Cô gái này là chị họ của Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tiểu Linh. Mấy ngày trước, nàng và Đinh Lan cùng nhau đưa
Hàn Tuyết Nhu về nhà, còn lần này nàng ko chỉ đưa Hàn Tuyết Nhu trở lại mà còn muốn ở lại Ninh Sơn.
Hàn Hữu Đức tính toán sau này đem sinh ý trọng điểm đến đặt tại thành phố Ninh Sơn, vì thế nên cho
Hàn Tiểu Linh đi theo Hàn Tuyết Nhu đến đây trước. Trên thực tế, mẹ của Hàn Tuyết Nhu, Đinh Lan cùng
Hàn Hữu Đức xế chiều nay cũng sẽ trở lại, sau này cả nhà Hàn Tuyết Nhu sẽ định cư tại Ninh Sơn.
Điều này làm Đường Kim khá buồn bực, cứ thế này thì mơ ước ở cùng với bạn gái của hắn không có khả
năng trở thành hiện thực.
Thấy Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu còn đang anh anh em em, Trình Lâm không nhịn được mà xen vào.
Đường Kim thuận miệng nói.
Trình Lâm cùng Ngô Ý cùng nhau lên chiếc Hummer, lúc này đến lượt Trình Lâm lái xe.
Trước khi rời đi, Ngô Ý còn cố dặn dò lại một câu.
Trình Lâm cùng Ngô Ý rời đi, Hàn Tiểu Linh cũng coi như quen biết Đường Kim, nàng thúc dục:
Tiểu Nhu, chúng ta về nhà trước đi!
Về nhà? Các người về nhà nào?
Đường Kim lập tức cảnh giác hẳn lên.
Hàn Tuyết Nhu đáp.
Đường Kim không muốn Hàn Tuyết Nhu rời đi vào lúc này.
Hàn Tuyết Nhu thật ra cũng không muốn rời đi, cho nên nàng lấy chùm chìa khóa giao cho Hàn Tiểu Linh:
Chị Linh, chị về trước đi, em với Đường Kim đi dạo trong trường một lúc.
Ai, Tiểu Nhu, chị không biết chỗ đó…
Cầm chùm chìa khóa, Hàn Tiểu Linh còn đang định nói thêm điều gì đó, nhưng Đường Kim trực tiếp bế
Hàn Tuyết Nhu lên, chạy vào trong trường nhanh như tia chớp.
Hàn Tiểu Linh lầm bầm, đột nhiên nàng như nhớ tới cái gì đó, quay lại hô lớn:
Nàng chưa kịp hô xong, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đã biến mất khỏi tầm mắt.
Giữa sườn núi, trong trụ sở tạm thời của Ám Kiếm.
Chiếc Hummer dừng lại ở trước cửa, cửa còn chưa mở ra nhưng Trình Lâm liếc mắt lền thấy Lý Tử
Thanh, Triệu Thiết Trụ đang ở bên trong, nàng lên la lớn:
Lý Tử Thanh ra mở cửa, hạ giọng nói:
Hai người xác định muốn đem chiếc xe này vào trong?
Nói nhảm!
Trình Lâm trợn mắt nhìn Lý Tử Thanh.
Lý Tử Thanh hỏi lại một câu.
Trình Lâm có chút căm tức, Lý Tử Thanh bình thường không có chuyện gì đều nhìn nàng say đắm còn
chưa tính, nhưng như thế cũng là bình thường, sao hôm nay hắn như người bị bệnh thần kinh thế này?
Lý Tử Thanh có chút bất đắc dĩ, mở cửa chính, Trình Lâm nhấn ga, lái xe đi vào trong.
Xe dừng lại, cửa lại một lần nữa đóng kín, Trình Lâm cùng Ngô Ý vừa mới nhảy xuống xe liền thấy bốn
tiểu nữ hài chạy tới.
Oa, Hummer!
Chúng ta còn chưa tháo dỡ loại xe này.
