Ngã Thị Ngã bị chọc giận trong lòng cực kỳ tức tối.
Mã đàn chủ sợ sự việc càng thêm rắc rối, bèn bước tới khuyên giải :
Lăng Vân Phi vội ngắt lời Mã đàn chủ :
Ngã Thị Ngã nghe vậy, mặt bất chợt đỏ lên thầm trách mình quá nóng nảy, lỗ mãng, suýt nữa làm hỏng việc, vội đưa tay giải huyệt cho Lăng Vân Phi.
Lăng Vân Phi cố gắng lên tiếng để phá tan sự lúng túng của cả hai bên :
Ngã Thị Ngã vội nói :
Mã đàn chủ vội lên giọng hòa giải :
Lăng Vân Phi vẫn chưa hết hậm hực :
Ngã Thị Ngã đứng bên mỉm cười nói :
Lăng Vân Phi cười bảo :
Ngã Thị Ngã không đợi Lăng Vân Phi nói hết câu đã vội ngắt lời :
Thái độ của Lăng Vân Phi vẫn cả quyết :
Ngã Thị Ngã cười bảo :
Lăng Vân Phi nói :
Ngã Thị Ngã vội hỏi :
Lăng Vân Phi ôn tồn đáp :
Ngã Thị Ngã lên tiếng tán thành :
Lăng Vân Phi lại nói tiếp :
Ngã Thị Ngã gật đầu :
Lăng Vân Phi quay sang hỏi Mã đàn chủ :
Mã đàn chủ gật đầu lia lịa :
Ngã Thị Ngã thấy ý kiến của mình được hai thuộc hạ hưởng ứng liền vui vẻ sai Mã đàn chủ chuẩn bị lực lượng đi thảo phạt Kiếm Trì sơn trang vào hôm sau. Lăng Vân Phi xin Ngã bang chủ cho mình được tham dự cuộc quyết chiến ngày mai.
Ngã Thị Ngã cười nói :
Lăng Vân Phi cả quyết bảo :
Mã đàn chủ thấy vậy cũng nói thêm vào :
Ngã Thị Ngã mỉm cười đáp :
Lăng Vân Phi vòng tay thi lễ đáp :
Mã đàn chủ và Lăng Vân Phi rời khỏi gian mật thất của Ngã Thị Ngã, rồi ai nấy trở về phòng mình để chuẩn bị cho cuộc giao chiến ngày mai.
Sáng sớm hôm sau.
Mã đàn chủ mang theo mười gã hắc y nhân và mười tên Vô úy tử hợp với Lăng Vân Phi cùng chín thuộc hạ của mình rời khỏi Tổng đàn đi thẳng về Hổ Khẩu sơn, để cho mọi người khỏi chú ý nên phân ra thành mấy nhóm nhỏ.
Đi được nửa đường, Lăng Vân Phi chợt bảo :
Mã đàn chủ mỉm cười bí mật rồi ghé sát tai Lăng Vân Phi nói nhỏ mấy câu.
Lăng Vân Phi cười ha hả :
Nói rồi lão lại kề tai nói nhỏ vào tai thuộc hạ của mình mấy câu.
Đến đầu sơn môn của Hổ Khẩu sơn, Mã đàn chủ tập hợp thuộc hạ lại, y cho phép Lăng Vân Phi được đánh trận đầu tiên để mở đường.
Cả bọn vượt qua độ hải kiều đến trước nhị sơn môn. Kiếm Trì sơn trang được dựng trên vùng Hổ Khẩu sơn, khí thế hùng vĩ, cảnh sắc u nhã tuyệt luân, non xanh nước biếc đẹp không sao tả xiết.
Cảnh trí của Hổ Khẩu sơn được thế nhân xưng tụng là "Cửu Nghi", "Tam tuyệt".
Cửu Nghi là Nghi Nhật, Nghi Tuyết, Nghi Vũ, Nghi Yến, Nghi Xuân Kiều, Nghi Hạ Nhật, Nghi Thu Sang, Nghi Đông Mộc, Nghi Tịch Dương.
Tam tuyệt là Sơn tuyệt, Thủy tuyệt, Lâm tuyệt.
Kiếm Trì sơn trang được dựng nên ở đây thật là cảnh trí thần tiên đẹp tuyệt vời.
Lúc này đã có mấy tên gia đinh của Kiếm Trì sơn trang đứng trấn ngay trước sơn môn.
