Nghe tiếng còi sừng báo động của Ngọc Diện Tàng Long, ba lão chẳng cần hỏi han lôi thôi cứ nhắm thẳng Phi Bằng xô chưởng, xuất chiêu, áp khí cuồn cuộn áp vào gã trai như sóng biển.
Rầm rầm...
Phi Bằng xoay mình vùn vụt, thi triển những độc chiêu Tống Linh hỏa chưởng chống chọi với Xích Y tam độc, nhưng kình lực của gã so với ba lão quái ma kia chẳng khác trò chơi.
Bình bình... bùng...
Thân thể Phi Bằng bị vùi dập tơi bời, gã chống cự chẳng nổi mà cũng vô phương tháo chạy.
Lát sau Phi Bằng đã ngất lịm vào cõi vô thức mơ hồ.
Ba lão Xích Y tam độc tạm đình thủ, xạ luồng nhãn quang đỏ rực phát ngang Phi Bằng, rồi xoáy vào Ngọc Diện Tàng Long.
Một lão trầm giọng hỏi :
Ngọc Diện Tàng Long vội đáp :
Lão già áo đỏ gầm lên :
Hai lão kia cũng gật gù :
Cả ba lão cùng điều động song thủ nhắm vào gã trai sẵn sàng bổ tới. Ngọc Diện Tàng Long vừa bị Phi Bằng đả thương nên rất hả hê ngó Xích Y tam độc phân thây đối thủ.
Kình phong di động ầm ầm, có thể chỉ trong chớp mắt là thân hình Phi Bằng nát bét.
Nhưng vừa lúc ấy một tiếng thét vang lên như xé toang màng nhĩ ba lão xích y, còn Ngọc Diện Tàng Long giật mình buốt óc.
Cùng với tiếng thét là giọng truyền lệnh đĩnh đạc :
Xích Y tam độc dừng tay ngước nhìn rồi bỗng cúi đầu cung kính trước bóng người vừa xuất hiện :
Quả thật chiếc bóng vừa xông vào động cốc là Vạn Độc Thần Ma Giáo chủ Dương Sùng.
Lão ung dung phẩy tay :
Ngọc Diện Tàng Long hậm hực :
Vạn Độc Thần Ma cười lạt :
Dứt lời, Dương Sùng cúi xuống cắp ngang thân mình Phi Bằng và lao vút ra khỏi Âm Phong cốc như một mũi tên.
Xích Y tam độc, Ngọc Diện Tàng Long ấm ức nhìn theo, song cả bọn đều không dám chuyển động thân mình vì tự biết chúng chẳng phải đối thủ của Vạn Độc Thần Ma.
Ba lão già hung hiểm cùng gã trai chỉ gầm gừ mấy tiếng, rồi kéo nhau phóng vụt vào bẩm cáo sự việc với Cốc chủ Vưu Hồn.
Bên ngoài Âm Phong cốc, sau một hồi xao động bởi cuộc tử đấu lại chìm vào bầu không khí tĩnh lặng mênh mông.