Lữ Uyển Thành ngạc nhiên trước câu nói của người phụ nữ, anh nhíu mày, hỏi:
Kỳ Ân mím môi, ánh mắt như suy tính gì đó, nhỏ giọng trả lời:
Lữ Uyển Thành không nghe rõ câu nói của Kỳ Ân, anh nghiêng đầu,đáp:
Kỳ Ân xua tay, cô đảo mắt nghiêm túc:
Dứt lời, cô quay qua người tiếp tân, lên tiếng:
Nữ tiếp tân lắc đầu, cẩn trọng trả lời:
Kỳ Ân nhíu mày, hỏi tiếp:
Người nhân viên vẫn lắc đầu, kiên định đáp:
Lữ Uyển Thành ngạc nhiên với những lời của Kỳ Ân, nhưng anh vẫn làm theo. Nhanh chóng lấy điện thoại ra, anh nhấn số 1, màn hình hiện lên một dãy số, anh liền gọi đi.
Thế nhưng, không biết vì lí do gì mà người bên kia không hề nghe máy, chuông vẫn đổ nhưng lại không có dấu hiệu trả lời.
Lữ Uyển Thành mím môi, anh bấm một dãy số khác, khi đầu dây có người trả lời, anh ngay lập tức lên tiếng:
Người bên kia nghe thấy, rất nhanh chóng đáp lại:
Lữ Uyển Thành thở một hơi, lên tiếng:
Dứt lời, anh cúp máy, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói:
Kỳ Ân thấy mọi thứ đều không ổn, cô cắn môi, đột nhiên quay đầu rời đi.
Lữ Uyển Thành kinh ngạc với hành động này của cô, anh trực tiếp đi theo sau, mặc kệ người tiếp tân đang cầm chiếc thẻ đen hét lên.
Kỳ Ân mở thang máy, đợi người đàn ông vào cùng, liền bấm nút đi lên, khi chỉ còn hai người, cô lên tiếng: