Đường Kim nhìn người tự xưng Hoàng Trạch kia rồi thuận miệng nói:
Nói xong hắn lại phi một cục đá đi đồng thời nói với Tần Thủy Dao:
Đồ ngốc, nhanh tay lên, sắp tối rồi đấy!
Này, giục cái gì, sao cậu không nhanh tay lên?
Tần Thủy Dao có chút bất mãn.
Lần đầu tôi đi đập kính sao thuần thục bằng cậu được!
Đồ ngốc, vốn tôi tính để cô luyện tập nhiều chút, thôi thì để tôi xử nốt vậy.
Đường Kim nói xong câu đó, hàng loạt viên đá bay ra, tiếng loảng xoảng rầm rầm vang lên, tòa nhà kính mới tinh hoàn toàn bị đập vỡ sạch.
Xong xuôi, Đường Kim còn cảm khái một câu:
Người pháp viện mắng thầm, mịa nó đập vỡ hết còn bảo mình lãng phí.
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
Tôi thấy họ không nên đi làm ở tòa nhà đẹp như vậy!
Đồ ngốc, câu này của cô rất có đạo lý.
Đường Kim gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Trạch viện trưởng:
Không đợi Hoàng Trạch nói gì, Đường Kim lại bổ sung một câu:
Uy hiếp trần trụi này khiến toàn bộ người pháp viện đổi sắc, viện trưởng Hoàng Trạch cũng cảm thấy nhục nhã nhưng lại không dám phát hỏa vì cả hai người này hắn đều không thể đắc tội.
Hoàng Trạch ăn nói khép nép
Tần Thủy Dao ở bên cạnh cười lạnh một tiếng:
Con trai của Đào phó viện trưởng kia nói pháp viện là nhà hắn cũng là theo quy định pháp luật sao?
Tần Thủy Dao đồng học, đó chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, không thể đại biểu cho pháp viện được.
Hoàng Trạch nhìn Đào Kỳ vẫn còn đang hôn mê, trong lòng lại thầm hận cha con họ Đào, tuy rằng hắn chưa rõ nguyên nhân nhưng nhìn qua cũng đoán được đại khái, chỉ là sau chuyện xảy ra đã vài ngày rồi Đường Kim mới tìm tới.
Đường Kim thản nhiên nói:
Những người đã từng đến Tần gia tôi cho các người hai sự lựa chọn, đầu tiên là tự mình vào tù chơi vài năm, hai là tôi cho các vị vào nhà xác nằm chơi vài ngày, lựa chọn thế nào thì tự quyết định đi.
Đường Kim, cậu đừng kiêu ngạo, đây là pháp viện, là cơ quan thực thi pháp luật...
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên
Đường Kim trực tiếp hỏi Hoàng Trạch.
Hoàng Trạch trả lời.
Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên:
Lời còn chưa dứt, Đường Kim trực tiếp cho Đào Phó viện trưởng một cước vào hạ bộ:
Để tôi làm điều tốt giúp ông thành thái giám, đỡ sinh ra thằng con như Đào Kỳ gây họa cho xã hội.
A...
Đào Phó viện trưởng rú lên thảm thiết rồi cũng hôn mê theo con trai mình.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Đường Kim đá một cước này đủ khiến toàn trường sợ hãi.
Đường Kim lại cười hì hì, nói xong còn nhìn về phía Tần Thủy Dao:
Đồ ngốc, cô nói xem có phải tôi rất trọng nghĩa khí không?
Cũng tạm, ít ra là hơn bọn họ nhiều.
Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng, nàng nói như mình nghĩ, chí ít Đường Kim hơn cha con họ Đào nhiều lắm.
Hoàng Trạch hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi:
Đường Kim, cậu hi vọng pháp viện chúng tôi dọn đi đâu?
Các ngươi còn muốn dọn đi chỗ khác?
Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên
Các ngươi đều lãng phí nhiều tiền của nguyên cáo và bị cáo như vậy giờ còn muốn tiếp tục sao?
Đúng đấy, bảo họ đổi chỗ chắc chắn họ sẽ lại dựng lên toà nhà xa hoa hơn nhiều.
Tần Thủy Dao hừ một tiếng:
Tôi thấy các người không cần đổi chỗ làm gì, trực tiếp thi hành công vụ trên đường là được rồi. Không cần tốn thời gian mở phiên tòa, khi cần làm việc chứ mở tòa án lâm thời ở quảng trường là được, như thế rất thân dân. (gần dân chúng)
Di, đồ ngốc, chủ ý này của cô không tệ nha.
Đường Kim gật đầu, sau đó nhìn qua Hoàng Trạch.
Nghe rõ rồi chứ? Sau này cứ thế mà làm, nếu tôi không thấy ai đi ra phố thì chắc hẳn chân các người có vấn đề, vậy tôi sẽ cho các vị khỏi cần đi lại nữa.
Như vậy là quá lời rồi, đừng tưởng mẹ tôi dễ bắt nạt.
Tần Thủy Dao tức giận nhìn Hoàng Trạch.
Lòng người pháp viện đắng chát, mùa đông sắp đến rồi còn phải ra đường làm công vụ sao?
Ít người thấy mình thật vô tội, không đâu lại bị tai bay vạ gió dính vào.
Đường Kim lười biếng hỏi.
Hoàng Trạch rất kiên quyết đồng ý.
Đường Kim lại quét mắt qua những người khác.
Cuối cùng, Đường Kim lại bổ sung một câu:
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai nói gì.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn trời, duỗi lưng một cái: