lượng thứ cho lũ tiểu bối chúng tôi.
Vu Phong cau mày lạnh lùng :
Hồ Cang nói :
Trác Nghị nói :
Phí Nhân nói :
Ngụy Nghĩa cũng lên tiếng :
Rồi bốn gã đồng thanh nói lớn :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi cho rằng nói ra danh hiệu của sư phụ mình sẽ làm cho Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân nể sợ mà không dám làm gì bọn chúng. Không ngờ Vu Phong nghe chúng nói vậy càng thêm thịnh nộ, lão thóa mạ :
Tiểu Lạc lại lên tiếng ngăn lão :
Vu Phong chợt hỏi :
Tiểu Lạc cười bảo :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc cười ha hả, đưa mắt liếc nhìn bốn gã một lượt rồi đột ngột nghiêm sắc mặt quát lớn :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi nghe tiếng, hốt hoảng sợ mất vía, bất giác đứng bật dậy, lưng thẳng băng như người gỗ, hai chân khép lại.
Tiểu Lạc mỉm cười gật gù :
Hồ Tác Phi Vi chưa bao giờ bị ai đùa cợt bao giờ, bất giác mắt bọn chúng tức tối trợn lên ngó vào mặt Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc chợt trầm sắc mặt :
Bốn gã lặng im không đáp, mặc nhiên thừa nhận lời nói của Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc nói :
Nói rồi tiểu hài nhi lắc vai một cái, thân mình xẹt tới trước mặt bốn gã Hồ Tác Phi Vi.
Bốn gã kia không hiểu Tiểu Lạc bày trò lộng quỷ gì mà bọn hắn đột ngột cảm thấy đau buốt đến tận tâm phế.
Bốn tên không nhịn nổi rên lên một tiếng :
Tiểu Lạc cười hì hì đắc ý nói :
Thì ra trong nháy mắt Tiểu Lạc đã thi triển công phu trên người của bốn gã nọ khiến bọn chúng nhăn mặt rên rỉ.
Trác Nghị là người đầu tiên không chịu đựng nổi thủ pháp của Tiểu Lạc, gã không ngớt van lạy :
Tiếp đó Hồ Cang, Phí Nhân, Ngụy Nghĩa cũng cầu xin tha mạng, những thanh âm vang lên bất tuyệt bên tai.
Tiểu Lạc vẫn nghiêm giọng nói tiếp :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi hấp tấp gật đầu, chỉ mong Tiểu Lạc mau giải trừ đau đớn cho bọn chúng.
Tiểu Lạc lại xoay trọn một vòng trước mặt bọn chúng, bốn gã đột nhiên cảm thấy bao nhiêu đau đớn tiêu tan đâu mất, trong người dễ chịu không ít.
Tiểu Lạc lại trầm giọng hạ lệnh :
Nếu như không chịu tuân lệnh thì không cần Tiểu Lạc nói, bốn gã kia cũng biết hậu quả ra sao rồi.
Tiểu Lạc ra lệnh chỉ thứ nhất, bảo bọn hắn :
Bốn gã cùng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Tiểu Lạc muốn làm gì.
Tiểu Lạc chợt hét lớn :
Bọn gã không biết làm sao đành đứng ngay tại chỗ nhảy lên tưng tưng, tựa như một đàn cóc.
Tiếng chân nện xuống đất không ngớt vang lên.
Vừa nhảy bốn gã vừa lẩm bẩm đếm số :
Hồ Cang khó khăn lắm mới đếm được đến một trăm, lúc vừa dừng lại đã thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Tiếp đó ba gã kia cũng nhảy hết một trăm cái, gã nào hơi thở cũng hổn hển, dáng điệu mệt mỏi cực kỳ.
Tiểu Lạc chỉ vào ba tên làm xong, sau cùng đoạn gật gù bảo :
Đoạn chỉ vào Hồ Cang :
Hồ Cang nhăn mặt thầm kêu khổ, nghiến răng chịu đựng nhảy thêm năm chục lần nữa.
Tiểu Lạc lại ra hiệu lệnh thứ hai :
Hồ Tác Phi Vi đành phải nằm bò xuống hít đất.
Lần này không ai muốn làm xong trước, ai nấy đều chậm chạp muốn kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Dù làm chậm cách mấy cũng có lúc phải chấm dứt. Trác Nghị hít đất hai trăm lần mà chỉ mới đếm đến một trăm mà thôi. Tiếp đó mọi người cũng lục tục làm xong bổn phận.
Ngụy Nghĩa là người làm xong sau cùng.
Sắc mặt Trác Nghị tái mét, xanh dờn, chuẩn bị tinh thần hít đất thêm năm chục cái nữa.
Ai ngờ Tiểu Lạc quay sang Ngụy Nghĩa cất tiếng cười lạnh, khiến cho gã phát run, mồ hôi ngưng chảy luôn.
Nói rồi Tiểu Lạc lại cất tiếng cười lạnh :
Ngụy Nghĩa sắc mặt xám ngắt không dám thốt lên một tiếng, tiếp tục hít đất thêm năm chục cái nữa, đúng là tính già hóa non, khôn quá thành ngu, tự chuốc khổ vào mình.
Đợi cho Ngụy Nghĩa hít đất xong, Tiểu Lạc lại ra thêm chỉ lệnh thứ ba :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi nghe rõ ràng, không tên nào dám khinh thường, vội vàng nằm xuống làm ngay.
Chỉ thấy bốn gã như những con tôm búng mình cong lại, cái đầu cứ gục gặc giống như mấy con bổ củi.
Bốn tên làm như máy không dám ngừng lại nghỉ, mong rằng làm xong sớm chừng nào tốt chừng đó để đỡ bị phạt làm thêm năm chục cái nữa.
Bởi vậy cho nên kẻ nào kẻ đó khắp đầu cổ mặt mũi đều ướt đẫm mồ hôi, tựa như vừa mới lôi dưới sông lên.
Thấy bộ dạng thảm hại của chúng, Vu Phong cùng bốn người cười ha hả thích thú.
Hai chị em Ôn Di và Nhu Di cô nương càng vui vẻ cười to hơn, hai người quên hết những gì bốn gã đã từng bức hiếp mình.
Khó khăn lắm bốn gã mới làm xong, lần này Phí Nhân làm sau chót, gã không cần đợi Tiểu Lạc mở miệng, đã tự động làm thêm năm chục cái rồi mới nghỉ.
Từ phía xa tiếng gà gáy vọng lại, trời đã dần dần sáng, góc chân trời phía đông đã ửng hồng.
Vu Phong giật mình, lúc này lão mới nhớ tới cuộc cá độ với tiểu đồ Tập Tiểu Lạc, bèn ảo não lắc đầu thở dài :
Nói rồi lão vận sức vào hai cánh tay liền đó...
Phựt... Phựt...
Mấy sợi dây thừng đều bị đứt ra làm mấy đoạn.
Tập Tiểu Lạc cười nói :
Vu Phong nhún vai đáp :
Hóa ra là hai người đánh cuộc, vật đặt cuộc của Tiểu Lạc là "Tam túc kim oa" trong tay Tiểu Lạc.
Con Tam túc kim oa được chế tạo bằng vàng nguyên chất, tuy nó chỉ có ba chân nhưng được chế tác công phu tinh xảo vô cùng, nhìn giống như một con nhái thật hết sức đáng yêu.
Tiểu Lạc và Vu Phong ước định, Vu Phong tự trói chặt tứ chi để cho Tiểu Lạc chạy trước một trăm trượng, sau đó mới được truy đuổi, nội trong một ngày một đêm nếu như không đuổi kịp Tiểu Lạc thì Tam túc kim oa là sở hữu của Tiểu Lạc. Còn như đuổi kịp thì Tam túc kim oa thuộc về Vu Phong.
Đương nhiên cuộc đánh cuộc này bất lợi cho Vu Phong, nhưng mà hai người không lấy đó làm quan trọng, chẳng qua chỉ là để muốn xem công lực của hai người tăng tiến tới đâu mà thôi.
Lúc ban ngày Tiểu Lạc chuyên môn kiếm vào chỗ đông người, Vu Phong khó khăn lắm mới đuổi kịp. Tiểu Lạc cố ý chạy vào đám đông làm cho mọi việc tạm thời ngừng lại vì Vu Phong xoay trở cực kỳ khó, khách bộ hành thấy một lão già tự trói thân mình đuổi theo một tiểu hài nhi, họ đều nhìn Vu Phong với cặp mắt ác cảm tựa như một lão quái vật.
Vu Phong tự biết lúc ban ngày không cách nào truy đuổi được nên dứt khoát không truy đuổi mà chỉ nấp ở một bên âm thầm theo sát Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc cũng vui sướng tự tại cứ chạy vào tửu lầu ăn uống thoải mái, khiến cho Vu Phong nghiến răng tức tối.
Khó khăn lắm mới đến lúc trời tối, khách bộ hành dần dần vắng vẻ, Vu Phong mới có thể an tâm truy đuổi Tiểu Lạc.
Vừa may cho Tiểu Lạc gặp bọn Hồ Tác Phi Vi liền vui không tả xiết. Vu Phong bị trúng kế của đồ đệ, mãi xem Tiểu Lạc trừng trị bọn Hồ Tác Phi Vi, đúng lúc cao hứng, không ngờ thời gian trôi qua quá nhanh. Tiếng gà gáy vang lên làm lão sực tỉnh thì đã muộn nên lão đành chịu thua đồ đệ mình.
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi trở thành vật tế thần cho Tiểu Lạc, gã nào cũng mệt muốn đứt hơi, may mà bọn hắn đều là danh gia đệ tử, công lực không tồi, nếu không thì đã phải nằm đo đất từ lâu rồi.
Tập Tiểu Lạc điềm nhiên bảo :
Vu Phong buồn rầu đáp :
Tiểu Lạc mỉm cười :
Vu Phong hốt hoảng xua tay :
Tiểu Lạc mỉm cười, im lặng không đáp.
Vu Phong quay sang nói với hai thiếu nữ :
Bốn gã Hồ Tác Phi Vi không ngớt lạy lục van xin :
Nhu Di cô nương giận dữ quát :
Hồ Tác Phi Vi hoảng sợ đáp :
Ôn Di cô nương vội can lại :
Nhu Di gật gù :
Nói đoạn nàng rút phắt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.
Một màn kiếm quang dày đặc chụp xuống đỉnh đầu bốn gã Hồ Tác Phi Vi.
Bốn gã đưa tay sờ đầu rồi chợt la lên kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt bốn tên đã trở thành bốn gã hòa thượng đầu láng bóng, không còn lấy một sợi tóc.
Tiểu Lạc, Vu Phong bất giác cười vui vẻ.
Tiểu Thiên Sứ cũng cười ồ ồ thích thú.
Tiểu Lạc chợt quay sang hỏi :
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
Tiểu Lạc lại hỏi tiếp :
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
Tiểu Lạc cười hỏi :
Tiểu Thiên Sứ thuận miệng đáp luôn :
Tiểu Lạc cười thầm thuận tay giật lấy thanh bảo kiếm của Nhu Di, màn ngân quang chợt lóe lên. Tiểu Thiên Sứ còn chưa kịp phản ứng thì cái đầu chàng đã bị cạo trọc lóc.
Tiểu Thiên Sứ hốt hoảng la lên :
Tiểu Lạc cười rủ rượi :
Tiểu Thiên Sứ đưa tay xoa xoa cái đầu trọc nhẵn thín lúng túng nói :
Nhu Di cao mày :
Tiểu Thiên Sứ chẳng hề phật ý :
Nhu Di bảo :
Nhu Di chợt đỏ bừng mặt không dám nói nữa.
Tiểu Thiên Sứ ngạc nhiên hỏi :
Nhu Di lúng túng nói :
Tiểu Lạc vội nắm lấy cơ hội không chịu buông tha :
Nhu Di tức đỏ mặt vung chưởng đánh Tiểu Lạc :
Tiểu Lạc cười hì hì lách nhẹ người né tránh chưởng lực của nàng, đoạn cười hỏi :
Nhu Di thoáng bối rối :
Tập Tiểu Lạc cười tiếp :
Tiểu Lạc nhái giọng của Nhu Di, điệu bộ trông thật tức cười.
Nhu Di nổi giận định rượt đánh. Ôn Di vội vã kéo tay giữ nàng lại :
Vu Phong cũng nói :
Tiểu Lạc đồng tình :
Vu Phong chớp mắt :
Tiểu Lạc tỏ vẻ bất mãn :
Nhu Di cô nương thản nhiên đáp :
Vu Phong cười hà hà :
Tiểu Lạc cười hì hì :
Vu Phong lắc đầu :
Nhu Di cũng chen vào nói :
Tiểu Lạc đưa mắt nhìn Vu Phong, lại quay qua ngó Nhu Di, rồi làm mặt nghiêm lên tiếng :
Nhu Di cao hứng cười nói :
Tiểu Lạc nhìn nàng chằm chằm rồi bỗng bật cười khoái trá. Nhu Di chợt nghĩ lại nàng thấy có điều không ổn. "Kính già yêu trẻ", hừ, "kính già" thì quả không sai rồi, còn "yêu trẻ" ư, ai là trẻ? Nàng chợt dậm chân thầm than thở con trẻ há chẳng phải là ám chỉ nàng hay sao?
Xem ra để đối phó với Tiểu Lạc chỉ có cách ngậm miệng lại là hay hơn cả.
Tại Tứ Hải gia tửu điếm...
Vu Phong, Tiểu Lạc, Lê gia nhị vị tiểu thư cùng Tiểu Thiên Sứ đang ngồi bên trong tửu điếm, tư thế đàng hoàng đĩnh đạc vô cùng, trước mặt họ là bầu rượu Tứ hải hương.
Tứ hải hương là loại danh tửu nổi tiếng khắp thiên hạ, đặc sản của vùng Trấn Giang.
Lúc Tiểu Thiên Sứ cùng mấy người đi vào Tứ Hải gia tửu điếm khiến cho tiểu nhị phải giật mình sửng sốt.
Tiểu Thiên Sứ tối qua vẫn còn bình thường, tại sao chỉ qua một đêm không gặp mà đã biến thành hòa thượng, trọc đầu, phía sau lại còn có thêm mấy người lạ mặt nữa.
Một lão già đầu tóc rối tung bù xù, râu mọc rậm rạp, y phục trên mình lão dường như suốt mấy chục năm chưa hề giặt, dơ bẩn đến kinh người, lốm đốm những vết dầu mỡ.
Một thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi, mặt mày tuấn tú nhưng đôi mắt to tròn chiếu ra hai luồng nhãn quang sáng rực, có vẻ cổ quái khác thường, tựa như cứ nhìn xoáy vào người đối diện để bắt hồn người ta.
Phía sau còn có hai thiếu nữ trẻ tuổi, thiếu nữ áo xanh cũng khoảng độ tương đương với thiếu niên kia, da trắng như ngọc, xinh đẹp thanh tú đến mê người.
Thiếu nữ sau cùng mình vận áo vàng, tuổi chừng mười sáu mười bảy, tóc đen mượt như mây, l àn da trắng như ngọc, khuôn mặt kiều diễm tựa như thiên tiên giáng thế.
Thiếu nữ áo vàng vừa bước vô tửu quán, ánh mắt mọi thực khách đều chú mục nhìn nàng.
Tiểu Thiên Sứ đem chuyện trừng trị bốn gã Hồ Tác Phi Vi kể lại cho tiểu nhị nghe một lượt.
Tập Tiểu Lạc mỉm cười quay sang nói với chưởng quỹ :
Chưởng quỹ biết rằng phàm là nhân vật giang hồ hầu bao rất to chi xài thoải mái, hào phóng hơn người, nên vội vã kêu tiểu nhị mang rượu và thức ăn ra.
Ly rượu đầu tiên Vu Phong và Tiểu Lạc nâng lên uống cạn.
Nhị vị Lê gia cô nương cũng nâng rượu lên.
Đột nhiên Tiểu Lạc cất tiếng ngăn hai người lại :
Ôn Di mỉm cười bảo :
Vu Phong lên tiếng cười nói :
Tiểu Lạc tự nhiên lẩm bẩm một mình :
Nói xong chàng làm như vô ý đưa mắt liếc nhìn Nhu Di.
Nhu Di nâng ly rượu trợn mắt nhìn Tiểu Lạc :
Nhu Di nâng cao ly rượu nói tiếp :
Ôn Di vội lên tiếng ngăn lại :
Tiểu Lạc nhún vai :
Nhu Di hỏi :
Tiểu Lạc nói :
Nhu Di cảm thấy nóng mặt liền nạt :
Tiểu Lạc điểm nụ cười lên giọng thách thức :
Nếu nàng có gan thì có dám gọi ta bằng phu quân không?
Hừ, gọi thì gọi, ta đâu có sợ!
Vậy thì nàng hãy gọi ta đi.
Nhu Di bực bội :
Tiểu Lạc nghiêm mặt rồi bật cười :
Nhu Di cau mày mắng :
Tiểu Lạc điểm nụ cười châm chọc :
Nhu Di vung chưởng đánh Tiểu Lạc, miệng quát :
Tiểu Lạc nghiêng người tránh rồi kêu lớn :
Nhu Di nghe vậy lại vung tay đánh ra thêm một chưởng.
Ôn Di vội chặng tay Nhu Di lại :
Nhu Di chợt đỏ bừng mặt, làu bàu ngồi xuống chỗ cũ.
Tiểu Lạc lại khiêu khích Nhu Di :
Nhu Di thản nhiên đáp :
Tiểu Lạc trố mắt ngạc nhiên :
Nhu Di bĩu môi :
Nói đến đây, nàng chợt phát giác ra đã lỡ lời vội dừng lại không nói nữa, mặt thoáng hiện vẻ bối rối.
Tiểu Lạc thừa cơ liền trêu chọc nàng :
Nhu Di đang lúc cấp bách chợt nghĩ ra một cách, vội nói :
Tiểu Lạc ngẩn người một lúc, đoạn cười khan hai tiếng rồi bảo :
Nhu Di tròn mắt nhìn Tiểu Lạc :
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
Bất cứ nữ nhân nào trên thiên hạ không ai lại không thích người khác khen mình tươi trẻ xinh đẹp. Nhu Di cũng không phải ngoại lệ.
Tiểu Lạc làm mặt nghiêm nói :
Nhu Di trong lòng cực kỳ cao hứng, gặng hỏi :
Tiểu Lạc cười hì hì nói :
Nhu Di lòng tràn đầy kỳ vọng, hy vọng rằng Tiểu Lạc sẽ khen mình.
Tiểu Lạc đưa mắt liếc nhìn nàng, giọng thản nhiên :
Tiểu Lạc sợ Nhu Di nghe không rõ, bèn nói thêm :
Nhu Di sa sầm nét mặt quát lớn :
Đoạn vung quyền nhằm Tiểu Lạc đánh tới.
Tiểu Lạc đưa hai tay gạt ngang :
Nhu Di quả nhiên tửu lượng không cao, chỉ vì nhất thời nóng nảy đã trúng phải kế khích tướng của Tiểu Lạc, nên mới nhận lời thách đấu.
Nếu như thực sự đấu rượu chỉ sợ nàng nắm chắc phần thua. Nàng cảm thấy nản lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng :
Tiểu Lạc lại rót rượu, đoạn nâng lên ngửa cổ uống cạn, rồi đáp :
Nhu Di cũng uống cạn ly rượu rồi lại rót thêm một ly nữa.
Ực... Ực...
Nàng không thèm nói nửa lời, chỉ trợn mắt nhìn Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc cũng lặng im không nói, cứ trừng mắt ngó nàng, nhìn sắc mặt của hai người tựa như hai chú gà trống sắp bước vào trận tử chiến.
Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác hỏi :
Ngừng một lúc, chàng lại nói tiếp :
Mọi người bật cười ồ lên vui vẻ.