Lăng Vân Phi bước tới hét lớn :
Tên gia đinh vội vã phi thân vào bẩm báo với Trang chủ.
Không bao lâu sau Lý Mộng Tường, Vu Phong, Long Tam, Tiền Độc Thủy, Tập Tiểu Lạc, Tiêu Dật và Lệ gia nhị vị tiểu thơ cùng Tiểu Thiên Sứ và quần hùng ra nghênh chiến.
Lý Mộng Tường thấy Lăng Vân Phi dẫn người của Thần Long bang đến liền tức giận lớn tiếng thóa mạ :
Lăng Vân Phi nghe vậy cười ha hả đáp :
Lý Mộng Tường nghe vậy biết đây là khổ nhục kế của Lăng Vân Phi, bèn nộ khí thét lớn :
Lăng Vân Phi trợn mắt :
Vu Phong không sao nhịn được liền bước tới cau mày bảo :
Mã đàn chủ nghe vậy vội bước tới đáp :
Tập Tiểu Lạc cười hì hì tiến tới hỏi Mã đàn chủ :
Mã đàn chủ ngạo nghễ đáp :
Tập Tiểu Lạc cười hì hì nói tiếp :
Tiêu Dật cũng xen vào :
Lăng Vân Phi thản nhiên đáp :
Mã đàn chủ đứng bên cùng lên tiếng phụ họa.
Lý Mộng Tường cất tiếng cười lạnh :
Mã đàn chủ càng thêm ngạo nghễ đáp :
Lý Mộng Tường cười đáp :
Mã đàn chủ vừa định xuất chiêu thì Lăng Vân Phi bước tới ngăn lại :
Mã đàn chủ vội lùi sang một bên :
Lăng Vân Phi và Lý Mộng Tường đều là những cao thủ có kiếm pháp ảo diệu vào hạng đệ nhất võ lâm hiện tại, tập hợp những tinh hoa của bốn phái Nga Mi, Côn Luân, Không Động, Điểm Thương, nên chiêu thức biến hóa không sao tưởng nổi.
Lăng Vân Phi được giang hồ đặt ngoại hiệu là Truy Phong Kiếm, xuất thủ thần tốc như gió cuốn.
Lý Mộng Tường cũng vang danh trên võ lâm với ngoại hiệu Phích Lịch kiếm khách, võ công cũng cao tuyệt, không kém. Hai cao thủ tài nghệ ngang nhau, trận chiến cực kỳ ghê gớm hiếm có trên võ lâm.
Lý Mộng Tường thét vang :
Lăng Vân Phi tức tối :
Lời nói còn âm vang chưa dứt, thanh trường kiếm trong tay Lăng Vân Phi đã xuất chiêu "Sơn Phong Quyện Hỏa" cấp tốc đâm thẳng tới trước ngực đối phương.
Lý Mộng Tường thấy vậy liền dùng chiêu "Xảo Đà Thiết Phiến" nghênh tiếp.
Chỉ nghe...
Keng...
Một thanh âm chói tai rít lên, hai thanh trường kiếm đã chạm vào nhau nảy lửa.
Hai bên quả thật không hổ danh là cao thủ võ lâm, chỈ mới chiêu đầu đã liều mạng như vậy.
Lăng Vân Phi thấy Lý Mộng Tường dám liều mạng tiếp chiêu, liền nổi giận thi triển "Truy Phong Liên Hoàn kiếm", xỉa thẳng vào trung vị và bộ hạ của Lý Mộng Tường, uy thế hiểm ác vô cùng.
Lý Mộng Tường hấp tấp sử chiêu "Đại Bàng Vỗ Cánh", cúi rạp người xuống, tiếp đó khoa kiếm dùng chiêu "Tranh Không Phích Lịch" dũng mãnh vô song, công kích lại đối phương.
Liền nghe...
Keng... keng... keng...
Ba thanh âm rợn người vang lên, hai người đứng nguyên vị, trợn tròn mắt nhìn đối phương không chớp.
Lăng Vân Phi thấy xuất thủ liền hai chiêu mà vẫn chưa áp chế được đối phương, lão liền sử dụng tuyệt học "Truy Phong tam thập lục kiếm" vang danh khắp võ lâm Trung Nguyên, kiếm pháp này thần sầu quỷ khóc, biến hóa muôn hình vạn trạng.
Chiêu "Mãn Thiên Quá Hải" vừa xuất ra, nếu như Lý Mộng Tường không lẹ làng tránh né thì đã bị mũi kiếm xuyên qua vai rồi.
Chiêu "Dương Đông Kích Tây" vừa điểm tới quỷ mị khôn lường, khiến Lý Mộng Tường chân tay bấn loạn không biết đối phó ra sao.
Lại một chiêu "Thuận Thủ Khiên Ngưu" uy mãnh vô cùng, lưỡi kiếm suýt nữa là chặt đứt cánh tay tả của Lý Mộng Tường.
Lăng Vân Phi vừa sử dụng đến chiêu "Điệu Hổ Ly Sơn" thì thanh trường kiếm trên tay Lý Mộng Tường bị đánh bay xuống đất.
Choang!
Phập!
Mã đàn chủ thấy vậy lập tức hạ lệnh :
Chín tùy tùng của Lăng Vân Phi cùng mười tên hắc y nhân và mười gã Vô úy tử nhất tề xông tới.
Vu Phong, Long Tam, Tiền Độc Thủy, năm tiểu hiệp khách cùng quần hùng lũ lượt kéo ra nghênh chiến, xem ra một trận hỗn chiến cực kỳ ác liệt sắp sửa xảy ra.
Trận hỗn chiến ác liệt sắp sử bắt đầu, bỗng nhiên phía sau hậu viện của Kiếm Trì sơn trang khói bốc lên mù mịt, gặp gió thuận, lửa bốc lên nghi ngút đỏ rực cả một góc trời.
Lý Mộng Tường trong bụng cười thầm, song ngoài mặt giả bộ thất kinh hốt hoảng gọi lớn :
Trong nháy mắt theo hiệu lệnh của Lý trang chủ, quần hùng võ lâm tự động tản ra lui về Trung Hòa kiều, men theo tiểu lộ phía sau Hổ Khẩu sơn chạy ra cửa bắc thành Tô Châu.
Kỳ thực cuộc giao chiến của Lăng Vân Phi và Lý Mộng Tường nãy giờ chẳng qua chỉ là một màn kịch đó thôi. Mã đàn chủ thấy quần hào tự động rút lui, giống hệt lúc phá vây tại Long Hổ tiêu cục lúc trước nên không hấp tấp truy đuổi.
Lăng Vân Phi thấy hắn ung dung liền cất tiếng hỏi :
Mã đàn chủ cười đáp :
Lăng Vân Phi vội hỏi tiếp :
Mã đàn chủ ôn tồn đáp :
Nói đoạn y hạ lệnh cho thủ hạ đi dập tắt đám lửa đang bùng cháy dữ dội.
Lúc trời sập tối, Mã đàn chủ, Lăng Vân Phi soái lãnh thuộc hạ trở về Tổng đàn.
Tối hôm đó Ngã Thị Ngã hội kiến hai người tại gian mật thất.
Ngã bang chủ vui vẻ mỉm cười nói :
Lăng Vân Phi có vẻ không vui :
Ngã Thị Ngã cười ha hả :
Thần Long bang không ngờ quần hùng lại bỏ sơn trang bỏ chạy nên cho dù đã bố trí bọn thủ hạ ngăn trở song do chuẩn bị không đủ số nên chẳng những đã không cản được quần hùng mà còn bị thiệt hại không ít nhân mạng.
Đợi cho bọn hắc y nhân tập hợp lại đông đủ thì quần hùng võ lâm đã cao chạy xa bay.
Còn tai mắt của Thần Long bang ở quanh thành Tô Châu cũng trở nên vô dụng.
Bởi vì quần hào sau khi vượt qua sự ngăn trở của bộn thuộc hạ Thần Long bang, liền phân tán ra thành từng nhóm nhỏ, nên tai mắt của Thần Long bang dù có rải rác khắp thành cũng không sao phát giác ra được.
Quần hùng võ lâm trực chỉ đến vùng sơn cốc thâm u hẻo lánh nơi mà Tiểu Thiên Sứ trước đây đã từng ở đó.
Vùng sơn cốc này không phải ai cũng biết, chỉ có một số cao thủ đáng tin cậy là được biết mà thôi.
Các cao thủ dẫn đường tuyên bố với quần hùng võ lâm là bây giờ tất cả phải đến một vùng đất tương đối ẩn mật trong khoảng thời gian gần một năm, nội trong vòng một năm cần phải bí mật hành động không được tự tiện đi ra bên ngoài.
Tất nhiên nếu có ai cảm thấy không chịu được chuyện này thì không cần phải đến đó.
Quần hùng không hề lên tiếng phải đối hay oán trách, bởi vì mọi người đều biết chuyện này phải cực kỳ cẩn mật. Có người vì còn nhiều việc thiện chưa kịp làm nên hẹn với quần hùng thời gian và nơi chốn để tiếp ứng, sau khi xong chuyện bọn họ sẽ đến hội ngộ với quần hùng nghĩa hiệp để cùng trừ diệt Thần Long bang.
Lão ma đầu thấy Tiểu Thiên Sứ trở về, trong lòng hết sức cao hứng, song có vẻ kinh ngạc, không hiểu tại sao có nhiều người đi theo Tiểu Thiên Sứ như vậy?
Tiểu Thiên Sứ qua một thời gian hành tẩu trên giang hồ, nên cũng hiểu qua thế sự, thấy lão ma đầu thì vui sướng không sao tả xiết, vội chạy tới ôm chầm lấy lão cười nói :
Lão ma đầu cũng vui vẻ bật cười :
Quần hùng thấy vậy cũng bật cười phá lên, ai nấy nét mặt đều tươi tỉnh.
Lão ma đầu thấy có nhiều người đi theo Tiểu Thiên Sứ bất giác lên tiếng hỏi :
Tiểu Thiên Sứ gật đầu vội giới thiệu quần hùng cho lão ma đầu.
Bởi vì có nhiều người chàng không quen thế là đành phải giới thiệu những người chàng quen biết mà thôi.
Tiểu Lạc vội bước tới thi lễ :
Đoạn Tiểu Lạc quay sang nói với Tiểu Thiên Sứ :
Tiểu Thiên Sứ bối rối đưa tay gãi đầu :
Nói đoạn Tiểu Thiên Sứ cúi mình cung kính thi lễ :
Lão ma đầu khẽ cau mày :
Tiểu Thiên Sứ cười nói :
Lão ma đầu gật gù bảo :
Tiểu Lạc vội lên tiếng :
Tiểu Thiên Sứ giới thiệu Tiêu Dật và Lê gia nhị vị tiểu thư xong, lúc giới thiệu đến Vu Phong, chàng liền nói :
Lão ma đầu nghe xong trầm ngâm một lát rồi chợt bảo :
Vu Phong bất giác ngây người, ngạc nhiên đáp :
Lão ma đầu nói :
Vu Phong lại hỏi :
Lão ma đầu ôn tồn đáp :
Vu Phong gật gù :
Lão ma đầu lạnh nhạt :
Đoạn quay sang bảo Tiểu Lạc :
Vu Phong biết rõ qui củ giang hồ, đối phương không muốn nói thân thế lai lịch của mình thì cũng không nên hỏi thêm, nếu không sẽ phạm vào điều cấm kỵ của giang hồ.
Vu Phong giới thiệu xong quần hùng võ lâm liền nói về mục đích quần hùng đến đây, mong lão ma đầu đồng ý cho họ lưu lại đây một thời gian.
Lão ma đầu không hề phản đối việc quần hùng lưu lại sơn cốc hoang vắng này, liền bảo :
Vu Phong liền đáp :
Lão ma đầu chậm chạp lên tiếng :
Vu Phong ôn tồn đáp :
Lão ma đầu nói tiếp :
Vu Phong nghe nói vậy thấy cũng có lý bèn gật đầu :
Lão ma đầu mỉm cười đáp :
Nghe nói vậy quần hùng thích thú bất giác bật cười vui vẻ.
Sắc mặt lão ma đầu vẫn thản nhiên như không :
Vu Phong gật đầu :
Lão ma đầu ngạo nghễ đáp :
Lão ma đầu buồn bã buông tiếng thở dài, đoạn ngưng bặt không nói thêm một lời nào nữa.
Quần hùng chặt cây trong sơn cốc dựng cột cắt lá tranh lợp nhà để yên vị nơi ở che nắng tránh mưa.
Cách đó không xa, quần hùng bố trí người canh gác cực kỳ cẩn mật, lại còn dựng trận đồ phức tạp, một mặt để phòng ngoại nhân xâm nhập, mặt khác ngăn không cho gian tế thông báo tin tức ra bên ngoài.
Quần hùng mỗi khi cần ra bên ngoài hành động đều tụ thành nhóm từ mười người trở lên để không cho gian tế có cơ hội thoát ra.
Họ xuất ra một số bạc để mua đồ ăn ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại đi săn bắt thú rừng để thay đổi khẩu vị.
Ngoài những chuyện đó ra họ chuyên tâm nghiên cứu võ công, luyện tập những tuyệt chiêu để sau này đối phó với Thần Long bang.
Quần hùng lại liên lạc ra ngoài tìm kiếm những thanh niên có tâm huyết, cấp tốc truyền thụ võ công, huấn luyện cho họ để có thể đối phó với bọn thủ hạ đông đảo của Thần Long bang.
Trong các thanh niên trẻ tuổi này có người là đệ tử của Cửu đại môn phái võ lâm, cũng có kẻ là đệ tử của hào kiệt giang hồ, đa số đều có căn bản võ công, lại thêm tư chất không tệ, nay được các danh gia cao thủ truyền thủ truyền thụ nên võ công tiến bộ rất nhanh.
Tiểu Thiên Sứ vẫn ở chung với lão ma đầu, chỉ khi nào luyện võ công mới đến chỗ Tiểu Lạc, mà lão ma đầu cũng không hề ngăn cản Tiểu Thiên Sứ học võ công.
Tiểu Thiên Sứ có nội công thâm hậu, lại không kém thông minh cho nên võ công tiến triển rất nhanh, khác xa với Tiểu Thiên Sứ nhất chiêu vô địch dạo nọ.
Mà Tiểu Thiên Sứ cũng không sao hiểu được, rõ ràng lão ma đầu là một cao thủ có võ công tuyệt đỉnh, hiếm ai sánh kịp, tại sao trước đây chỉ dạy nội công và khinh công cho chàng mà không hề truyền thụ võ công.
Lão ma đầu không nói nên cũng chẳng ai dám hỏi điều đó.
Một ngày nọ Tiểu Lạc cùng mọi người luyện võ công xong xuôi, liền ngồi lại nói chuyẹn. Tiêu Dật không sao nhịn được bèn lên tiếng hỏi Tiểu Thiên Sứ :
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
Tiêu Dật lại hỏi :
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu :
Tiêu Dật vội nói :
Tiểu Thiên Sứ liền lớn giọng cãi lại :
Tiểu Lạc nghe vậy bèn cười nói :
Tiểu Thiên Sứ thản nhiên :
Tiểu Lạc cười hì hì :
Tiểu Thiên Sứ cười hề hề :
Tiểu Lạc lại hỏi :
Tiểu Thiên Sứ ngẩng mặt đáp :
Tiểu Lạc không hỏi nữa mà chỉ nói :
Tiểu Thiên Sứ cả quyết đáp :
Tiểu Lạc hỏi tiếp :
Tiểu Thiên Sứ nghĩ một lát rồi bảo :
Tiểu Lạc lại hỏi :
Tiểu Thiên Sứ ấp úng :
Tiểu Lạc vội cướp lời :
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu :
Tiểu Lạc hỏi :
Tiểu Thiên Sứ nghiến răng đáp :
Tiểu Lạc vẫn chưa chịu, liền nói tiếp :
Tiểu Thiên Sứ đành hạ giọng :
Tiểu Lạc lại nói :
Tiêu Dật cũng lên tiếng phụ họa :
Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác :
Tiểu Lạc nhăn mặt :
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu :
Tiêu Dật vội lên tiếng :
Mấy kẻ hung ác bại hoại đó, không giết không được, nếu ngươi không giết hắn tất hắn sẽ sát hại ngươi. Vả lại ngươi giết đi một kẻ xấu xa hung ác tức là đã cứu mạng mấy người tốt dạ Tiểu Thiên Sứ chớp mắt :
Nếu hắn là người tốt thì sao?
Tiêu Dật đáp ngay :
Tiểu Thiên Sứ không hiểu hỏi lại :
Tiêu Dật ôn tồn giải thích :
Tiểu Thiên Sứ vui vẻ cười nói :
Tiêu Dật lại lên tiếng nói tiếp :
Tiểu Thiên Sứ vẫn nói :
Tiêu Dật cau mày :
Tiểu Thiên Sứ liền đáp :
Tiểu Lạc cười bảo :
Tiểu Thiên Sứ điềm nhiên đáp :
Tiểu Lạc lại truy hỏi tiếp :
Tiểu Thiên Sứ không chút do dự :
Tiểu Lạc vẫn hỏi :
Tiểu Thiên Sứ lại nói :
Tiểu Lạc lắc đầu bảo :
Tiểu Thiên Sứ từ từ lên tiếng :
Tiểu Lạc lại hỏi tiếp :
Tiểu Thiên Sứ gật gù :
Tiểu Lạc ôn tồn nói :
Tiểu Thiên Sứ vui mừng vỗ tay cười nói :
Tiểu Lạc liền đem thủ pháp phá võ công của địch nhân dạy cho Tiểu Thiên Sứ mấy chiêu thức.
Tiểu Thiên Sứ mãi miết học xong mấy chiêu thức liền hỏi Tiểu Lạc, giọng hãy còn nghi hoặc :
Tiểu Lạc nhăn mặt :
Tiểu Thiên Sứ thành thật đáp :
Tiểu Lạc vội bảo :
Nói rồi lại đưa tay chỉ vào Tiêu Dật :
Tiểu Thiên Sứ liền quay sang nói với Tiêu Dật :
Tiêu Dật hốt hoảng xua tay :
Tiểu Thiên Sứ lúng túng :
Tiêu Dật cười bảo :
Tiểu Thiên Sứ vội nói :
Tiêu Dật gật đầu :
Tiểu Thiên Sứ tươi cười hỏi :
Tiểu Lạc đành cười gượng bảo :
Tiểu Thiên Sứ nhăn mặt :
Tiểu Lạc ấp úng đáp :
Tiêu Dật đồng thanh phụ họa :
Tiểu Lạc cười đáp :
Tiêu Dật cau mày :
Tiểu Lạc nhăn mặt :
Tiêu Dật trợn mắt :
Tiểu Lạc trố mắt ngạc nhiên :
Tiêu Dật thản nhiên đáp :
Ôn Di, Nhu Di từ xa chạy lại, vừa nghe thấy câu cuối cùng liền cất tiếng hỏi :
Tiêu Dật bèn đem đâu đuôi câu chuyện kể cho hai thiếu nữ nghe rồi hỏi :
Ôn Di cười xòa nói :
Tiêu Dật vội cãi lại :
Ôn Di vội hạ giọng :
Đoạn nàng quay sang nói với Tiểu Lạc :
Tiểu Lạc hỏi ngay :
Ôn Di lắc đầu :
Tiểu Lạc gật đầu :
Nói rồi chàng co giò chạy lẹ về phía gian nhà của Vu Phong đang ở.
Trong căn nhà gỗ của Vu Phong nơi hoang sơn, lúc này đã tụ tập các bậc tiền bối cao thủ võ lâm.
Đầu tiên là Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong.
Kế đó là Kiếm Tiên Lý Mộng Tường, Trang chủ của Kiếm Trì sơn trang.
Rồi có Long Hổ tiêu cục, Tổng tiêu đầu Long Tam.
Bang chủ Trường Giang bang Nhu Thủy thần công Tiền Độc Thủy.
Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên.
Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương.
Lục Dương Thủ Dương Định Nhất, Thần quyền Ngô Thiên Phà, Thiếu Lâm Không Linh đạo trưởng.
Võ Đang Hư Vô đạo trưởng...
Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, vừa thấy Tiểu Lạc bước vào trong, Vu Phong lập tức trầm giọng bảo :
Tiểu Lạc không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm :
Song chàng không dám hỏi, sắc mặt nghiêm nghị quỳ xuống dập đầu bái lạy Lý Mộng Tường vội giơ tay đỡ chàng dậy, đoạn cười ha hả :
Tiểu Lạc miệng tuy vâng dạ, song thừa lúc Lý Mộng Tường sơ ý đột nhiên dập đầu xuống đất một cái để bái lạy.
Lý Mộng Tường không kịp đề phòng, lúc vận công định ngăn lại thì Tiểu Lạc đã bái lạy xong xuôi.
Lý Mộng Tường nhăn mặt lắp bắp :
Tiểu Lạc cười hì hì đi đến dập đầu bái lạy Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương.
Liễu Dương vội vận kình lực đẩy ra không cho Tiểu Lạc quỳ xuống, đoạn mỉm cười nói :
Tiểu Lạc vội bảo :
Liễu Dương trố mắt hỏi :
Tiểu Lạc thản nhiên :
Liễu Dương cười bảo :
Tiểu Lạc cười hì hì :
Liễu Dương nghe vậy liền bảo :
Tiểu Lạc mỉm cười :
Lý Mộng Tường cười lên một tràng dài :
Tiểu Lạc chớp mắt rồi bảo :
Lý Mộng Tường cười ha hả :
Vu Phong cũng lên tiếng :
Tiểu Lạc cảm thấy hết sức lạnh lùng, chàng nghĩ thầm :
Tiểu Lạc nghĩ vậy nên chàng đi bái lạy mười vị tiền bối cao thủ, thái độ thập phần cung kính.
Đợi cho Tiểu Lạc bái lạy xong, Vu Phong liền hỏi chàng :
Tiểu Lạc xuôi tay đáp :
Vu Phong liền nói :
Tiểu Lạc đáp :
Vu Phong liền hỏi tiếp :
Tiểu Lạc chậm rãi nói :
Vu Phong vội ngắt lời :
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc cả quyết đáp :
Vu Phong gật gù :
Tiểu Lạc không cần nghĩ ngợi liền lên tiếng đáp ngay :
Vu Phong cười bảo :
Tiểu Lạc ồ lên một tiếng kinh ngạc.
Vu Phong lại nói tiếp :
Tiểu Lạc thất kinh hỏi :
Vu Phong lớn tiếng cười đáp :
Tiểu Lạc hấp tấp bảo :
Lý Mộng Tường thoáng cau mày :
Tiểu Lạc vội lắc đầu :
Lý Mộng Tường nghiêm mặt :
Tiểu Lạc vẫn không an tâm vội hỏi :
Vu Phong nghe vậy liền trấn an đồ đệ của mình :
Lý Mộng Tường bảo chàng :
Tiền Độc Thủy cũng nói :
Tiểu Lạc khiêm tốn nói :
Vu Phong vội cắt ngang lời chàng :
Lý Mộng Tường cũng nói :
Tiểu Lạc vui mừng đáp :
Vu Phong lên tiếng bảo :
Tiểu Lạc nghe vậy chợt lo âu đáp :
Vu Phong ôn tồn đáp :
Lý Mộng Tường cũng nói :
Vu Phong nhún vai đáp lời :
Lý Mộng Tường tin tưởng nói :
Vu Phong cũng tiếp lời :
Tiểu Lạc nghiêm sắc mặt đáp :
Vu Phong lớn tiếng cười bảo :
Tiểu Lạc vội ngồi xếp bằng lại, tư thế hệt như lúc đang tĩnh tọa luyện công.
Vu Phong đi đến sau lưng chàng, song thủ xếp chồng lên nhau, điểm vào đúng huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu Tiểu Lạc, đoạn vận công truyền sang người chàng.
Một luồng nhiệt khí từ huyệt Bách Hội của Tiểu Lạc tỏa xuống huyệt Đàn Trung vào Đan Điền rồi tiếp tục truyền xuống qua các yếu huyệt nơi tứ chi rồi lại quay về tụ lại nơi huyệt Đan Điền.
Tiểu Lạc cứ âm thầm niệm khẩu quyết, không ngừng vận khí hành công để hòa hợp luồng nội lực của Vu Phong, truyền vào hợp nhất với nội lực trong thân thể mình.
Lúc đầu chàng cảm thấy dễ chịu, sức lực tăng lên song một lúc sau nơi huyệt Đan Điền dần dần nóng lên.
Luồng nhiệt khí chuyển động được truyền vô càng lúc càng mãnh liệt. Tiểu Lạc cảm thấy cơ thể nóng rực, thớ thịt căng ra, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, mắt chàng chợt hoa lên.
Vu Phong thấy vậy trầm giọng quát :
Tiểu Lạc vội dứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm toàn ý hợp nhất hai luồng nội lực đang ở trong thể nội.
Chẳng bao lâu Tiểu Lạc đã không còn cảm giác nóng nảy nữa, trái lại một cảm giác mát mẻ cực kỳ dễ chịu dâng lên trong lòng chàng.
Hiển nhiên là luồng nội lực của Vu Phong truyền vào đã dung hòa hợp nhất với nội lực trong thể nội của chàng nên Tiểu Lạc mới có cảm giác dễ chịu như vậy.
Vu Phong thở phào một tiếng, thu tay về hỏi :
Tiểu Lạc từ từ đứng dậy khoa tay múa chân vui vẻ đáp :
Vu Phong lại hỏi tiếp :
Tiểu Lạc mỉm cười đáp :
Vu Phong cười mắng :