Xông lên!
Dỡ nó ra!
Bốn cô bé giống nhau như đúc, trên tay cầm cờ lê, chạy nhanh tới trước chiếc hummer. Sau đó mỗi
người chọn một cái bánh xe, động tác vô cùng thành thục.
Trình Lâm vừa mới mở miệng, bên cạnh truyền đến thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh:
Kệ bọn chúng.
Nghe được âm thanh của Ninh Tâm Tĩnh, Trình Lâm không thể làm gì khác hơn là câm miệng, chẳng
qua nàng lập tức phát hiện, chỉ qua một hồi, bốn tiểu nha đầu kia đã tháo xong bốn chiếc bánh xe
xuống, sau đó các nàng bỏ chạy chọn mục tiêu tiếp theo.
Ngô Ý không nhịn được hỏi.
Lý Tử Thanh hữu khí vô lực nói:
Nhìn theo ngón tay Lý Tử Thanh, Trình Lâm cùng Ngô Ý liền thấy vô số linh kiện, săm lốp xe hơi, bản
mạch Tivi, máy giặt quần áo, còn có cả linh kiện máy tính cùng các loại linh tinh khác xếp thành một tòa
núi nhỏ.
Trình Lâm cùng Ngô Ý trợn mắt há mồm, sau đó liền thấy không ổn.
Bọn chúng định tháo dỡ xe của chúng ta sao?
Tất cả xe ở nơi này đều bị các nàng hủy đi rồi, máy tính cũng bị hủy mất vài cái, mấy tiểu ma nữ kia
thấy cái gì tháo cái đó, trừ những thứ trong phòng này, tất cả những thứ trong phòng khác đều bị tháo
ra hết rồi.
Lý Tử Thanh vô lực nói.
đem điện thoại của ta tháo ra hết rồi.
Trình Lâm ngây người.
Ngô Ý hét lên.
Hai người có cảm giác khóc không ra nước mắt, chiếc xe vừa mới tới tay a. Lúc này Trinh Lâm cũng đã
hiểu câu nói trước đó của Lý Tử Thanh, đúng là nàng đang hối hận.
Một số người nhìn qua bằng con mắt hả hê.
Trình Lâm cùng Ngô Ý im lặng, làm sao mà mới ngày không có mặt, nơi này đã bị bốn tiểu nha đầu chiếm
lĩnh rồi?
Trong cùng thời gian bốn tiểu nha đầu khả ái lanh lợi đang tháo chiếc hummer ra, trong phòng ký túc xá
601 Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim đang “gỡ bỏ vũ trang” trên người bạn gái, đầu tiên là “áo giáp bên
ngoài” rồi đến “áo chống đạn” bên trong, cuối cùng là cái áo gì có hai mảnh cùng vài sợi dây đeo tòng
teng. Cơ thể như bạch ngọc hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Nhìn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trước mắt, ngọn lửa trong lòng Đường Kim bốc cháy hừng hực, tác
phẩm nghệ thuật này làm hắn có ham muốn thăm dò vô cùng vô tận. Giờ khắc này hắn đã quên tất cả
mọi chuyện, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nghiên cứu tác phẩm này.
Dưới tinh thần nghiên cứu chăm chú, Đường Kim sờ mó từng ngóc ngách nhỏ nhất, không muốn buông
tay.
Chuyên tâm làm một việc thường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến 5 giờ
chiều.
Thanh âm Hàn Tuyết Nhu có vẻ vô cùng mệt mỏi, sáng nay nàng chỉ tùy tiện ăn một chút, buổi trưa nàng
bị Đường Kim coi là bữa trưa ăn sạch, lại biểu diễn thêm mấy giờ thể dục nhịp điệu trên giường, bây giờ
nàng không chỉ đói bụng mà cả người cũng mệt mỏi không một chút khí lực.
Một tay Đường Kim dừng lại trên bộ vị cao ngất.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói, sau đó nàng cầm lấy điện thoại.