Trên tay Tần Thủy Dao không có kim chỉ, không có cách nào khâu miệng Đường Kim lại được. Nàng chỉ có thể tăng tốc, chạy vào phòng học nhanh nhất có thể, như vậy không phải nghe Đường Kim nữa.
Đường Kim cảm khái một câu, trong đầu mọc ra một ý niệm. Không biết nó nên để cô Tô vùi dập theo kiểu đó để không phải chịu vùi dập như sáng nay không nhỉ?
Đường Kim âm thầm nói, sau đó lại cảm khái:
Giờ khắc này, Tô Vân Phỉ ôn nhu động lòng người đã trở thành cọp mẹ trong mắt Đường Kim.
Ninh Tâm Tĩnh và người Ám Kiếm tới không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Đường Kim. Trong mấy ngày sau đó, hắn cơ bản không đến ngôi biệt thự kia, mà Ninh Tâm Tĩnh và Nhạc Trung Hằng cũng không liên lạc với hắn. Đường Kim cầu còn chẳng được, hắn không có hứng thú huấn luyện với đám người kia.
Nhưng với việc Ám Kiếm đóng quân tại Ninh Sơn thì Đường Kim lại thật hoan nghênh. Nếu sau này có chuyện gì, hắn cũng không cần lo lắng việc thiếu người.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Kim lại rất bận rộn, mỗi sáng đúng năm giờ rời giường, vừa chạy bộ vừa chịu Tô Vân Phỉ vùi dập. Mặc dù Đường Kim muốn hy sinh bản thân làm bạn trai Tô Vân Phỉ, nhưng hắn cũng chưa thực hiện kế hoạch, bởi hiện tại hắn không có thời gian.
Chạy xong, hắn lại tiện thể đón Tần Thủy Dao vào học, thỉnh thoảng lại đi theo Hàn Tuyết Nhu. Chẳng qua Hàn Tuyết Nhu cũng là học sinh giỏi, bình thường đều lên lớp, nếu không cũng luyện đàn, đến buổi tối lại kiên quyết về ký túc xá. Đường Kim chẳng có nhiều cơ hội, cho nên, trong mấy ngày này, người làm phiền hắn nhiều nhất không phải ai khác, mà chính là Tiếu Thiền.
Tiếu Thiền giờ như mê muội, cứ rảnh là lập tức kéo Đường Kim đi tập luyện. Giờ nghỉ trưa bị Tiếu Thiền chiếm dụng sạch, giờ tự học tối cũng thế. thậm chí có lúc, Tiếu Thiền phát hiện Đường Kim trốn học là nàng cũng trốn theo, lôi Đường Kim tới phòng ăn Kinh Điển kia.
Mà sự bất thường của hai người cũng bị rất nhiều kẻ chú ý. Mấy ngày trước mới có tin tức họ đi mướn phòng, bây giờ thì đã update thành "ngày nào cũng đi mướn phòng" rồi.
Có người cảm khái.
Cũng có người khó hiểu:
Tiếu Thiền cũng đã có kinh nghiệm, căn bản mặc kệ diễn đàn. Những người đó nói thế nào thì nàng cũng biết. Chuyện như thế thì không giải thích còn tốt, vừa giải thích thì càng rối thêm. Không để ý chính là cách hồi đáp tốt nhất.
Lúc bận rộn thì thời gian qua nhanh lắm. Chỉ chớp mắt đã đến thứ sáu rồi.
Sáng sớm hôm nay cũng giống như mọi ngày, Đường Kim chạy bộ với Tô Vân Phỉ gần một giờ, mắt thấy sắp kết thúc đau khổ hôm nay, Tô Vân Phỉ đột nhiên hỏi:
Hiển nhiên nàng cũng biết lời đồn kia.
Đường Kim thành thật hồi đáp.
Tô Vân Phỉ lại hơi kinh ngạc.
Nguồn tại http://Truyện FULL
Đường Kim mười phần tự tin.
Tô Vân Phỉ không hỏi tiếp, bởi nàng biết Tiếu Thiền chịu trách nhiệm tiết mục của lớp 10/4. Nàng cũng tin lời Đường Kim, dĩ nhiên, cái gọi là giải nhất thì nàng chả để trong lòng, bởi nàng xem ra chuyện này đúng là không thể.
Mấy phút sau, hai người đã trở lại cổng Ninh Sơn Nhị Trung. Sáng nay họ chạy hơi nhanh, Tần Thủy Dao còn chưa có tới.
Thấy Đường Kim dừng lại, Tô Vân Phỉ cũng không nói gì. Hiện giờ nàng đã biết sáng nào Đường Kim cũng đón Tần Thủy Dao đi học. Cho nên nàng rất tự nhiên chạy thẳng vào trong.
Tiếng phanh gấp chói tai từ phía sau truyền đến, Tô Vân Phỉ ngừng lại theo bản năng. Quay đầu lại đã phát hiện một chiếc xe dừng ven đường. Cửa xe mở ra, một người bị đẩy từ trong xe xuống. Một giây sau, chiếc xe lại nhanh chóng rời đi.
Đường Kim cũng chú ý tới, người vừa bị ném ra là đàn ông, hắn mò mẫm trên mặt đất một chút, tìm được mắt kính. Sau khi đeo lên thì hắn mới đứng dậy.
Đây là một người đàn ông gầy yếu khoảng hai lăm hai sáu tuổi, không tính là cao, khoảng chừng một mét bảy, đeo một cặp kính gọng vàng khá dày, đi giày tây, nhìn cũng hào hoa phong nhã. Mặc dù vừa rồi hơi chật vật, nhưng hắn vẫn rất cố gắng duy trì phong độ, đưa tay phủi bụi trên người, ưỡn ngực ngẩng đầu, ra vẻ chẳng có gì. Chẳng qua, vừa quay người đã thấy Tô Vân Phỉ, hắn nhất thời ngây người tại chỗ.
Tô Vân Phỉ kinh ngạc gọi một tiếng, vẻ mặt mê hoặc.
Người đàn ông cũng không giữ nổi phong độ nữa, vẻ mặt tỏ ra lúng túng. Hắn biết rõ, một màn chật vật vừa rồi đều đã rơi vào trong mắt Tô Vân Phỉ.
Tô Vân Phỉ không nhịn được mà hỏi.
Thầy Trương vội vàng nói, sau đó, không đợi Tô Vân Phỉ nói chuyện, hắn lại nhanh nhảu nói:
Sau đó, hắn bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng.
Tô Vân Phỉ lộ vẻ mê hoặc, mà Đường Kim lại ngạc nhiên hỏi một câu:
Cô Tô, đó là ai vậy?
Thầy ấy là Trương Hoa Bình, là thầy dạy toán của lớp 10/1, ở cách vách với cô, cũng chính là phòng 603.
Tô Vân Phỉ trả lời một câu, trên mặt có vẻ hơi lo lắng:
Đường Kim chưa nói gì, nàng lại lắc đầu:
Tô Vân Phỉ xoay người rời đi, Đường Kim cũng yên tâm lại. Chỉ là thầy dạy toán thôi, không phải bạn trai là tốt rồi.
Tô Vân Phỉ vừa biến mất, Porsche đã dừng lại bên cạnh Đường Kim.
Đường Kim trước sau như một chào hỏi với Tần Khinh Vũ.
Sáng nay Tần Khinh Vũ hơi khác, hai đầu lông mày như có một nỗi lo nhàn nhạt.