Tiểu Lục xấu hổ cười cười, trong lòng đã lên tiếng - Còn không phải tại ngươi sao, nếu ngươi không thả nó ra thì nó chạy trốn được sao? Ta rất vô tội! Ta phải nói thế nào với tiểu thư nhà ta đây? May mà tiểu thư đối với con thỏ này cũng chỉ là tâm huyết trào dâng nhất thời, nếu không, có thể nói chắc chắc không thể không hành hạ mình.
Ha ha, là lỗi của ta, lỗi của ta! - Tiểu Lục rơi lệ đầy mặt trong lòng, vẻ mặt lại giả bộ khiêm tốn nhận phê bình, đứa nhỏ số khổ! Nếu nàng không có thái độ này thì hôm nay không thể ngủ trên giường, không thể ôm Tiểu Hồng nhà nàng ngủ thì cuộc sống còn ý nghĩa gì? Bỏ đi, trên giường chính là thiên hạ của ta, Tiểu Lục đáng khinh nghĩ.
Bỏ đi, ngươi tiếp tục tìm, ta phải đi nấu tổ yến cho tiểu thư - Tiểu Hồng thấy hy vọng tìm được con thỏ cơ bản là rất nhỏ, nàng cũng lười tìm, hừ, để một mình nàng ta đi tìm cho mệt chết! Quay đầu đi hướng đến phòng bếp.
Tiểu Hồng, ta cũng muốn... - Tay nghề của Tiểu Hồng có thể dùng một cụm từ để mô tả, há mõm thèm thuồng.
Ăn cái đầu ngươi! Heo! - Tiểu Hồng liếc mắt xem thường, sao nàng lại coi trọng một tên đầu heo như vậy chứ? Chỉ có điều, nghĩ đến tiểu thư nhà nàng, quên đi, Tiểu Lục có kém cỏi thế nào nữa cũng tốt hơn nhiều lần so với Phong Chi Lâu, xem ra mắt tiểu thư còn không bằng mắt nàng!
Lại nói, lúc Tiểu Hồng đi vào phòng bếp thì thấy một đống lông màu trắng trong thùng rác, trên mặt còn vương phải một chút lông gà.
Màu trắng này là cái gì vậy? - Hỏi tiểu tư ở phòng bếp.
Tiểu Hồng tỷ, đây là lông thỏ Loạn ca để lại - Tiểu tư Giáp.
Đúng vậy, không ngờ Loạn ca còn có công phu ấy, giết mấy con này nhanh như tia chớp! - Tiểu tư Ất.
Đúng rồi, Loạn ca mua thỏ lúc nào nhỉ? - Tiểu tư Bính.
Mua cái gì, Loạn ca nói là trời cho, bị hắn nhặt được thì là của hắn - Tiểu tư Đinh.
Vừa nãy Loạn ca còn cùng Lâu ca cầm lạc luộc điểm tâm đi đâu đó, hình như là vào rừng trúc phải không? - Tiểu tư Mậu.
Mấy người gật đầu liên tục, đây là đặc quyền giai cấp. Từ sau khi ăn bám được tứ đại hoa khôi thì bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt hoàn toàn thoát khỏi giai cấp bần nông, bay lên giai cấp địa chủ. Vì sao tứ đại hoa khôi chướng mắt chúng ta? Đây là tiếng lòng của nhóm tiểu tư.
Tiểu Hồng chết cũng không có tâm tình nấu tổ yến nữa, thì ra con thỏ các nàng tìm bấy lâu đã sớm biến thành xác chết. Lại là tên Phong Chi Lâu chết tiệt!
Tuy rằng Nguyệt Chi Loạn chắc mới là chủ mưu, nhưng chỉ cần Phong Chi Lâu đứng gần một bước thì Tiểu Hồng theo bản năng đều thích quy kết hết tội danh liên quan lên người Phong Chi Lâu. Xem ra chuyện Phong Chi Lâu ăn vạ Tiểu Hồng lúc trước đã bị người nào đó nhớ cả đời.
Không được, chuyện này không thể để bị lãng quên như vậy, nàng phải nói cho Tiểu Lục biết, sau đó đi nói cho tiểu thư, để tiểu thư thu phục tên kia.
Hừ hừ, dám giết cả con thỏ mà tiểu thư Ly Tuyệt nuôi, xem ra các nàng đã không còn chút sợ hãi, tiếp tục như vậy nữa thì còn có thể xảy ra chuyện gì? Nếu các tiểu thư bị bốn tên này ăn sạch sành sanh, trời biết các nàng còn có thể làm ra chuyện gì lớn hơn nữa. Cơn phong ba này không thể để kéo dài, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!
Phong Chi Lâu, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi lên được giường của tiểu thư thì ngươi trở thành người của tiểu thư! Hừ hừ, trước khi ngươi chưa bị tiểu thư OOXX thì ta tuyệt đối không thừa nhận!
Oán niệm của Tiểu Hồng không ai biết được, tối thiểu là hiện tại tứ đại cầm thú không biết. Hiện tại các nàng đang xem Avatar, bộ phim duy nhất có trong tiểu thiếp của Tuyết Chi Lạc, tinh thần tập trung, mắt sáng ngời có thần.
Ha ha, ăn điểm tâm, uống chút rượu, xem phim điện ảnh, thật là lạc thú nhất cuộc đời!
Bộ phim này là lướt qua nhiều thư mục các nàng mới tìm được, thật không biết Lạc nhi kia giấu nó kĩ như vậy làm gì, cái nên tàng trữ thì không có, cái không nên tàng trữ thì ngày càng nhiều.
Bốn người không một chút phát giác ra có người đứng sau lưng, mà những người này đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Dù Vị Triều đã biết Phong Chi Lâu không phải là người thời đại này nhưng khi nhìn thấy phim điện ảnh nàng vẫn bị dọa không nhẹ. Quái vật màu lam có thể nói này là người thật sao? Còn con rồng đang bay kia nữa, thật sự tồn tại sao? Các nàng... đến từ chỗ kia sao?
Không chỉ có Vị Triều mà Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Du Lăng, Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Trúc, Tiểu Linh, trong lòng các nàng không chỗ nào không phải là những ý nghĩ này.
Cái này cũng không thể trách người ta, họ đã xem những cảnh tượng chân thật như vậy bao giờ đâu.
Lời nói của Du Lăng khiến bốn người đang đắm chìm trong tình kịch hoảng sợ, xoay người lại thiếu chút nữa bị hù chết, chén rượu trên tay Hoa Chi Phá thiếu chút nữa đổ lên quần áo Niệm Khanh.
Trong ánh mắt Niệm Khanh cũng có nét kinh dị nhưng trầm tĩnh hơn nhiều, còn có cả suy tư sâu xa.
Ly Tuyệt chỉ ngây ra một lúc, sau đó tầm mắt dừng ở dưới chân tứ cầm thú, quả nhiên có xương.
Tuy rằng Vị Triều bị chấn động rất lợi hại nhưng vẫn không hề mở miệng.
Vẻ mặt của Vị Triều thật đáng sợ!
Phong Chi Lâu nghẹn lời nhìn bộ dạng hung hăng của Tiểu Hồng, trong lòng phát lạnh:
Tiểu Hồng này có ý gì vậy!
Tiểu Hồng tỷ tỷ, ngươi nên đi viết tiểu thuyết đi! Tin ta, ngươi có thể phát tài -
Phong Chi Lâu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực xin Vị Triều giúp đỡ.
Cái gì mà câu dẫn chứ! Ngươi rất để mắt đến Phong Chi Lâu, ngươi thấy dáng người này của nàng có thể câu dẫn sao?
Đương nhiên, lời này thì Vị Triều không nói ra.
Quả nhiên vẫn là Vị Triều tốt! Biết giúp đỡ ta - Phong Chi Lâu kích động nghĩ.
Câu này ngươi muốn chúng ta trả lời thế nào! Chẳng lẽ lai lịch của chúng ta sẽ bị vạch trần như vậy sao?