Tiểu Lạc cười bảo :
Vu Phong mỉm cười đáp :
Tiểu Lạc liền nói :
Vu Phong bình thản đáp :
Tiểu Lạc mỉm cười :
Vu Phong vung tay quạt vào miệng Tiểu Lạc :
Tiểu Lạc nghiêng đầu tránh né, đoạn cười hì hì nói :
Vu Phong bực bội bảo :
Tiểu Lạc vội lên tiếng :
Vu Phong nghiêm giọng :
Tiểu Lạc lấy làm lạ hỏi :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc chợt hiểu ra dụng ý của sư phụ mình :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc vội chạy ra ngoài tìm đến một tảng sơn thạch vuông vức độ chừng hai thước, rồi ngưng tụ chân khí, vận nội công định tống ra một chưởng.
Vu Phong vội bước tới ngăn lại :
Đoạn lão nhìn quanh tứ phía, chỉ vào một tảng đá vuông chừng năm thước rồi quay lại bảo Tiểu Lạc :
Tiểu Lạc đi vòng quanh tảng thạch đầu rồi nói :
Vu Phong nghiêm nét mặt :
Tiểu Lạc khẽ lắc đầu :
Tiểu Lạc xuống tấn, vận khí từ Đan Điền lên miệng, hít một hơi dài, song chưởng chưởng để trước ngực từ từ đẩy ra.
Bùng...
Một thanh âm kinh hồn vang lên, cát bụi bay tứ tung.
Tảng sơn thạch đã tan thành cát bụi bay lả tả, không còn thấy tông tích đâu nữa.
Chỗ tảng sơn thạch hiện ra một cái hố nhỏ.
Tiểu Lạc dường như không tin vào mắt mình, hai mắt mở to không chớp, hết nhìn vào cái hố rồi lại ngó vào song chưởng của mình, làm như hai bàn tay là của một kẻ nào khác chớ không phải là của mình.
Vu Phong lớn tiếng cười bảo :
Tiểu Lạc ngơ ngác hỏi :
Vu Phong mỉm cười :
Tiểu Lạc cực kỳ cao hứng, nhảy lên ôm hôn Vu Phong, miệng rối rít :
Vu Phong vội ngửa mặt xua tay lia lịa :
Tiểu Lạc vội hét :
Vu Phong lắc đầu :
Chưa nói hết câu Tiểu Lạc đã chồm lên hôn Vu Phong một cái nữa, đoạn cười hì hì nói :
Vu Phong thản nhiên :
Tiểu Lạc tròn mắt :
Vu Phong lạnh lùng :
Tiểu Lạc không biết làm sao đành phải theo Vu Phong về giang nhà gỗ luyện công.
Một ngày ba bữa, cơm thịt đều có người mang tới nên không phải bận tâm, chỉ tội ngày nào cũng phải tiếp nhận nội lực của các cao thủ võ lâm truyền qua, sau đó lại tốn công phu dung hợp các luồng nội lực đó.
Bởi phải chuyên tâm khổ luyện mà không có người cùng vui đùa với mình, nên Tiểu Lạc cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Tuy vậy mỗi lúc nghĩ tới bọn Thần Long bang đang gây đại họa cho võ lâm, tàn hại hào kiệt giang hồ mà các bậc tiền bối lại kỳ vọng vào mình, chàng liền dẹp bỏ phiền muộn, tĩnh tâm khổ luyện võ công. Cứ như thế thấm thoát mười ngày đã trôi qua, công sức của các cao thủ võ lâm đã không uổng phí. Luồng chân lực truyền vào người Tiểu Lạc đã phát huy tác dụng, võ công của chàng càng lúc càng tăng tiến đạt tới cảnh giới cực cao.
Chàng chỉ cần giơ tay đẩy nhẹ ra một chưởng cũng đủ sức đánh bạt tảng đá nặng hàng ngàn cân, song cước chỉ búng nhẹ một cái cũng dư sức bay cao hàng chục trượng, thiệt là kỳ diệu không sao tưởng nổi.
Tuy võ công đã cao như vậy, song tinh nghịch phá phách vẫn không hề thay đổi.
Tiểu Lạc luyện công đã xong, Vu Phong bước tới bảo chàng :
Tiểu Lạc cúi đầu khẽ đáp :
Vu Phong lai nói tiếp :
Tiểu Lạc mỉm cười nói :
Vu Phong cười mắng :
Tiểu Lạc cười đáp :
Vu Phong cười mắng :
Vừa nghe nhắc đến Nhu Di, Tiểu Lạc liền nhớ tới bốn tiểu bằng hữu của mình, bèn cáo từ Vu Phong chạy ra bên ngoài tìm bọn họ.
Vừa thấy bốn người, Tiểu Lạc đã há miệng quát :
Bốn người thấy Tiểu Lạc dường như là lâu ngày mới gặp nên trong lòng vui sướng lạ thường. Tiêu Dật la lên một tiếng đoạn chạy tới đấm vào ngực chàng :
Tiểu Lạc nhăn mặt :
Tiểu Thiên Sứ thật thà đáp :
Tiểu Lạc quay qua hỏi nhị vị Lê gia tiểu thơ :
Ôn Di biết Tiểu Lạc nên chỉ mỉm cười mà không đáp.
Nhu Di nóng nảy không sao nhịn được bèn nói :
Tiểu Lạc mỉm cười tinh quái :
Nhu Di hất đầu đáp :
Tiểu Lạc gật gù cười nói :
Nhu Di nghe vậy thoáng cau mày :
Tiểu Lạc cười đáp :
Nhu Di vẫn chưa hết nhíu mày :
Tiểu Lạc cười hì hì giải thích :
Nhu Di nghe vậy thẹn đỏ mặt, lúng túng nói :
Tiểu Lạc mỉm cười chọc tiếp :
Nhu Di thẹn thùng đáp :
Tiểu Lạc mỉm cười không nói nữa.
Tiêu Dật bảo chàng :
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
Tiêu Dật ngạc nhiên :
Tiểu Lạc điềm tĩnh nói :
Vu Phong chợt ứng tiếng đáp :
Tiêu Dật mừng rỡ reo lên :
Vu Phong chậm rãi lên tiếng :
Ôn Di và Nhu Di nghe vậy hốt hoảng hỏi :
Vu Phong từ tốn đáp :
Ôn Di vội hỏi tiếp :
Vu Phong liền bảo :
Vu Phong vội trấn an :
Ôn Di hơi thất vọng :
Vu Phong lên tiếng giải thích :
Tiểu Lạc hấp tấp hỏi :
Nhu Di bĩu môi :
Tiểu Lạc trừng mắt nạt :
Nhu Di thoáng biến sắc :
Tiểu Lạc cười lạt :
Nhu Di cau mày :
Tiểu Lạc thản nhiên :
Nhu Di bực bội rít lên lanh lảnh :
Tiểu Lạc vội xua tay :
Nhu Di khịt mũi bĩu môi quay mặt đi không thèm nhìn Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc cũng ngẩng đầu nhìn mông lung tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Vu Phong thấy vậy tức cười vô cùng, bèn nói :
Nhu Di cau mày :
Tiểu Lạc cười bảo :
Nhu Di bực tức :
Tiểu Lạc hất hàm bảo :
Nhu Di biết đấu khẩu sẽ không sao hơn được chàng, liền tức khí vung chân đá Tiểu Lạc một cước.
Binh!
Tiểu Lạc không thèm tránh né, cứ đứng nguyên vị để lãnh trọn ngọn cước của Nhu Di.
Hự!
Tiểu Lạc rên lên một tiếng đưa tay ôm bụng ngồi thụp xuống đất.
Nhu Di cười lạt :
Tiểu Lạc nghe vậy bật cười hì hì rồi đứng bật dậy.
Tiểu Thiên Sứ chợt hỏi :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc vội hỏi :
Vu Phong liền kể lại sự việc :
Tiểu Lạc cả quyết :
Vu Phong gật gù :
Tiểu Lạc lại bảo :
Vu Phong tròn mắt :
Tiểu Lạc vội nói :
Vu Phong buồn rầu đáp :
Tiểu Lạc nghe vậy vội nói :
Vu Phong vội ngăn lại :
Tiêu Dật cười bảo :
Tiểu Lạc nhăn mặt :
Tiêu Dật cười đáp :
Tiểu Lạc liền nói :
Tiêu Dật cười bảo :
Tiểu Lạc vội lên tiếng :
Tiêu Dật nghiêm mặt :
Tiểu Lạc ấp úng :
Tiêu Dật mỉm cười :
Tiểu Lạc cũng không chịu kém :
Nhu Di bật cười chế nhạo :
Tiểu Lạc thản nhiên nói :
Nhu Di trố mắt :
Tiểu Lạc điềm nhiên :
Nhu Di bĩu môi :
Tiểu Lạc vẫn thản nhiên cười bảo :
Nhu Di càng bực tức hơn :
Tiểu Lạc vội cướp lời :
Nhu Di không sao nhịn được vung chưởng định đánh cho hả giận.
Tiểu Lạc nghiêng người tránh né, miệng la lên :
Nhu Di gật đầu :
Tiểu Lạc lặng yên rồi đột nhiên xuất thủ lẹ hơn điện xẹt điểm vào huyệt đạo của nàng.
Nhu Di không kịp phòng bị đành phải đứng yên bất động. Tiểu Lạc mỉm cười nhìn nàng không nói câu nào.
Nhu Di trong lòng tức không sao tả xiết, song không biết làm sao hơn, chỉ đứng trợn mắt nhìn mà thôi.
Vu Phong thấy vậy vội ra tay giải huyệt đạo cho Nhu Di rồi bảo :
Tiểu Lạc tiu nghỉu quay sang vòng tay cúi đầu nói với Nhu Di :
Tiểu Lạc tuy miệng nói xin lỗi song vẻ mặt lại dương dương tự đắc khiến Nhu Di tức không sao chịu nổi, song có Vu Phong ở đó nên nàng cố chịu đựng không dám làm gì Tiểu Lạc.
Vu Phong cất tiếng bảo chàng :
Tiểu Lạc gật đầu :
Vu Phong nghiêm giọng :
Tiểu Lạc cười bảo :
Vu Phong ngạc nhiên :
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
Vu Phong bảo chàng :
Tiểu Lạc mỉm cười :
Vu Phong gật đầu :
Tiểu Lạc nghe vậy liền la lên :
Nhu Di cười lạt gật đầu :
Tiêu Dật cũng phụ họa :
Tiểu Lạc tức giận đang định nói lại thì đã nghe Tiêu Dật hô lớn :
Bốn người chạy vội theo sa Tiêu Dật, còn Vu Phong tung mình về hướng khác, miệng nói :
Tiểu Lạc vô cùng tức tối vừa đuổi theo vừa la lớn :
Lúc Tiểu Lạc và mọi người ở trong sơn cốc khổ luyện võ công thì bên ngoài có không ít các nhân vật trong võ lâm đến xin gia nhập nên lực lượng càng lúc càng đông. Một hôm phía ngoài sơn cốc có một đám người đầu tóc bù xù y phục rách rưới, trong số đó có người bị thọ thương nữa.
Nhìn kỹ lại hóa ra đám người này là cao thủ của Cứu Bại sơn trang, một trong Tứ đại thế gia uy danh chấn động giang hồ, dẫn đầu là Tư Mã Vô Công, Trang chủ của Cứu Bại sơn trang.
Ngoài ra còn có Tư Mã Vô Tuyết, Tư Mã Vô Nguyệt và nhị tổng quản Tư Mã Vô Hùng.
Khương lão đầu bằng hữu của Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong cũng có trong số này, cùng với bốn vị theo hầu Trang chủ suốt mấy chục năm lại còn thêm một tùy tùng thuộc hạ của Lăng Vân Phi cũng đến.
Còn có ba thiếu niên, hai nam một nữ là hạng tiểu bối trong Cứu Bại sơn trang, lớn nhất khoảng mười ba mười bốn, hoa niên còn nhỏ nhất thì chỉ mới sáu bảy tuổi, khuôn mặt hồng hào, hai má đỏ au, ai nhìn cũng phải thích thú.
Vu Phong và quần hùng vội bước tới nghênh tiếp :
Vu Phong chưa nói hết câu, Tư Mã Vô Công hai khóe mắt đã ứa lệ không nói nên lời.
Vu Phong vội mời Tư Mã Vô Công cùng mọi người ngồi xuống. Lúc này Tư Mã Vô Hùng Nhị tổng quản của Cứu Bại sơn trang mới nghiến răng căm hận mắng chửi :
Lý Mộng Tường vội khuyên giải :
Đang lúc thương tâm phẫn nộ cực độ, làm sao mà có thể khuyên người ta bớt nóng giận được.
Nam nhân phàm một khi đã rơi lệ tức là có chuyện cực kỳ thảm thương khó nói, Tư Mã Vô Hùng lúc này hai mắt nhỏ lệ, song cố kìm lại để thuật lại câu chuyện. Hóa ra Bang chủ Thần Long bang Ngã Thị Ngã sau khi được Lăng Vân Phi đến giúp sức lại thêm thực lực của ba phái Côn Luân, Không Động, Hoa Sơn đến qui phục nên đã đánh bại ba phái Thiếu Lâm, Nga Mi và Võ Đang. Cách đây mấy ngày, hai cao thủ của Cứu Bại sơn trang là Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa phụng mạng Trang chủ đi ra giang hồ để làm công việc mà Trang chủ đã giao phó.
Trên đường đi, hai người đang thưởng ngoạn phong cảnh kỳ thú ở Tô Châu, chợt thấy có một đám đông vây quanh một chỗ.
Hai người động tính hiếu kỳ bước tới xem thử thì ra là cha con hai lão giang hồ đang biểu diễn công phu. Cao nhân mình vận một bộ kình trang màu đen còn thiếu nữ vận kình trang màu hồng phấn, hai người đều có binh khí, trên tay lão nhân là một ngọn tam tiết tiên, ngân quang tỏa ra lấp lánh, còn thiếu nữ đang vũ lộng một ngọn Thanh Đồng kiếm, những luồng sáng xanh không ngừng phát ra uốn lượn quanh người thiếu nữ.
Lão nhân vòng tay thi lễ nói với đám đông.
Lão nhân vừa nói dứt lời, thiếu nữ đã bước tới nói tiếp :
Vừa nghe nói đến nạn dân vùng Giao Đông, mọi người chợt động lòng. Hai người chưa biểu diễn võ công thì đã có không ít người ném tiền đồng vào trong, có người còn ném cả bạc vào nữa. Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa cũng lấy ra mấy lạng bạc thẩy vào bên trong.
Lão nhân chắp tay thi lễ vái khắp tứ phương.
Thiếu nữ cũng vòng tay tạ lễ.
Thấy thịnh tình của mọi người, lão nhân nói với thiếu nữ :
Thiếu nữ gật đầu đáp :
Nói xong, Quan Diễm Mai bắt đầu biểu diễn võ nghệ.
Nàng xuất chiêu "Phi Yến Nghinh Xuân", Thanh Đồng kiếm trong tay vũ lộng lẹ làng, tư thế cực kỳ đẹp mắt. Quan Diễm Mai lại sử chiêu "Xuân Phong Phất Liễu", Thanh Đồng kiếm trong tay tiến thoái tiền hậu, tả hữu, nhanh lẹ vô cùng, khiến những người đứng nhìn cảm thấy hoa mắt không sao phân biệt được, liền vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
Nghe tiếng mọi người cổ vũ, Quan Diễm Mai lại múa chiêu "Thái Hoa Phác Điệp", Thanh Đồng kiếm vũ lộng càng lúc càng nhanh, kiếm phong cuồn cuộn nổi lên khắp tứ phương, đông tây nam bắc, một đạo hàn quang xanh biếc tỏa ra bao phủ khắp thân hình của nàng.
Chung quanh tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên :
Tuyệt hay...
Múa đẹp quá...
Thật là tuyệt diệu...
Đồng thời mọi người rút hầu bao ra những đồng tiền đồng bạc cứ liên tục được thẩy vào bên trong.
Đang lúc mọi người cao hứng, đột nhiên từ bên ngoài đám đông có tiếng xao động, chợt thấy hai gã hắc y nhân xô đám đông ra một bên, hùng hổ xông vào bên trong.
Vừa thấy hai gã hắc y nhân, có nhiều người kinh hãi tựa như vừa thấy quỷ hiện hồn, vội vã lẫn tránh ra xa để khỏi bị liên lụy.
Chỉ có Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa cùng với mấy người to gan vẫn đứng nguyên vị để coi sự việc diễn biến ra sao.
Hai gã hắc y nhân này, một gã mập ú, còn gã kia gầy đét không có mấy thịt, thân hình tựa như bộ xương biết đi.
Chợt nghe gã hắc y nhân mập lên tiếng nạt nộ :
Quan Tam Tiết biết đã gặp phải bọn tà mị đến gây sự, vội ôn tồn lên tiếng bảo hắn :
Quan Tam Tiết liền kêu Quan Diễm Mai thu dọn đồ đạc. Hai cha con dọn xong đang định bỏ đi, đã bị gã hắc y nhân gầy bước tới cản lại :
Quan Diễm Mai nghe vô lý bèn lớn tiếng chất vấn :
Gã hắc y nhân gầy cười hiểm độc :
Quan Tam Tiết nghe vậy lớn tiếng hỏi :
Gã gầy cất tiếng cười cuồng ngạo :
Quan Diễm Mai không hề sợ hãi, hỏi tiếp :
Gã hắc y nhân mập vội nói xen vào :
Mấy người xung quanh chợt cất tiếng cười rộ :
Bởi vì Ẩm Mã kiều cách nơi đây khá xa, nếu nói việc diễn võ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của sòng bạc thì quả là hàm hồ vô lý không sao tưởng nổi.
Thấy mọi người chợt cười rộ lên, Quan Tam Tiết và Quan Diễm Mai biết hai gã hắc y nhân này cố ý kiếm chuyện gây sự với mình cho nên cũng không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ lẳng lặng xách hành trang bỏ đi.
Hai gã hắc y nhân nhích động thân hình lướt tới ngăn cản trước mặt không cho hai cha con họ Quan bước tới, dù chỉ là một bước.
Quan Tam Tiết không muốn làm lớn chuyện, liền hạ giọng ôn hòa hỏi :
Gã gầy hất hàm bảo :
Quan Tam Tiết than thầm trong bụng, hôm nay lúc khởi đầu thì suông sẽ, tốt đẹp, ai ngờ lại đụng phải hai gã tà mị này thiệt là xui hết chỗ nói.
Lão quay sang bảo Quan Diễm Mai :
Quan Diễm Mai miễn cưỡng lấy số tiền đồng và số bạc ném xuống đất, miệng làu bàu :
Gã gầy cười lạnh giọng khinh miệt :
Gã mập cũng phụ họa :
Quan Tam Tiết tức giận nói :
Hai gã hắc y nhân cất tiếng cười cuồng ngạo :
Gã mập ngang ngược lớn tiếng :
Gã gầy cười dâm đãng :
Quan Tam Tiết không sao nhịn được, phẫn nộ quát lớn :
Nói đoạn lão rút ngọn tam tiết tiên nhằm vào hai gã hắc y nhân quát lớn.
Hai gã hắc y nhân thấy ngọn ngân tiên lợi hại vội tung mình vọt lên không trung né tránh.
Quan Tam Tiết thấy vậy vội biến chiêu, ngọn ngân tiên theo thế "Hành Không Xuất Thế" uốn mình tựa như con ngân xà đảo ngược lên không đập xuống huyệt "Thiên linh cái" trên đầu, khiến hai gã hắc y nhân phải tránh dạt sang hai bên.
Hai gã hắc y nhân này chính là bọn sát thủ trong Hắc y đội của Thần Long bang, nên thân thủ không phải tầm thường, vừa tránh chiêu vừa thét vang như sấm :
Nói rồi gã mập bên tả, gã gầy bên hữu chia làm hai mặt cùng tấn công Quan Tam Tiết.
Một chiêu "Hắc Hổ Đào Tâm" từ mé hữu bay tới rồi lại thêm một chiêu "Ngạc Hổ Bắc Mồi" bên mé tả lướt tới, khí thế cực kỳ hung hãn.
Quan Tam Tiết lập tức dùng chiêu "Tả Hữu Khai Cung" đánh bạt ra hai bên, hóa giải hai chiêu thức hiểm độc của bọn hắc y nhân một cách dễ dàng.
Hai gã hắc y nhân không khỏi kinh ngạc, bọn chúng lúc này không dám khinh thường Quan Tam Tiết, cũng không dám sơ suất trong lúc giao chiến.
Cho nên hai gã xoay người tránh né, đoạn gã gầy dùng chiêu "Thiên Cẩu Hóa Nhật" từ trên đánh xuống còn gã mập sử dụng chiêu "Đáy Biển Vớt Trăng" từ dưới móc ngược lên. Hai chiêu thức phát ra đồng thời, nhằm vào hai yếu huyệt "Thiên Minh" phía trên và "Hội Âm" ở phía dưới của Quan Tam Tiết.
Nếu như chỉ cần trúng một trong hai độc chiêu này thì tính mạng của Quan Tam Tiết khó mà bảo toàn. Quan Tam Tiết vẫn điềm tĩnh không hề sợ sệt, xuất chiêu "Xoay Chuyển Càn Khôn" ngân tiêu hóa thành vô số vòng tròn nhảy múa loạn xa trước mắt hai gã hắc y nhân.
Liền đó...
Rẹt! Rẹt...
Hai thanh âm liên tiếp vang lên.
Vạt áo của hai tên hắc y nhân bị ngân tiêu cuốn rách hết một miệng lớn.
Những người đứng xung quanh trầm trồ thán phục :
Hai gã hắc y nhân hổ thẹn vô cùng, gã gầy thừa lúc Quan Tam Tiết sơ ý, giơ tay ném mấy mũi độc tiêu vào giữa ngực đối phương.
Quan Tam Tiết rú lên một tiếng, ngã nhào xuống đất. Quan Diễm Mai la lên một tiếng thảm thiết, nhào tới ôm chầm lấy cha mình.
Thấy hành vi hèn hạ của hai gã hắc y nhân, Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa phẫn nộ không sao nhịn nổi,tức giận hét vang :
Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa đồng thời rút trường kiếm tấn công hai gã hắc y nhân, giải cứu cho Quan Tam Tiết.
Kiếm pháp của hai cao thủ Cứu Bại sơn trang quả là danh bất hư truyền, phối hợp cực kỳ tinh diệu, một người dùng hữu thủ kiếm, một người dùng tả thủ kiếm, chiêu theo sáu mươi tư quẻ trong đồ hình bát quái, song kiếm một âm một dương tung hoành ngang dọc, những luồng bạch quan liên tục lóe lên không ngừng.
Hai gã hắc y nhân thấy vậy vội vung binh khí ứng chiến, vừa tiếp chiêu vừa hầm hầm quát vang :
Tư Mã Vô Phong thản nhiên đáp :
Vừa nghe nói đến người của Cứu Bại sơn trang, hai gã hắc y nhân không dám tiếp chiến, vội đánh ra một chiêu rồi tung người lộn ngược ra sau.
Gã hắc y nhân mập vòng tay ôm quyền thi lễ :
Nghe gã hắc y nhân tự xưng là người của Thần Long bang, Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa mới biết giang hồ truyền ngôn bọn thuộc hạ của Thần Long bang tàn ác bất nhân quả thật không sai.
Tư Mã Vô Phong lạnh lùng :
Hai gã hắc y nhân lại cất tiếng cười ngạo nghễ :
Gã hắc y nhân gầy nhếch môi cười nham hiểm :
Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa không muốn nhiều lời chỉ vung trường kiếm liên tục xuất chiêu đánh tới.
Hai gã hắc y nhân chỉ tránh né không cũng đủ mệt, làm sao có cơ hội hoàn thủ công kích lại hai cao thủ của Cứu Bại sơn trang danh trấn giang hồ.
Kiếm khí tỏa ra cực kỳ mãnh liệt, khiến cho hai gã hắc y nhân cảm thấy như có một khối sơn thạch nặng hơn ngàn cân đè nặng lên người khiến cho bọn hắn xoay trở tránh né hết sức khó khăn.
Hai cao thủ sử dụng xong sáu mươi bốn chiêu trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, một tuyệt học võ công của Cứu Bại sơn trang thì hai gã hắc y nhân nọ mồ hôi đổ ra như mưa, hơi thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Nếu như không phải Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa hạ thủ lưu tình thì hai gã hắc y nhân đã thành quỷ không đầu dạo chơi nơi âm phủ từ lầu rồi.
Thấy bộ dạng thảm hại của hai gã hắc y nhân, Tư Mã Vô Phong lạnh lùng hạ lệnh :
Nói đoạn Tư Mã Vô Phong dùng trường kiếm chém ngang một thân cây to.
Ầm!
Một thanh âm kinh hồn vang lên, thân cây bị đổ rạp xuống đất. Gã gầy và tên mập hoảng sợ vội đi đến bên Quan Tam Tiết lúc này tuy lão đã bị hôn mê, song chất độc vẫn chưa phát tan ra khắp cơ thể.
Hai gã hắc y nhân ngồi xuống vươn tay làm bộ vận khí để giải trừ độc khí trong người Quan Tam Tiết, song kỳ thực hai gã âm thầm phát tán Thập Cốt Tiêu Dao tán ra xung quanh.
Một mùi hương lạ lùng phang phất trong không trung theo làn gió tỏa ra. Tư Mã Vô Phong thất kinh la lớn :
Đáng tiếc là mọi việc đã trễ.
Tư Mã Vô Phong, Tư Mã Vô Hoa cùng Quan Diễm Mai cảm thấy gân cốt mềm nhũn, mất hết công lực, ngay cả những người đứng xung quanh đều bị họa lây.
Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa muốn vung kiếm xuất chiêu đánh tiếp song toàn thân bải hoải không sao nhấc kiếm lên nổi.
Hai gã hắc y nhân đắc ý cất tiếng cười cuồng ngạo :
Chưa đợi cho bọn hắn nói hết câu, Tư Mã Vô Phong đã khinh miệt nhổ một bãi nước bọt vào miệng thối của tên hắc y nhân gầy.
Gã gầy nhăn mặt vội khạc nhổ liền mấy cái ra ngoài nền đất.
Gã hắc y nhân mập thấy vậy cười hô hố nói với đồng bọn :
Gã gầy cau mặt hối tên mập :
Gã mập chỉ vào Quan Tam Tiết :
Gã gầy thản nhiên :
Gã mập thoáng nhăn mặt nói với gã gầy :
Gã gầy tức khí chửi ầm ĩ :
Gã mập cười hề hề bước tới phong bế huyệt đạo của Quan Tam Tiết, đoạn hạ lệnh cho Tư Mã Vô Hoa và Tư Mã Vô Phong :
Hai người vội bước tới khiêng Quan Tam Tiết. Quan Diễm Mai cũng đến giúp sức, song do trúng phải chất độc Thập Cốt Tiêu Dao tán nên lực bất tòng tâm.
Lúc đầu hai người định khiêng Quan Tam Tiết lên vai bước đi, song mới được một bước đã cảm thấy mệt, đến bước thứ hai hơi thở hổn hển, cố đến bước thứ ba thì hai chân của họ run lẩy bẩy, đứng không vững chỉ muốn ngã nhào xuống đất mà thôi.
Quan Diễm Mai thấy vậy vội bước tới đỡ giữa lưng phụ thân mình.
Song mới bước được hai bước nữa, ba người đã đứng lại, bàn chân không sao nhất lên được nữa.
Gã hắc y nhân gầy thấy vậy biết không có cách nào hơn, đành phải gọi gã mập :
Gã mập làu bàu :
Gã gầy lớn tiếng nạt :
Gã mập phải khiêng Quan Tam Tiết, còn gã hắc y nhân gầy áp giải Tư Mã Vô Phong, Tư Mã Vô Hoa cùng Quan Diễm Mai về Tổng đàn.
Từ lúc Lăng Vân Phi, Mã đàn chủ đi thảo phạt Kiếm Trì sơn trang khiến cho Lý Mộng Tường phải bỏ sơn trang chạy về phía nam, thì Tổng đàn của Thần Long bang đã được dời đến đây.
Ngã Thị Ngã nghe nói đã bắt được hai cao thủ của Cứu Bại sơn trang, y cực kỳ cao hứng vội cho thuộc hạ nhốt bọn họ vào địa lao.
Tối đến, y cho triệu hồi Mã đàn chủ và Lăng Vân Phi đến mật thất để mật đàm.
Ngã Thị Ngã thấy hai người đến, liền cất tiếng hỏi :
Mã đàn chủ không lên tiếng, Lăng Vân Phi cũng lặng im không đáp.
Ngã Thị Ngã giọng không vui :
Mã đàn chủ nhìn sang Lăng Vân Phi, thấy lão cúi đầu tựa như không thấy.
Bất đắc dĩ Mã đàn chủ đành phải lên tiếng :
Ngã Thị Ngã nghe xong không nói gì.
Lăng Vân Phi vẫn cúi đầu dường như đang trầm tư nghĩ ngợi.
Ngã Thị Ngã gọi đích danh Lăng Vân Phi, lúc đó lão mới ngẩng đầu lên nói :
Mã đàn chủ nói giết Lăng Vân Phi nói không nên giết khiến Ngã Thị Ngã nhất thời không biết nghe lời ai, bèn hỏi tiếp :
Mã đàn chủ nói với Lăng Vân Phi :
Lăng Vân Phi lắc đầu :
Ngã Thị Ngã thấy vậy thoáng cau mày :
Mã đàn chủ vội lên tiếng :
Mã đàn chủ nói xong, Lăng Vân Phi liền tiếp lời :
Ngã Thị Ngã gật đầu :
Sắc mặt Mã đàn chủ không sao giấu nổi vẻ khó chịu, Lăng Vân Phi thoáng nhìn đã biết lão đang nghĩ gì, bèn nói với Ngã Thị Ngã :
Ngã Thị Ngã hiểu dụng ý của Lăng Vân Phi, nên cố ý bảo :