Một lúc sau, Lạc Chi Dao trong thân xác Thẩm Trúc Chỉ chậm rãi bước từng bước xuống lầu.
Vẻ mặt cô bây giờ không chút biểu cảm, ánh mắt cứ vô thức bước xuống từng bậc thang.
Cốc...
Bất ngờ, người trước mặt vừa nhìn thấy cô đã lập tức tiến đến dùng ngón tay cốc nhẹ vào đầu cô.
Không ai khác chính là người anh trai tinh nghịch Thẩm Bách Kiêu.
Mái tóc anh lúc này đã được hớt cao khiến gương mặt anh cũng trở nên góc cạnh hơn, không còn dáng vẻ lôi thôi lượm thuộm như mọi khi.
Nhìn anh bây giờ trẻ trung đúng với độ tuổi của mình.
Lạc Chi Dao lúc này khẽ ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào người đối diện mà không nói không rằng tiếp tục bước về phía trước khiến Thẩm Bách Kiêu cảm thấy có chút kì lạ.
Nếu như mọi khi bị anh cốc vào đầu, cô nhất định sẽ hét toáng cả lên liền sau đó chạy đi méc mẹ nhưng hôm nay trông cô cư xử chẳng giống với mọi khi.
Liền lập tức, Thẩm Bách Kiêu kéo tay cô lại, anh khẽ chau mày nghiêm giọng hỏi:
Nghe anh hỏi, Lạc Chi Dao vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng đáp:
Đừng có làm phiền tôi."
Thẩm Bách Kiêu không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Ngay lập tức, anh nhấc bổng người của Thẩm Trúc Chỉ mà bế ngược trở lên trên lầu.
Vừa đến nơi, anh mạnh tay ném người cô xuống giường, lạnh giọng nói:
Quả thực người đàn ông này có khả năng suy đoán không hề tệ.
Lạc Chi Dao khẽ nhếch môi cười liền sau đó rời khỏi giường mà tiến lại gần Thẩm Bách Kiêu, trầm giọng đáp:
Nói rồi, Lạc Chi Dao khẽ đưa tay chạm lên gương mặt Thẩm Bách Kiêu liền sau đó đặt lên cánh môi anh một nụ hôn.
Cả người Thẩm Bách Kiêu lúc này đơ cứng mà đứng lặng.
Hai mắt anh tròn xoe ngay khi cánh môi mình bị người khác chạm vào.
Lúc này, hiện trước mắt anh không còn là Thẩm Trúc Chỉ mà là Lạc Chi Dao.
Cô diện trên người chiếc váy ôm body hai dây màu đỏ, cũng chính là bộ quần áo cô mặc trước khi mất.
Thẩm Bách Kiêu sợ đến mức tái xanh cả mặt.
Mới vừa khi nãy người mà anh nhìn thấy là em gái mình sao bây giờ lại là một người con gái khác.
Ngay lập tức, Lạc Chi Dao khẽ đưa tay lau khóe miệng, cô lạnh giọng đáp:
Tôi tên là Lạc Chi Dao, là linh hồn trú ngụ bên trong chiếc vĩ cầm mà em gái anh nhận được.
Hiện tại, tôi chỉ là đang mượn cơ thể của cô ấy để trả thù người đã gây ra cái chết cho tôi."
Không tin vào những gì mình thấy, Thẩm Bách Kiêu lập tức đưa tay dụi dụi mắt.
Ngay khi anh mở mắt ra nhìn lại người trước mặt lúc này chính là Thẩm Trúc Chỉ.
Vẻ mặt cô hoàn toàn ngơ ngác như thể chưa từng xảy ra chuyện gì mà cất giọng hỏi trước sự thay đổi của anh:
Trông đẹp trai hơn đấy."
Giọng nói châm chọc này không ai khác chính là Thẩm Trúc Chỉ.
Thế nhưng, anh vẫn còn ngơ ngác trước sự thay đổi chóng mặt này liền lập tức lay mạnh người cô, lạnh giọng tra hỏi:
"Nha đầu, người khi nãy hôn anh là em có phải không?"
"Anh bị hâm à.
Em sao có thể làm chuyện đó với anh chứ? Cho dù bây giờ trông anh đẹp trai hơn lúc trước nhưng em không đến mức làm ra những chuyện không được coi là đúng đắn với anh ruột của mình."
Thẩm Trúc Chỉ tỏ vẻ khó hiểu trước biểu hiện này của anh trai mình mà nhanh chóng đặt tay lên trán anh để kiểm tra.
Nói rồi, cô lắc đầu bất lực mà vô tư bước xuống lầu để lại một mình Thẩm Bách Kiêu đứng trầm ngâm suy nghĩ ở trong phòng.
Anh khẽ đưa tay chạm lên cánh môi.
Nụ hôn khi nãy quả thực rất đỗi chân thật, rõ ràng là anh không nằm mơ mà.
Đến mức nằm mơ thấy người con gái khác ở trong thân xác của Trúc Chỉ nữa chứ."
Thẩm Bách Kiêu khẽ gõ gõ vào đầu mình.
Anh không nghĩ ngợi thêm nữa mà vô tư bước trở ra ngoài.
Một lúc lâu sau, chiếc vĩ cầm bỗng nhiên tự phát ra vài âm thanh như thể có người đang chơi nhạc.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.