Âu Dương Thiên Thiên khóc một hồi thì dừng lại, cô thả người Âu Dương Vô Thần ra, nhìn anh khịt khịt mũi, lên tiếng:
Cô đã chạy một quãng đường dài, nói đúng hơn thì đã vượt qua nửa ngọn núi, nếu nói không mệt không đói thì là nói dối rồi. Mấy trái táo nhỏ khi nãy căn bản không đủ lấp bụng cô.
Người đàn ông nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay lau đi khóe mi vẫn còn vươn lệ, chậm rãi trả lời:
Dứt lời, anh đứng dậy, đi về phía vách đá, nhìn xuống đó tầm vài giây, rồi quay người đi ngược lại vào phía trong khu rừng.
Âu Dương Vô Thần rời đi, Andrew liền nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, dùng ánh mắt phòng bị nhìn anh, nhưng vẫn đưa tay mình ra, kèm theo một lời:
Andrew: "...."
Sợ đau mà còn làm mình thành ra thế này? Cô bị gì à?
Andrew nâng tay mình lên, vừa cầm lấy tay của cô gái, vừa trêu chọc:
Nghe tới đây, tay còn chưa chạm vào da của Andrew lập tức rụt lại, Âu Dương Thiên Thiên nhanh như chớp thu tay về, đáp:
Andrew: "..."
Chọc ngu người ạ!
Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên dường như đã không tin tưởng nữa, nhất quyết không chịu đưa tay ra, lắc đầu nói:
Andrew như muốn nổi sùng, anh không biết khóc hay cười nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
Cái này.... tôi đã bảo đùa mà, mau đưa tay đây, cần cầm máu lại ngay đó.
Không, tôi không tin anh nữa.
...
Hai người nào đó giành 1 cái tay qua lại, khiến Stefan đứng xa nhíu mày nghĩ. Anh đang bị mắc kẹt trên một hòn đảo, trong một khu rừng với một đám trẻ sao? Sao khung cảnh trước mặt nhìn như hai đứa con nít đang giành đồ chơi vậy?
Một đứa thì không chịu đưa, một đứa thì đòi cho bằng được.
Cạn lời thật luôn.
Nghĩ nghĩ, Stefan đi tới, anh vỗ vai Andrew, nói: