Cả đám người chạy vào trong hang động, khi mưa vừa trút xuống, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Stefan cầm điện thoại đi ra, lên tiếng:
Andrew lắc đầu, nhìn anh đáp:
Âu Dương Vô Thần đảo mắt 1 lượt, anh cẩn thận thả Âu Dương Thiên Thiên xuống, để cô dựa vào tay mình, rồi quay sang Stefan, hỏi:
Stefan cầm chiếc điện thoại, chiếu lên từng góc của hang động, lắc đầu đáp:
Không có gì đặc biệt hết, ngoài việc chiếc hang này khá rộng và sâu thì hầu như mọi thứ đều ổn.
À phải, hình như ở đây từng có người đến rồi, tôi tìm thấy một ít củi khô để ở trong góc đó, và một đám tro ở ngay đằng sau. Có lẽ trước chúng ta cũng từng có người phát hiện ra cái hang này và sử dụng nó rồi.
Andrew nghe thấy, nhướn mày nói:
Vừa nói, Andrew vừa tiến lên phía trước, như muốn tìm củi, thế nhưng, Âu Dương Vô Thần lập tức ngăn hành động của anh lại, lên tiếng:
Stefan nghe xong, gật đầu đồng tình:
Dứt lời, tất cả cùng hướng mắt ra phía ngoài cửa hang, nơi mà cơn mưa trắng xóa đang lấp đầy cả một vùng trời...
Tại Bắc Kinh, khu nhà Âu Dương gia,
Âu Dương Chấn Đông ngồi trong phòng, trên tai đang nghe một chiếc điện thoại, nói với giọng giận dữ:
Vừa nói xong, ông cúp máy, ném nó xuống bàn một cách mạnh bạo, dường như tâm trạng rất tệ hại.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạc Tuyết Cơ mang một khay trà vào, nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Chấn Đông, bà nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, lên tiếng:
Âu Dương Chấn Đông tựa người ra sau ghế, ông nuốt một ngụm nước bọt, nói:
Bạc Tuyết Cơ rũ mắt, bà đưa ly trà tới trước mặt Âu Dương Chấn Đông, đáp:
Âu Dương Chấn Đông nhìn ly trà, không biểu hiện mấy thích thú, chỉ lạnh nhạt gật đầu, trả lời:
Bạc Tuyết Cơ nghe đến đây, biết chắc câu tiếp theo là gì, bà ta nở một nụ cười nhẹ, chợt lên tiếng:
Dừng một chút, bà ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nói với giọng nghẹn ngào: