Dịch giả
: Lương Hiền
Chiếc thuyền khắc huy hiệu Thanh Long Bộ của Cao Tân chầm chậm trôi trên dòng sông Xích Thủy,
Trong khoang, Tuấn Đế đang ngồi nghỉ trên giường. Nhục Thu và Cảnh đứng bên, Tiểu Yêu ngồi bên giường, dâng bát thuốc cho Tuấn Đế.
Uống xong, Tuấn Đế lạnh lùng nói với Tiểu Yêu:
Tiểu Yêu quỳ xuống:
Tuấn Đế bực mình, cắt ngang lời nàng:
Tiểu Yêu thấy buồn vô hạn. Lẽ nào những thương yêu, chiều chuộng thuở bé, lẽ nào việc cha liều mình bao bọc, che chở cho nàng trong sa mạc, đều chỉ vì cha nợ bác và mẹ nàng hay sao? Lẽ nào cha không hề thương yêu nàng?
Tuấn Đế lặng nhìn vết bớt hình hoa đào trên trán Tiểu Yêu, bao nhiêu xúc cảm chợt ùa về. Gương mặt đẫm lệ của A Hành khi nàng phong ấn Trụ nhan hoa cứ hiển hiện trước mắt ngài, vậy mà nay họ đã âm dương cách biệt. Ngài đặt tay lên trán Tiểu Yêu, vệt sáng màu đỏ lóe lên, vết bớt biến mất, một cành đào rực rỡ, tuyệt đẹp rớt xuống bàn tay Tiểu Yêu.
Tuấn Đế khép mắt, ra lệnh cho Nhục Thu:
Nhục Thu khách sáo mời Tiểu Yêu và Cảnh ra ngoài. Sau khi khấu đầu lạy cha ba lạy, Tiểu Yêu theo Cảnh rời khỏi khoang thuyền.
Ba người đứng ngoài sàn thuyền, Nhục Thu ngước nhìn nước trời một màu xanh ngắt, chung quanh vắng lặng như tờ, bèn hỏi:
Tiểu Yêu nói:
Nhục Thu không lạ gì vùng hoang mạc ở phía Bắc Xích Thủy. Thời trai trẻ ngông cuồng, hắn đã từng cùng bạn bè xông vào sa mạc, thách đấu xem ai có thể giết được yêu quái Hạn Bạt. Kết quả, bọn họ suýt bỏ mạng tại đó. Sa mạc đáng sợ ấy để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong tâm trí hắn. Nhưng bắt đầu từ hôm qua, những trận mưa lớn liên tục trút xuống nơi ấy. Người có linh lực cao cường như Nhục Thu, dĩ nhiên cảm nhận được rất rõ sức nóng thiêu đốt của sa mạc đã biến mất hoàn toàn. Có lẽ mùa xuân năm tới, màu xanh sẽ bao phủ hoang mạc này, cỏ cây sẽ lại tốt tươi, tràn đầy sức sống.
Dù rất muốn biết sự thật, nhưng thân là bề tôi, Nhục Thu hiểu rằng hắn nên biết thân biết phận. Nghe nói Tuấn Đế không phải bị kẻ khác đả thương, Nhục Thu thở phào nhẹ nhõm, hắn vui cười trở lại:
Hắn nhún vai:
Lẽ ra Tiểu Yêu vẫn còn vương nỗi buồn chia ly, nhưng đã bị câu nói của Nhục Thu làm cho tan hết. Nàng khinh khỉnh bảo:
Bạch Hạc bay tới đón Cảnh, chao liệng trên không trung. Cảnh chào từ biệt Nhục Thu, ôm Tiểu Yêu, bay lên lưng hạc. Bạch Hạc kêu vang rộn rã, vút lên trời cao, len vào giữa những đám mây.
Cảnh hỏi Tiểu Yêu:
Tiểu Yêu nhìn túi đồ trên vai Cảnh, đáp:
Ước nguyện duy nhất của cha mẹ nàng là được sống bên nhau trọn đời như những cặp vợ chồng bình thường khác. Xót xa thay, họ có thể ra lệnh cho toàn quân, nhưng không thể vun vén cho mình một mái ấm.
Chừng nửa ngày sau, Bạch Hạc bay đến Cửu Lê. Truyền thuyết kể rằng đất này toàn chướng khí, sâu độc, chim dữ, thú ác, sản vật khan hiếm. Cửu Lê chỉ nổi tiếng bởi hai thứ, một là Xi Vưu, hai là thuật dùng sâu độc, quả là tiếng dữ đồn xa.
Tuy đây là lần đầu Tiểu Yêu đến Cửu Lê, nhưng qua lời kể của mẹ, cảm giác của nàng về vùng đất này rất thân thuộc: Đó là trại Xi Vưu, đài tế lễ màu trắng, rừng hoa đào, ngôi nhà trúc. Nàng còn nhớ cả mảnh rèm kết từ ốc xanh treo trước cửa nhà trúc.
Cảnh từng theo đoàn thương lái của nhà Đồ Sơn đến đất Cửu Lê, nên chàng khá rành rẽ các sơn trại lớn của tộc Cửu Lê, chàng thúc Bạch Hạc bay thẳng đến trại Xi Vưu.
Tiểu Yêu nhận ra ngay đài tế lễ màu trắng. Không phải vì nó khang trang, bề thế, mà vì toàn bộ sơn trại đều là những ngôi nhà trúc giản dị đơn sơ, duy chỉ có đài tế lễ này được tạc dựng từ một khối đá trắng.
Tiểu Yêu nhảy khỏi tọa kỵ, quan sát đài tế lễ vừa quen vừa lạ ấy. Đó là một đài tế lễ cổ xưa, đã nhuốm màu thời gian. Bốn góc treo những chiếc chuông gió làm từ những mảnh xương trắng của động vật, chuông gió tinh tang trong gió. Có lẽ ngàn năm trước, cha mẹ nàng cũng từng đứng đây, lắng nghe tiếng chuông gió rộn rã, vui tai này.
Mấy thầy mo bước lại, cảnh giác nhìn Tiểu Yêu và Cảnh. Người nhiều tuổi nhất trong số họ cất giọng Trung nguyên trọ trẹ:
Tiểu Yêu cũng đáp lại bằng giọng Cửu Lê trọ trẹ:
Vẻ mặt của mấy thầy mo ôn hòa hơn nhiều. Nhưng có lẽ vì bị ức hiếp quá lâu, tinh thần cảnh giác của họ vẫn rất cao độ. Thầy mo khi nãy tiếp tục hỏi bằng giọng Cửu Lê:
Cha cô hiện ở đâu?
Ông ấy… chết rồi.
Tiểu Yêu nhìn Cảnh, chàng tháo túi đồ trên vai, đưa cho nàng. Tiểu Yêu ôm gói đồ vào lòng:
Các thầy mo buồn rầu nhìn gói đồ trên tay Tiểu Yêu. Vì tộc Cửu Lê xưa nay vẫn bị coi là tộc người thấp kém, con trai sinh ra đều thành nô lệ, con gái thì thành nô tỳ. Cứ khoảng hai mươi đến ba mươi năm lại có hàng loạt các chàng trai, cô gái của Cửu Lê bị đưa đi khỏi sơn trại, bị biến thành nô lệ. Phần lớn trong số họ đều bặt vô âm tín, mãi mãi chẳng thể quay về.
Thầy mo hỏi:
Cha cô là người của trại nào? Chúng ta sẽ cúng tế gọi hồn ông ấy, cô cứ việc rắc tro của ông ấy xung quanh sơn trại nơi ông ấy sinh sống, như vậy ông ấy sẽ được trở về với ngôi nhà của mình.
Ông ấy là người của trại Xi Vưu, tôi nghĩ….
Tiểu Yêu đưa mắt tìm quanh, rồi trỏ tay vào rừng đào trên gò đồi ở phía Đông Nam của đài tế lễ, và nói:
Các thầy mo kinh hãi, biến sắc mặt, họ định kêu gọi sâu độc tấn công Tiểu Yêu thì một ông lão mái tóc bạc phơ quát lớn:
Dừng tay!
Vu vương!
Mấy thầy mo cung kính lùi lại.
Vu vương đến trước đài tế lễ, chăm chú nhìn Tiểu Yêu:
Cô nương chắc chắn cha mẹ cô từng sống ở nơi đó chứ?
Mẹ tôi nói, ngôi nhà trúc của cha mẹ nằm rất gần đài tế lễ, trong một rừng đào. Quanh đây, chỉ có ngọn núi kia có rừng đào.
Vu vương ngâm đọc một chuỗi dài những câu thần chú. Giọng ngài trầm bổng, du dương, ngài như đang hát một khúc ca dao cổ. Tiểu Yêu từng học thuộc bài ca dao này, nhưng nàng không biết bài ca dao có thể hát lên thành giai điệu như vậy. Nàng nhẩm hát theo Vu vương.
Vu vương dừng lại, Tiểu Yêu vẫn tiếp tục hát cho đến khi bài chú kết thúc.
Vu vương rơm rớm nước mắt, mấy thầy mo đứng sau ngài sững sờ nhìn Tiểu Yêu. Bài chú này vốn là kiệt tác do vị Vu vương kiệt xuất của Cửu Lê sáng tác. Chỉ có các Vu vương mới hát được trọn vẹn bài chú ấy.
Trước đây, khi gặp nàng, Di Mai Nhi cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, nên Tiểu Yêu không lấy làm lạ trước biểu cảm của mấy vị thầy mo. Nàng gật đầu với Vu vương, rồi bước về phía rừng đào.
Vu vương nói:
Tiểu Yêu dừng bước. Thì ra, ở nơi này, thân phận của mẹ chỉ là người vợ của cha. Ngừng lại một lát, nàng tiếp tục bước về phía ngọn núi:
Bây giờ thì tôi đã biết.
Cô nương tên họ là gì?
Tây Lăng Cửu Dao.
Tin đồn Tiểu Yêu là con gái của Xi Vưu đã lan truyền và dậy sóng khắp nơi, nhưng vì đường đến Cửu Lê xa xôi, hiểm trở, trao đổi thông tin bị hạn chế, nên người Cửu Lê không hề biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài. Lúc này, vị Vu vương tỏ ra muôn phần xúc động. Ngài nhìn theo bóng Tiểu Yêu và Cảnh khuất sau rừng hoa đào, và ra lệnh:
Trước khi đến đây, Tiểu Yêu nghĩ rằng căn nhà trúc ấy hẳn đã cũ nát, xập xệ, hoang phế. Kỳ thực nó vẫn còn nguyên vẹn. Những vạt trúc quanh nhà được chăm sóc rất cẩn thận, cây lên đều tăm tắp, xanh rì. Hoa tươi mọc quanh đìa trúc, nào tường vy, khiên ngưu, thược dược, ngọc lan, lài tím… Ở sân giếng vẫn còn hai gàu nước, sợi dây vắt vẻo trên thành giếng, như chờ đợi chủ nhà trở về và kéo lên một hai gàu.
Tiểu Yêu nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào.
Giữa nhà có một bàn thờ và hai chiếc đệm cói. Trên tường có một bức tượng chân dung Xi Vưu được điêu khắc trên gỗ. Ông ấy khoác áo choàng đỏ, đứng trên lưng đại bàng, ngạo nghễ giữa đất trời.
Tiểu Yêu đặt gói đồ lên bàn thờ, ngước nhìn bức tượng, mỉm cười nói với Cảnh:
Cảnh quỳ lạy Xi Vưu ba lạy, thắp ba nén nhang.
Tiểu Yêu tựa người bên song cửa, dõi mắt ngắm rừng đào, nàng nói:
Cảnh đến bên Tiểu Yêu, kéo nàng vào lòng:
Tiểu Yêu khép mắt lại:
Đúng là rất mệt. Em không kiên cường như vẻ ngoài của em đâu. Em cảm nhận được hết thảy những lời nhục mạ, xúc xiểm, ánh mắt khinh bỉ và thù địch của người đời…
Đã hơn bảy mươi năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhìn những vết sẹo trên thân thể, ta vẫn cảm nhận rõ rệt nỗi đau đớn và tủi nhục. Còn cảm giác mới là điều tự nhiên. Chỉ khi cảm nhận được nỗi đau, chúng ta mới cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào, điều đó chứng tỏ trái tim của ta vẫn không ngừng đập.
Tuy nói vậy, nhưng em vẫn mong mình có thể kiên cường hơn nữa.
Chúng ta khóc khi buồn, lẩn trốn khi tổn thương, điều đó rất bình thường. Đôi lúc yếu mềm không có nghĩa chúng ta không kiên cường, mà chúng ta đang tĩnh dưỡng để chữa lành vết thương, tích lũy năng lượng.
Tiểu Yêu nhoẻn cười:
Cảnh mỉm cười, xiết chặt tay Tiểu Yêu.
Tiếng ca du dương từ đài tế lễ vẳng tới, Tiểu Yêu hỏi:
Có ai đó đang hát, họ làm gì thế nhỉ?
Cúng tế. Ta nghĩ họ đang chào đón cha mẹ nàng trở về. Cách nhìn nhận về cái chết của người Cửu Lê khác với người Trung nguyên. Họ cho rằng sự sống đến từ trời, cái chết không phải là sự kết thúc, mà là sự quay về.
Tiếng ca vỗ về linh hồn người đã khuất, dẫn lối các vong hồn trở về, tiếng ca ấy buồn nhưng không bi thương.
Tiểu Yêu lặng nghe một hồi, rồi nàng hạ gói đồ trên bàn thờ xuống, đó là đất cát của hoang mạc phía Bắc Xích Thủy, trước khi rời đi, nàng đã xúc một ít đất, gói vào túi.
Bạch Hạc sải cánh chao tới, Tiểu Yêu cưỡi trên lưng hạc.
Bạch Hạc bay lên, Tiểu Yêu nhìn về phía đài tế lễ, thấy hơn mười thầy mo trong bộ lễ phục cổ xưa trang trọng, đang ca múa trước đài tế. Họ nhìn thấy nàng trên cao, nhưng không hề để ý đến nàng, họ vẫn tiếp tục hát, tiếp tục nhảy.
Bạch Hạc bay lượn khắp dải núi sông Cửu Lê, Tiểu Yêu cởi nút gói đồ, đất cát trong rừng đào giữa hoang mạc ấy có màu đỏ chói, bởi thấm đẫm sắc đỏ của lớp lớp hoa đào rơi xuống suốt mấy trăm năm.
Tiểu Yêu vốc một nắm, xòe rộng bàn tay, mặc gió thổi bụi đất bay đi khắp nơi.
Những hạt cát thẫm đỏ như những giọt máu, hòa vào sông núi Cửu Lê.
Vu vương cùng các thầy mo vừa vái lạy vừa ca hát.
Nhiều năm sau, ở vùng núi Cửu Lê xuất hiện những cây phong lá đỏ, dáng cây khỏe khoắn, màu lá chói đỏ, dây leo vấn vít thân cây. Không rõ vị thầy mo nào đã nói rằng, máu huyết của Xi Vưu biến thành cây phong lá đỏ. Người Cửu Lê đời đời truyền lại sự tích ấy và cây phong lá đỏ trở thành cây thần của họ.
Tiểu Yêu thức giấc lúc ban trưa.
Nàng ngạc nhiên nhìn mặt trời:
Cảnh vừa bày bát đũa vừa nói:
Một năm qua, Tiểu Yêu lúc nào cũng buồn phiền, nụ cười cũng kém tươi. Nhưng đến nay, mọi nỗi khúc mắc trong lòng đã được giải tỏa, nàng có thể kê cao gối ngủ yên, Cảnh đâu nỡ đánh thức nàng.
Tiểu Yêu ngồi vào bàn, ăn uống ngon lành.
Xong bữa, hai người cùng nhau lên núi dạo chơi. Tiểu Yêu có cảm giác nơi đây rất thân thuộc, nàng vui vẻ kể lại câu chuyện về cha mẹ nàng cho Cảnh nghe.
Họ đến đài tế lễ và thấy Vu vương đang ngồi uống trà ngải dưới gốc sồi.
Tiểu Yêu dừng bước, ngẫm ngợi một lát rồi nói với Cảnh:
Cảnh không chịu:
Tiểu Yêu ngượng ngùng đáp:
Em không định giấu chàng, chỉ không muốn chàng phải lo lắng thôi.
Nàng không cho ta biết mới khiến ta lo lắng. Để ta đi cùng nàng, được không?
Tiểu Yêu gật đầu.
Vu vương mời Cảnh và Tiểu Yêu uống trà.
Tiểu Yêu nhấp một ngụm trà ngải, nói:
Tôi có người bạn tên Di Mai Nhi, xin hỏi, Vu vương có biết bà ấy là người của sơn trại nào không?
Thì ra cô nương chính là vị ân nhân am hiểu thuật dùng độc ấy. Bà ấy đã qua đời. Bà ấy là chị gái của mẹ ta. Năm xưa, lẽ ra đến lượt mẹ ta bị bắt đi làm nô tỳ, nhưng vì mẹ đã có người trong mộng và đang mang thai ta, nên bà ấy đã đi thay mẹ. Cảm ơn cô đã giúp bà ấy được bình an trở về.
Tiểu Yêu lặng lẽ đổ một cốc trà ngải xuống đất.
Vu vương nói tiếp:
Tiểu Yêu liếc Cảnh, vội vã thanh minh:
Cảnh mỉm cười bảo:
Tiểu Yêu vội chữa:
Vu vương hắng giọng, trịnh trọng nói:
Tiểu Yêu nói:
Những điều này tôi biết cả, còn gì nữa, thưa Vu vương?
Trong mắt người đời, thuật sử dụng sâu độc là một tà thuật bí hiểm, độc ác. Kỳ thực, đó chỉ là cách phòng vệ được tích lũy qua nhiều thế hệ của người Cửu Lê mà thôi. Đất Cửu Lê có vô số loài sâu độc, cỏ độc, chướng khí. Để có thể tồn tại, tổ tiên đã không ngừng nỗ lực tìm hiểu về chúng và điều khiển chúng. Thuật sử dụng sâu độc nổi tiếng khắp thiên hạ bởi sự tàn độc của nó. Trên thực tế, chúng tôi sử dụng sâu độc để cứu người nhiều hơn hại người. Sâu tình nhân gắn kết hai con người với nhau, nhờ vậy, nếu người này gặp nạn, có thể dựa vào sức sống mạnh mẽ của người kia để trị thương và sống tiếp. Đó là điều tuyệt vời! Nên dù sâu độc khó nuôi khó cấy, nhưng lẽ ra vẫn có nhiều người muốn nuôi và cấy sâu độc mới phải. Nhưng vì sao, xưa nay hiếm người làm việc này?
Tiểu Yêu hỏi:
Vì sao?
Vạn vật không thể sinh sôi, phát triển nếu chỉ có mặt trời hoặc chỉ có mặt trăng. Phàm thứ gì trên đời cũng đều có hai mặt. Có lợi tất sẽ có hại, lợi càng lớn, hại càng nhiều, loại sâu tình nhân này cũng vậy. Sâu tình nhân có thể gắn kết những cặp tình nhân với nhau, nhưng tính khí của loài sâu này cũng sớm nắng chiều mưa hệt như tính tình của những người đang yêu vậy. Nên rất khó điều khiển chúng. Loài sâu độc này rất dễ phản kháng, một khi sâu độc phản kháng thì cả hai sẽ mất mạng. Bởi thế, nó còn một tên gọi khác là “sâu đoạn trường”.
Cảnh thất kinh nhìn Tiểu Yêu. Tiểu Yêu vội nói:
Vu vương kinh ngạc, hỏi:
Cô nương không cấy sâu độc vào cơ thể vị công tử này sao?
Thưa, không.
Vẻ mặt của Vu vương rất kỳ quái, ông hỏi Tiểu Yêu:
Tiểu Yêu gật đầu.
Không thấy Vu vương thực hiện bất cứ động tác gì, có lẽ ngài đang điều khiển sâu độc trong cơ thể ngài, để quan sát sâu độc trong cơ thể Tiểu Yêu. Vu vương chau mày, lẩm nhẩm:
Tiểu Yêu đáp:
Vu vương lấy làm khó hiểu, nhưng rõ ràng người yêu của cô gái này chính là vị công tử đang đứng cạnh cô ấy, có những điều ngài không tiện nói thêm, đành đáp qua quít:
Tiểu Yêu thở dài:
Từ ngày cấy sâu độc, Tương Liễu cảm nhận được nàng, nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận được điều gì từ y.
Cảnh lo lắng hỏi:
Vu vương chau mày, đáp:
Cảnh sững sờ, lát sau chàng mới từ tốn hỏi:
Vu vương thở dài:
Cảnh hoảng hốt nhìn Tiểu Yêu, bất giác, chàng nắm chặt tay nàng.
Tiểu Yêu le lưỡi cười với chàng:
Cảnh thở phào:
Tiểu Yêu tươi cười lúc lắc cánh tay Cảnh:
Nàng tỏ ra rất tự tin, nói với Vu vương:
Vu vương cười ái ngại, thành khẩn nói:
Đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu được đón nhận lòng tốt từ người khác nhờ có cha nàng. Cảm xúc của nàng rất phức tạp, nàng không nỡ từ chối:
Tiểu Yêu ngoảnh mặt về phía rừng đào, Cảnh hỏi:
Tiểu Yêu lắc đầu:
Tiểu Yêu chào từ biệt Vu vương, nàng nói:
Vu vương cúi đầu, nói:
Tiểu Yêu và Cảnh quay lại nhà trúc trong rừng đào, dọn dẹp sạch sẽ. Xong xuôi, nàng bảo chàng:
Cảnh tựa lưng vào Bạch Hạc, đứng chờ bên ngoài. Chàng muốn dành cho Tiểu Yêu chút thời gian riêng tư để từ biệt cha mẹ nàng.
Tiểu Yêu đứng lặng trước bức tượng điêu khắc Xi Vưu, lúc sau, nàng khẽ nói:
Nàng lao ra ngoài, nở nụ cười rạng rỡ với Cảnh, vui vẻ nói:
Tiêu Tiêu đã phát hiện ra Tiểu Yêu trên thuyền chỉ là hình nộm, nhưng nàng không rõ Tiểu Yêu đã đi đâu, đành ra lệnh cho nhà thuyền chờ ở biển Đông Hải.
Nhìn thấy Cảnh và Tiểu Yêu từ trên trời đáp xuống, Miêu Phủ bật khóc nức nở vì vui mừng, Tiêu Tiêu bình thản cúi chào Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu hí hửng ghé sát Tiêu Tiêu, cười, bảo:
Tiêu Tiêu không cảm ơn cũng không nói không cần thiết, nàng chỉ bình tĩnh hỏi:
Tiểu Yêu ngắm nhìn đại dương xanh thẳm, bao la, lặng thinh không đáp. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
Đêm đó, lớp lớp sóng biển ào ạt xô vào mạn thuyền.
Tiểu Yêu trằn trọc mãi không ngủ được, bèn xuống giường, mặc áo khoác, rời khỏi khoang thuyền.
Gió hiu hiu, mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên cao, mặt biển lấp lánh ánh sáng, bốn bề yên ả, tịch mịch.
Chính tại nơi này, nàng đã hôn mê và nằm trong vỏ sò màu trắng suốt ba mươi bảy năm. Không ai biết Tương Liễu đã cứu nàng bằng cách nào, cũng không ai biết cơ thể nàng đã biến đổi ra sao. Mỗi khi Chuyên Húc hỏi đến, nàng đều nói rằng mình hôn mê bất tỉnh, không biết chuyện gì đã diễn ra. Kỳ thực, nàng biết rất rõ, máu của y đang chảy trong cơ thể nàng. Cũng như lúc này, khát khao đến với đại dương như sóng trào cuộn dâng trong lòng nàng. Trước kia nàng cũng thích xuống nước, nhưng cảm giác khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Vì khi đó, biển là biển, nàng là nàng, còn bây giờ, nàng là con gái của biển cả. Nàng có thể chỉ huy cả một đàn cá, có thể nghe hiểu tiếng hát của người cá, có thể thả sức bơi lặn dưới đáy biển, và có thể bơi nhanh hơn cả cá heo.
Chỉ cần một cú nhảy, nàng sẽ được thỏa sức vẫy vùng giữa lòng đại dương. Nhưng Tiểu Yêu không muốn vậy, nàng nắm chặt tay, tranh đấu với chính mình.
Tiếng hát của người cá từ nơi tận cùng đại dương vẳng tới, khiến Tiểu Yêu rùng mình. Nàng đứng trước mũi thuyền, dõi mắt ra xa, và nàng thấy, một bóng áo trắng, tóc trắng đang lướt đi trên mặt biển dát bạc, lấp lánh, dưới ánh trăng lung linh, vằng vặc.
Y không cất tiếng, nàng cũng không mở lời, một người đứng trên thuyền, một người đứng dưới biển, cả hai cùng lắng nghe tiếng hát của người cá. Tiếng hát du dương, trầm bổng như đến từ trời cao, vang vọng khắp mặt biển bao la. Tiếng hát trong trẻo, thanh khiết, chạm đến tận tâm linh, tiếng hát ấy như tiếng gọi bạn tình trong đêm vắng, như tiếng thở than của những linh hồn bơ vơ, linh hồn dường như cũng chìm đắm trong tiếng hát ấy.
Tiếng ca tắt lặng. Tiểu Yêu khẽ nói:
Tương Liễu hờ hững đáp lại một tiếng “ừ”.
Tiếng hát của người cá là thanh âm hay nhất trên đời, nhưng không mấy người nghe được. Khoảnh khắc này, Tiểu Yêu thấy trái tim nàng và trái tim Tương Liễu ở rất gần nhau, gần đến nỗi, không gì là không thể chia sẻ. Tiểu Yêu nói:
Vẻ cười thấp thoáng trong mắt Tương Liễu. “Tôi là con gái của Xi Vưu” và “Cha tôi là Xi Vưu” tuy cùng diễn đạt một thực tế, nhưng thái độ trong hai câu nói hoàn toàn khác nhau. “Tôi là con gái của Xi Vưu” chỉ là thuật lại, có chút buồn bực, thậm chí có vẻ oán giận. Nhưng “cha tôi là Xi Vưu” là thái độ thừa nhận, vui vẻ.
Tương Liễu nói:
Tiểu Yêu bật cười ha hả, nhưng nàng lập tức bịt miệng lại, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai bị nàng làm cho thức giấc, mới lém lỉnh đáp trả Tương Liễu:
Tương Liễu lạnh lùng nhìn Tiểu Yêu.
Nàng chẳng hề sợ hãi:
Tương Liễu nhếch môi cười:
Tiểu Yêu phì cười:
Tương Liễu mỉm cười nhìn Tiểu Yêu, không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Người kinh ngạc lại chính là Tiểu Yêu:
Ngay từ đầu, ngài đã biết loài sâu này là sâu gì, đúng không?
Đúng thì sao?
Vị Vu vương đó nói rằng, loài sâu tình nhân này giống như: “Cây ngô đồng khăng khít bên nhau, chim liền cành chẳng rời xa nhau, loài uyên ương nguyện chết cùng nhau. ” Nếu tôi chết, ngài sống sao nổi?
Sao không đặt ra tình huống ngược lại, nếu ta chết, liệu cô có sống nổi?
Tiểu Yêu tức tối:
Vẻ cười trên gương mặt Tương Liễu ngày càng trở nên nham hiểm:
Tiểu Yêu nổi đóa, giẫm chân bình bịch:
Tương Liễu cười tít mắt:
Tiểu Yêu mệt mỏi, hỏi:
Tương Liễu chìm dần xuống biển:
Ngoài việc trục lợi ra, ta chẳng có mục đích gì khác.
Này, ngài đừng đi.
Tiểu Yêu nhảy qua lan can, định đuổi theo Tương Liễu, nhưng một đôi tay chắc nịch đã giữ nàng lại.
Tiểu Yêu quay đầu lại, thấy Cảnh, lập tức ngoan ngoãn để chàng kéo nàng vào sàn thuyền.
Tiểu Yêu dò hỏi:
Chàng dậy khi nào vậy?
Được một lúc rồi.
Thực ra, chàng không chợp mắt nổi. Tiểu Yêu vừa bước chân ra khỏi khoang thuyền thì chàng đã biết. Nhưng vì nghĩ rằng nàng muốn được yên tĩnh một mình, nên chàng không quấy rầy nàng.
Ngay từ đầu Tương Liễu đã biết Cảnh còn thức, y đặt cấm chế ngăn mọi người trên thuyền nghe được cuộc chuyện của y và Tiểu Yêu, trừ Cảnh.
Thấy nàng định đuổi theo Tương Liễu, Cảnh hốt hoảng chạy ra kéo nàng lại, chàng không kịp suy nghĩ điều gì khác, chàng sợ nàng sẽ biến mất.
Tiểu Yêu nói:
Nỗi bất an trong lòng Cảnh vơi đi.
Tiểu Yêu buồn bã nói:
Cảnh mỉm cười hỏi:
Tiểu Yêu nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lắc đầu:
Cảnh mỉm cười, gật đầu, tán đồng:
Tiểu Yêu phì cười, đập vào người Cảnh:
Cảnh kéo Tiểu Yêu vào lòng, ôm riết:
Tiểu Yêu thoáng sững sờ, nàng ngoan ngoãn ngả đầu vào lòng Cảnh.
Cảnh ngước nhìn đại dương mênh mông, tịch lặng, khẽ nói:
Tiểu Yêu, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Vâng.
Nàng muốn đi đâu nữa không?
Về Thần Nông Sơn thôi!
Tiểu Yêu chọn về Thần Nông Sơn vào buổi sáng.
Vì buổi sáng Chuyên Húc còn bận triều chính, không rảnh để mắt đến nàng.
Hoàng Đế đang cày cuốc trên ruộng thuốc, trông thấy Tiểu Yêu và Cảnh, ngài bỏ cuốc sang bên, bước lại.
Cảnh cung kính vái chào:
Hai ngươi đi từ mùa hạ đến tận mùa thu mới quay về, hẳn đã thăm thú được nhiều nơi, làm được nhiều việc.
Tiểu Yêu nghe trong câu nói của Hoàng Đế chứa đầy ẩn ý, nàng thưa:
Cảnh ngắt lời nàng:
Cảnh biết Chuyên Húc không muốn Tiểu Yêu gặp lại Tuấn Đế, chắc chắn hắn sẽ phản đối hai người đi gặp ngài. Nếu vậy, Tiểu Yêu sẽ không có cơ hội gặp được cha. Nên Cảnh đã viện cớ đưa nàng đi ngao du sơn thủy. Chàng lừa dối hai vị Bệ hạ, đó là tội đại kỵ. Nhưng vì Tiểu Yêu, chàng bất chấp tất cả, kể cả việc phải đối đầu với hai bậc Đế vương!
Tiểu Yêu không rõ tội Cảnh lớn cỡ nào, nàng chỉ biết rằng chàng đã nói dối Hoàng Đế. Nên nàng bảo Cảnh:
Hoàng Đế nói:
Tiểu Yêu mỉm cười với Cảnh, động viên chàng đừng lo lắng.
Cảnh vái chào Hoàng Đế, xin phép ra về.
Hoàng Đế rửa sạch tay, ngồi dưới hiên nhà, nhâm nhi bát trà nguội. Tiểu Yêu nửa quỳ nửa ngồi trước mặt ngài, lòng bộn bề cảm xúc, không biết phải bắt đầu từ đâu:
Bát trà trên tay Hoàng Đế vỡ vụn. Một lúc sau, ngài mới cất tiếng, hỏi:
Mắt nàng cay xè, Tiểu Yêu khẽ đáp:
Hoàng Đế đau đớn cúi đầu, một lúc sau, ngài hỏi:
Cháu có hận ta không?
Thực ra, ông muốn hỏi là, mẹ cháu có hận ông không. Mẹ không nói, nhưng cháu nghĩ, trải qua bao năm tháng như vậy, hẳn là mẹ đã hiểu, Hiên Viên thay thế Thần Nông là điều tất yếu. Số mệnh của cha mẹ cháu đã được định đoạt ngay trong đêm đầu tiên họ gặp mặt. Giá như họ không rung động thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng họ đã rung động, và đó là số kiếp của họ. Chuyên Húc nói rằng, ông như vầng thái dương, chiếu sáng khắp mặt đất, ban sự sống cho vạn vật, nhưng càng những ai ở gần mặt trời đều sẽ bị thiêu đốt.
Cháu có hận ta không?
Tiểu Yêu thở dài:
Tiểu Yêu đứng lên:
Tiểu Yêu không muốn trải qua cảm giác đau đớn xé gan xé ruột ấy thêm lần nào nữa, nên nàng mới quyết định về gặp Hoàng Đế trước, và giao lại mọi chuyện cho ông nàng giải quyết.
Giọng nói của Hoàng Đế cất lên sau lưng nàng, khiến Tiểu Yêu dừng bước:
Tiểu Yêu khẽ chấm nước mắt, nói:
Buổi tối hôm đó, khi Chuyên Húc đến Tiểu Nguyệt Đỉnh thì thấy Tiểu Yêu đang ngồi đung đưa trên ghế dây đu trong rừng phượng.
Vẻ mặt hắn rất đỗi nghiêm trọng.
Tiểu Yêu vờ như không thấy, nàng cười khì khì, nói với hắn:
Chuyên Húc vẫn đứng đó quan sát Tiểu Yêu một hồi, chợt hắn bước lại, một tay nâng cằm nàng, một tay xoa trán nàng:
Tiểu Yêu trỏ cây trâm làm bằng gỗ đào nhỏ xíu cài trên búi tóc nàng:
Ở đây.
Sao lại như vậy? Sư phụ đã gỡ bỏ phong ấn cho muội?
Ông ngoại đang chờ huynh đấy, ông sẽ cho huynh biết mọi chuyện.
Chuyên Húc rảo bước vào nhà trúc.
Mãi đến khuya, Chuyên Húc mới bước ra.
Tiểu Yêu vẫn ngồi đó, nàng đang nghịch lò hương nhỏ xíu hình trái bóng, dẫn dụ đám đom đóm bay qua bay lại.
Chuyên Húc bước tới, ngồi xuống vạt cỏ.
Tiểu Yêu tung quả bóng cho Chuyên Húc, hắn tung trả lại, cứ thế hai người trêu chọc đám đom đóm, trong đêm tối, những vệt sáng lung linh bay qua bay lại vun vút.
Tiểu Yêu bật cười sảng khoái, Chuyên Húc cũng cười.
Chuyên Húc nói:
Tiểu Yêu đã phải chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng khi hay tin mẹ nàng vẫn còn sống, nhưng sau đó bà lại ra đi vĩnh viễn. Mỗi khi Chuyên Húc đau đớn tột cùng, Tiểu Yêu đều ở cạnh hắn, vậy mà những khi nàng đau đớn tột cùng, hắn đều vắng mặt.
Tiểu Yêu đùa nghịch với trái bóng, đàn đom đóm bay lượn quanh nàng:
Dẫu vậy, Chuyên Húc vẫn không sao tha thứ cho bản thân. Khi Tiểu Yêu lưu lạc nhân gian, hắn không ở cạnh nàng. Khi Tiểu Yêu bị yêu quái cáo nhốt vào lồng, hắn cũng không ở cạnh nàng. Khi Tiểu Yêu đến gặp mẹ, hắn cũng không đi cùng nàng. Chuyên Húc rất muốn tát vào mặt mình.
Tiểu Yêu nghiêng đầu ngó Chuyên Húc:
Hết giận muội rồi, đúng không?
Ừ. Ta đang giận chính mình. Trước kia thì không nói làm gì… Nhưng bây giờ, lẽ ra ta phải ở cạnh muội.
Huynh là Hắc Đế Bệ hạ, huynh có cả núi việc phải giải quyết, đâu thể đưa muội rong chơi khắp nơi. Muội hiểu tấm lòng của huynh là đủ.
Chuyên Húc thinh lặng, nỗi buồn dâng ngập lòng hắn. Hắn đã có trong tay cả thiên hạ, nhưng hắn không thể đưa Tiểu Yêu dạo chơi khắp thiên hạ của mình.
Ánh sáng đom đóm tụ lại, gương mặt Chuyên Húc dần sáng rõ, nỗi bi thương, sầu muộn hiển hiện trên nét mặt. Chuyên Húc nói:
Ta khao khát được như Cảnh, có thể đưa muội ngao du sông núi, buông bỏ mọi muộn sầu, và đưa muội đi gặp cô Hành.
Chuyên Húc, không sao đâu, muội rất ổn!
Chuyên Húc lặng nhìn bầu trời cao trong vô tận, đột nhiên hắn hỏi:
Tiểu Yêu thoáng sững sờ, nàng ngẫm ngợi một lát, nhưng không có đáp án:
Chuyên Húc tung quả cầu trả Tiểu Yêu, nói:
Lẽ ra đó là những lời tâm sự đầy thương cảm, nhưng Tiểu Yêu không nhịn nổi, nàng phì cười. Rồi vội vã xin lỗi:
Chuyên Húc bật cười ha hả.
Tiểu Yêu không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng nghe trong tiếng cười của hắn chất chứa nỗi niềm phẫn uất, nàng vội vã tung quả bóng về phía Chuyên Húc:
Chuyên Húc đón lấy trái bóng, dưới ánh sáng lập lòe của đàn đom đóm, vẻ mặt hắn vẫn hết sức điềm nhiên, hắn tươi cười, vui vẻ như thể cũng thấy rằng câu nói của mình quá ư nực cười. Tiểu Yêu thấy vậy cũng yên tâm hơn.
Chuyên Húc đứng lên:
Tiểu Yêu nhảy xuống đất, hỏi dò:
Chuyên Húc vừa xoay quả bóng sưởi vừa nói:
Ta không chăm sóc muội chu đáo, đâu thể trách cậu ta.
Huynh có trừng phạt Tiêu Tiêu và Miêu Phủ không?
Muội hỏi như vậy, rõ ràng không muốn ta trừng phạt họ, vậy thì ta sẽ không trừng phạt.
Muội biết huynh không giận đâu mà!
Tiểu Yêu cười thật tươi, chạy vào nhà:
Muội đi ngủ đây, hẹn mai gặp.
Tiểu Yêu!
Tiểu Yêu quay lại, cười tít mắt nhìn Chuyên Húc.
Hắn nhìn nàng đăm đăm, khóe môi uốn cong, rồi hắn nở nụ cười, tung quả bóng trả lại nàng: