Âu Dương Vô Thần đương nhiên thấy ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng lại làm lơ như không thấy, anh ngồi im cầm trà lên uống một cách thư thả.
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô quay lại nhìn cha mình, lên tiếng:
Âu Dương Chấn Đông nghe vậy, liền nói:
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Chính ông cũng biết công việc kinh doanh của con gái mình không thuận lợi, vậy là biết luôn việc cô ấy nợ ngân hàng chứ gì? Thế sao không moi tiền ra trả hả?
Nếu như đã không trả thì để cô ở đây lấy tiền Đường gia mà trả chứ? Để thêm vài tháng nữa là tiêu luôn cái thẻ luôn đó!!!
Ba.... - Vốn là định nói thêm gì đó nhưng lần này Âu Dương Chấn Đông trực tiếp cắt ngang, ông đưa tay ngăn lời của cô, lên tiếng:
Được rồi, quyết định vậy đi, con chuẩn bị 1 chút, chiều đi cùng với anh con!
Dứt lời, Âu Dương Chấn Đông đứng dậy, nhanh chân rời đi, không để Âu Dương Thiên Thiên có thêm cơ hội phản bác nào nữa.
Âu Dương Thiên Thiên tức đến muốn nổ tung, cô quay sang nhìn người đàn ông đang nhàn nhã uống trà, phồng môi muốn đánh anh ta.
Cái tên đáng chết này, có để yên cô kiếm tiền không hả? Đúng là tức chết mà!
Âu Dương Vô Thần nhìn ánh mắt nảy lửa của cô, hơi nhếch môi, hỏi:
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô quay phắt đầu đi, không đáp lời của người đàn ông. Biểu cảm giống như, đúng, tôi không tình nguyện, tôi là bị ép buộc!
Đúng lúc này, đột nhiên Âu Dương Na Na từ bên ngoài chạy vào, thấy Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, liền chạy đến sà vào người anh, ôm lấy cánh tay nói:
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đang nhìn cô gái trước mặt hơi đổi, anh liếc sang Âu Dương Na Na, lạnh nhạt đáp:
Nghe câu trả lời của anh, Âu Dương Na Na liền reo lên, giọng thêm phần hứng khởi:
Vừa nói, Âu Dương Na Na vừa siết chặt lấy cánh tay Âu Dương Vô Thần, ánh mắt mong mỏi, không biết là vô tình hay cố ý, mà cánh tay anh cọ vào nơi đẫy đà của cô.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
AAAAA! Lộ liễu quá a~