cung đình
. Một khi Lê Duy Minh binh biến, nàng thật sự lo sợ Mộng Khuê sẽ gặp chuyện không may. Hơn nữa, nàng còn có Mạnh phu nhân. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi, tốt nhất là phải bình an rời khỏi. Bây giờ nếu đã gặp được Lê Duy Khải, chỉ cần ngài ấy cầu xin với hoàng thượng ban Mộng Khuê đến chỗ ngài ấy. Mộng Khuê sẽ danh chính ngôn thuận xuất cung. Sau đó, phần nàng thì tìm cơ hội nào khác rời cung cũng được. Nghĩ như vậy, Anh Ngọc liền rất vui mừng. Ngay cả vết thương trên lưng thấm nước gây đau xót, nàng vẫn không cảm thấy là đau. Lúc nàng đứng dậy ra khỏi thùng tắm, với tay lấy bộ y phục trên giá đựng. Ngay khi nàng vừa chạm vào y phục, vừa lúc một bàn tay khác cũng chạm đến tay nàng. Anh Ngọc kinh hãi nhìn lại. Người kia cũng cùng lúc nhìn nàng. Anh Ngọc hoảng đến độ muốn nhạy vội vào thùng nước để nấp. Nhưng mà không kịp rồi! Người kia đã thấy toàn bộ thân thể nàng.
Đinh Mộng Khuê há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình. Người trước mắt nàng chính là Mạnh công tử phong lưu tuấn tú, luôn hết lòng xả thân vì nàng. Là một nam nhân rất yêu nàng, không oán không hối sẵn sàng chết vì nàng đây sao? Người này...người này thế nhưng lại là nữ nhân? Vậy thì ánh mắt chân tình, những lời hứa hẹn một lòng một dạ muốn bên nàng, bảo hộ cho nàng đều là giả dối sao? Người kia là một nữ nhân, sao có thể động tình với nàng? Là đùa cợt hay là một cơn ác mộng đây? Lúc này, Đinh Mộng Khuê thật hận chính đôi mắt của mình. Tại sao? Tại sao nàng lại nhìn thấy...Kì Phong không phải là nam nhân, không phải là thái giám mà lại là nữ nhân!
Đầu óc của Mộng Khuê quay cuồng đau đớn. Nàng nhớ lại lời vừa rồi của thái hậu với nàng:
Đinh Mộng Khuê kinh ngạc, hỏi lại:
Thái hậu tròn mắt nhìn nàng:
Mộng Khuê kinh ngạc đến mức mất bình tĩnh, nàng lùi liền hai bước, nhìn thái hậu, run rẩy nói:
Thái hậu lạnh nhạt hướng ra bên ngoài gọi người vào:
Anh Ngọc nhìn thấy thái độ thất vọng tột độ của Mộng Khuê, nàng đủ hiểu rồi. Mộng Khuê đã biết, đã rõ hết rồi. Nàng đứng dậy, khoát y phục vào người, khẽ nói:
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt Anh Ngọc. Nàng cắn môi, không dám nhìn thẳng Mộng Khuê. Nước mắt Mộng Khuê rơi xuống, nàng nghẹn ngào hỏi:
"Ngươi là một nữ nhân, làm sao có thể yêu thích ta? Tại sao còn nhiều lần sống chết cứu ta, lại còn dùng ánh mắt tình ý như vậy. Tại sao không yêu ta, lại để ta nghĩ rằng ngươi là một nam nhân hết lòng hết dạ với ta?"
Anh Ngọc khó khăn muốn mở miệng nói, Mộng Khuê bất ngờ ném một miếng vải vào mặt nàng, lạnh lùng nói:
Nói xong, nàng quay mặt đi thật nhanh. Anh Ngọc muốn đuổi theo nhưng...y phục trên người vẫn chưa mặc hoàn chỉnh. Lại thêm dù có đuổi theo cũng không biết phải nói thế nào. Nàng cầm lấy mảnh vải mà Mộng Khuê ném lại. Đấy vốn là mảnh vải xé từ y phục của nàng khi sơ cứu cho Mộng Khuê bị rắn cắn.
Anh Ngọc bất ngờ bật cười thật to. Cười một cách ngây dại. Hóa ra Đinh Mộng Khuê thật sự thích chính là nam tử tên Mạnh Kì Phong chứ không phải nàng. Mộng Khuê có thể chấp nhận Mạnh Kì Phong là thái giám nhưng mãi mãi không thể chấp nhận nàng, không thể chấp nhận yêu một nữ nhân là nàng! Đấy vốn là chuyện nàng đã đoán trước. Nhưng tại sao xảy ra rồi vẫn không thể chấp nhận nổi! Vẫn là đau, đau rất đau!
Anh Ngọc ôm miếng vải vào lòng khóc một hồi lâu, sau đó lại tự nói thầm: "Mộng Khuê, nàng ghét bỏ ta, hận ta cũng được. Nhưng xin nàng hãy để ta giúp nàng đưa nàng rời khỏi hoàng cung này!"
Trong tẩm cung của hoàng đế, Vĩnh Thuận đế nằm trên giường, tay chống đầu đang đọc sách. Mã Kì đang ngồi ở bên đấm chân cho vua. Vua chợt mở miệng hỏi:
Mã Kì mỉm cười nịnh nọt đáp:
Vĩnh Thuận đế nhếch môi cười nhẹ, lại hỏi:
Mã Kì cười gian trá nói:
Vĩnh Thuận đế mở mắt ra, cười nhạt nói:
Mã Kì cười gian nói:
cung đình
. Còn một lí do nữa, là vì Đinh Tung. Lão ta mang nặng tâm tư muốn leo cao thượng vị mà không ngừng dùng thủ đoạn mua chuộc lòng người. Ngay cả nữ nhi của mình cũng muốn dùng để làm bàn đạp. Thật sự khó nói lão không có dã tâm. Tuy rằng hiện tại lão trung thành với hoàng thượng. Nhưng chuyện năm xưa, cả nhà lão vì thái hậu mà chịu giam cầm hơn mười năm. Cả thê tử và hai con của lão cũng mất trong lao ngục. Thần thật không tin trong lòng lão không có oán hận gì. Dù sao thì cẩn thận lưu tâm đến lão một chút vẫn hơn ạ!
Vĩnh Thuận đế lắc đầu, cười nhẹ:
"Dù sao cũng được, trẫm cũng không thích Đinh Mộng Khuê đó. Càng là chán ghét Đinh Tung nhắc đến tên nàng ta. Vì nể tình lão ta là cựu thần tam triều, lại là thái phó cho nên mới chuẩn y cho Đinh Mộng Khuê tiến cung. Thật không ngờ ông trời cũng không thích nàng ta. Bao nhiêu chuyện xảy ra, lần này cũng chính Đinh Tung đề xuất cho nhi nữ của mình đến Phồn An, vậy thì trẫm cũng toại nguyện cho ông vậy!"
Trời vừa sáng, Mã Kì đã triệu tập các mỹ nữ sẽ tiến cống đến Phồn An tập trung bên ngoài phủ Nội Vụ. Anh Ngọc vừa nghe tin Đinh Mộng Khuê cũng nằm trong danh sách mỹ nữ trong cống phẩm, nàng vội vã chạy đến phủ Nội Vụ bất chấp thái giám cung nữ ở cung thái hậu đuổi theo muốn giữ nàng lại. Ở bên ngoài phủ Nội Vụ lại có thị vệ canh gác, nàng không thể đi vào. Nhìn từng người từng người các mỹ nhân bước lên kiệu. Đến lượt Mộng Khuê, nàng ấy cũng mặc cung y bước lên kiệu, chưa từng nhìn ra cửa để thấy Anh Ngọc lấy một lần.
Tấm màn kiệu phủ xuống. Tâm tư của Anh Ngọc cũng rơi xuống tan vỡ. Nàng quì sụp trước cửa phủ Nội Vụ khóc một cách tuyệt vọng. Đinh Mộng Khuê tại sao phải như vậy? Anh Ngọc biết Vĩnh Thuận đế làm vua rất nhân hậu, ngay cả danh sách mỹ nữ tiến cống, vua cũng không ép uổng. Là do Mộng Khuê tự mình xin được thêm vào. Mộng Khuê ngay cả cung phi của Vịnh Thuận đế cũng không muốn làm. Bây giờ lại muốn làm cống phẩm đến tận Phồn An hay sao? Hơn nữa, nàng đến đó chính là gả cho man di. Chẳng phải nàng rất sợ tập tục của các dân tộc ít người, ngay cả ở trong thôn của Chu lão bá dưới thung lũng nàng cũng sợ bọn họ bắt nàng làm vợ nên liền nhận giả phu thê với Anh Ngọc. Bây giờ thì sao, gả đi Phồn An, mà là còn là cống phẩm cho Phồn An. Nơi ấy không biết như thế nào nhưng so với những thôn của Chu lão bá có khi còn hẻo lánh hơn, hoang vu hơn vậy thì người ở đó sẽ như thế nào? Bọn họ có tập tục gì, có biết thương tiếc cho nàng hay không? Anh Ngọc tự hỏi rồi tự oán mình. Nhưng cánh cửa kia nàng bước không qua được. Hơn nữa, Mộng Khuê cũng không nhìn đến nàng. Một chút cũng không ngoảnh lại nhìn nàng! Là như vậy sao? Chỉ vì nàng là nữ nhân, tất cả tình ý liền thay đổi, tất cả cảm xúc đều không đáng giá một chút nào sao?
Anh Ngọc khóc xong, lại phá lên cười thật to. "Ta thật là điên cuồng mà! Đã là nữ nhân, tại sao cứ phải yêu nữ nhân? Đã chết một lần rồi, vẫn không tỉnh ra sao? Yêu nữ nhân, đến cuối cùng cũng không thể có được. Đấy là định phận. Ông trời chỉ sắp đặt cho nam nhân và nữ nhân với nhau, nào lại cho phép nữ nhân cùng nữ nhân thành đôi mà vọng tưởng? Có miễn cưỡng bên nhau thì đã sao, chính là nghịch mệnh! Ngay cả ở thời hiện đại, xã hội thoáng hơn rất nhiều mà những đôi tình nhân đồng tính cố cãi lại ý trời, nghịch mệnh để đến với nhau còn không thành, nói chi là ở thời cổ đại này. Ta sai rồi! Ta điên rồi! Ta lại lãng phí cuộc đời này rồi!" Nàng gào thét trong lòng, sau đó thật nhanh bỏ chạy đi!
Vào lúc nàng vừa quay lưng đi, Mộng Khuê ở trong kiệu khẽ vén rèm nhìn ra. Nàng nhìn theo bóng người vừa chạy đi, giọt châu rơi xuống: