Tuyết Chi Lạc sống chết ôm tiểu thiếp nhà nàng, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi:
Lão đại, ngươi nói xem, đây là cái gì? - Ánh mắt Du Lăng thật sự có lực sát thương, đây thật sự là nữ nhân thích cười yêu mị, thích trêu chọc người sao?
Đúng vậy lão đại, ngươi nói mau, chúng ta có phải là yêu quái hay không? - Phong Chi Lâu thấy Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc đều vô sỉ đem bài khó vứt cho Hoa Chi Phá cũng vội vàng học tập ném qua. Dù sao thì nàng là lão đại mà! Loại thời khắc mấu chốt này đương nhiên cần nhờ nàng.
Hoa Chi Phá bị Niệm Khanh nhìn khiến trong lòng sợ hãi, lại thấy ba người kia đem loại đề khó ngàn năm ném cho mình chứ sống chết không chịu nói gì, bọn cầm thú này, không một tên có can đảm! Nàng phải nói như thế nào đây? Ăn ngay nói thật? Kết quả chắc sẽ không tốt đâu! Nếu không, nói rõ...
Phong Chi Lâu ho khan một cái nắm lấy bả vai Nguyệt Chi Loạn, ôm ngực thiếu chút nữa nôn ra -
Ngàn năm trước? Dao Trì? Lão đại, ngươi thật sự là chém gió đến tận trời rồi!
Ngươi! Chết cũng không được khai, đừng phá rối ta!
Hoa Chi Phá nắm chặt hai tay sau lưng, trên mặt là vẻ hoài niệm:
Lúc ấy bốn các ngươi đang nô đùa ở bên cạnh Dao Trì, mà ta chỉ đối với mình ngươi là vừa thấy khó quên. Ngươi mặc một thân quần áo tím, cũng giống như hôm nay vậy, chỉ là khi đó ngươi không có hơi thở rất khói lửa. Ta vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng trong nháy mắt đó, quên được tim ta đập thình thịch. Niệm Khanh, chuyện này ngươi hiểu không?
Ngoài Hoa Chi Phá thì những người đều bị sét đánh không nhẹ. Niệm Khanh cũng có vẻ mặt không thể tin nhìn nàng, thấy bộ dáng đứng đắn kia lại nghĩ tới lời nàng nói, trong lòng bách chuyển thiên hồi (chỉ sự lặp lại không ngừng).
Người trong sân ngoài khiếp sợ thì vẫn là khiếp sợ. Ý của Hoa Chi Phá là kiếp trước các nàng cũng đã quen nhau? Hơn nữa các nàng còn là thần tiên trên trời?
Hoa Chi Phá thấy vẻ mặt không thể tin của mọi người thì cũng biết mấy câu nói vừa rồi của mình là vô dụng, chỉ vào laptop Tuyết Chi Lạc đang ôm nói:
Chứng cớ? Tuyết Chi Lạc làm biểu cảm như thiếu chút nữa ngã chết, cái này có thể làm chứng cớ gì?
mau tới hỗ trợ, ta sắp chịu không nổi nữa.
Lão đại, ngươi chém quá lợi hại, chúng ta giúp thế nào bây giờ!
Phong Chi Lâu hơi xấu hổ, làm bộ như không nhìn thấy.
Mẹ kiếp! Ba tên không có nhân tính!
Hoa Chi Phá hít sâu một hơi, sắc thái mang điểm u buồn tiếp tục nói:
Thấy mọi người không có phản ứng gì, Hoa Chi Phá cũng biết mình chém hơi quá tay, nhưng đã chém đến tận đây thì không thể xuống được nữa, cho nên chỉ có tiếp tục làm bộ bình tĩnh nói tiếp:
Đáp án là không! Nếu đổi là người khác thì chắc hiện tại xác chết đã nằm la liệt đến kín mặt đất không biết chừng, làm sao còn có thể tiêu dao được tứ đại hoa khôi nuôi như thế này!
May là Niệm Khanh, Du Lăng, Ly Tuyệt, Vị Triều không phải người bình thường, nếu không không thể không đem tứ chích cầm thú đang biến thành yêu nghiệt kéo ra ngoài hỏa thiêu.
Thần tiên? Thần tướng? Ngay cả Du Lăng thường xuyên nói đùa cũng cười không nổi, mấy người như vậy mà là thần tướng? Có thể nghĩ ra tình cảnh ngày đó ở trên trời là thế nào rồi. Nếu trước kia nàng thật là tiên nữ thì hạ phàm thật đúng là quyết định sáng suốt.
Chỉ có điều bi kịch còn tiếp tục trình diễn.
Ngươi nói đây là kết quả từ trên trời thì chúng ta sẽ tin sao? - Tiểu Hồng tỷ tỷ việc nhân đức không nhường ai, chỉ là ngữ khí cũng đã tốt lên nhiều, dù sao khiến thái độ của nàng chuyển biến xấu chỉ có một mình Phong Chi Lâu.
Tin hay không là chuyện của các ngươi, ta chỉ nói ra chuyện các ngươi muốn biết mà thôi - Hoa Chi Phá tỏ vẻ không sao, dù sao vốn không phải là sự thật, ta chỉ muốn mấy người các ngươi tin mà thôi.
Nhưng nếu Hoa Chi Phá vừa nói xong mà các nàng đã tin thì tứ đại hoa khôi cũng quá hữu danh vô thực. Ngươi xem, ngay cả Tiểu Hồng cũng không tin!
Bị Tiểu Hồng hỏi như vậy thì tất nhiên Phong Chi Lâu không thể nói là giả, trên mặt tạo vẻ sắt thép nghiêm trọng, tất nhiên là dùng hết sức duy trì:
Tiểu Hồng thiếu chút nữa tức hộc máu, nếu không có tiểu thư ở đây thì nàng không thể không động chân động tay. Đừng nói Phong Chi Lâu từng là thần tiên, cho dù nàng ta là Thiên đế thì Tiểu Hồng nàng quyết không nhìn lầm.
Tiểu Tuyệt Nhi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!
Nguyệt Chi Loạn cũng oán niệm.
Nếu như vậy, trước hết cho ta mượn cái gì đó ở 'Thiên Đình' để thưởng thức một chút, chuyện này không có vấn đề chứ? - Niệm Khanh vẫn thực lý trí, ánh mắt tia đến hộp sắt sần sùi Tuyết Chi Lạc đang ôm vào lòng.
Chuyện này.... - Hoa Chi Phá nhìn về Tuyết Chi Lạc dáng vẻ như đang bảo vệ trinh tiết - Cái này không phải của ta nên ta không làm chủ được.
Niệm Khanh cười nhẹ, nhìn Du Lăng bên cạnh. Hai người không hổ là bạn tâm giao, Du Lăng lập tức hiểu ý.
Lạc Nhân... - Vươn tay ra, ngươi hiểu mà!
Du Lăng... -
Đừng! Tiểu thiếp của ta!
Muốn chết hay muốn sống? Giao ra thì ngươi không chết!
Giao hay không giao đây?
Ngươi không giao? Được, đừng nghĩ đến chuyện ta mặc hồng y nữa.
Tiểu thiếp! Chẳng lẽ ngươi sẽ ra đi trong tay chính thê của ta sao?
Du Lăng nhận lấy máy tính, ngắm nghía một chút, trọng lượng không nhẹ.
(Tiểu thiếp: Tướng công...... Cứu ta......)
Hai đại hoa khôi rời cuộc chơi, Vị Triều và Niệm Khanh cũng không ở lâu liền đi về cùng nhau, mấy nha hoàn đều theo chủ tử mà rời đi, chiến trường này, chậc chậc.
Nếu không thiếu đi bóng dáng tiểu thiếp của Tuyết Chi Lạc thì thật sự sẽ tưởng mọi điều vừa xảy ra đều là mơ!
Hoa Chi Phá thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói sang chuyện khác quả nhiên là vương đạo! Niệm Khanh không chú ý tới rượu kia thật sự là kết quả quá tốt! Rơi lệ đầy mặt.