Gia Bảo nói vẻ lúng túng:
Phương Nghi hỏi vẻ khó tin:
Gia Bảo khẳng định:
Phương Nghi vội đứng dậy và nói nhanh:
Phương Nghi thay đồ liền và họ rời khỏi nhà để đến biệt thự Lâm Châu ngay sau đó. Phương Nghi dùng mật khẩu để mở cánh cổng chính ra trước sự kinh ngạc của Gia Bảo:
Phương Nghi quay sang cười tự tin và nói:
Phương Nghi im lặng một lúc rồi nói:
Họ đi vào trong,bà Châu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Nghi,bà nghĩ khó hiểu “ Là cô bé bữa trước! Sao Gia Bảo lại về cùng cô bé này chẳng lẽ vừa rồi Gia bảo tới chỗ cô nhóc đó sao? Quan hệ giữa hai đứa là gì mà con trai của mình lại tỏ ra thân thiết như vậy? Mình đã nghĩ rằng lúc nãy thằng bé tới nhà của Bảo Trân.Không ngờ mình đã sai!”
Phương Nghi cúi chào rất lễ phép với bà Châu. Bà cũng mỉm cười đáp lại và hỏi vẻ quan tâm:
Phương Nghi trả lời rất nhanh:
Phương Nghi và Gia Bảo ngồi xuống ghế,bà Châu rót trà và đưa cho Phương Nghi rồi nói nhỏ nhẹ: Bạn đang đọc truyện Độc quyền tại San Truyen:
Phương Nghi uống một hớp trà rồi trả lời rất thản nhiên:
Gia Bảo quay sang kinh ngạc nhìn Phương Nghi anh định nói gì nhưng cô đã dùng chân dẫm lên anh ra hiệu. Bà Châu thì không tỏ ra ngạc nhiên lắm,bà gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:
Phương nghi gật đầu rồi mỉm cười và thầm nghĩ “ Mình biết mẹ sẽ nói vậy mà! Nếu mình nói Phương Nghi và mình mới quen chưa đầy một tháng thì tối nay chắc cô ấy phải thức cả đêm để trả lời cả mấy chục câu hỏi về mình rồi phải dõng tai nghe bài lý thuyết các mối hệ của mẹ cho tới tận sáng ngày mai luôn.”
Bà Châu quay sang nhìn Gia Bảo với ánh mắt dò xét và nói: -Buổi trưa nay ba con bận họp không về được! Anh Gia Ân của con thì ăn ở nhà hàng, chỉ có mẹ và con thì buồn quá! Chi bằng chúng ta bảo cô bé này ở lại rồi gọi luôn cả Bảo Trân tới ăn cùng cho vui! Con thấy thế nào?
Gia Bảo lúng túng gật đầu:
Bà Châu quay lại nói ông Khôi:
Ông Khôi cung kính gật đầu rồi vội vã đi vào trong. Bà Châu quay lại mỉm cười với Phương Nghi và Gia Bảo. Ngay lúc này cả ba người họ tuy bề ngoài đều tỏ ra vui vẻ và rất thản nhiên nhưng trong mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
“ Mình muốn xem thử trong lòng Gia Bảo thì vị trí của cô bé này hay là Bảo Trân quan trọng hơn. Và mình đã có cách để tìm ra câu trả lời!”
“Vậy là mình đã không uổng công khi tới đây. Không gặp được ông anh Gia Ân đó thì cũng có cơ hội cùng ăn cơm với Bảo Trân.Như vậy thì cũng không về tay không.”
“ Mình không hiểu Phu nhân nữa tại sao lúc nãy trước mặt của Gia Ân thì tỏ ra sợ hãi vậy mà bây giờ bà lại quyết đoán và rất bình tĩnh thế kia. Và cả anh ta nữa! Khi nghe tới Bảo Trân là hai con mắt sáng như mắt mèo vậy! Nhìn mà thấy ghét!”
Khoảng nữa tiếng sau thì Bảo Trân tới. Cô cúi chào bà Châu một cách lịch sự rồi dập lên vai Phương Nghi và nói rất thân mật:
Gia Bảo mỉm cười và nghĩ thầm “ Ở xung quanh anh ta toàn là người có thói quen đập tay lên vai người khác. Ông Tú,ông Long và cả Bảo Trân nữa! Họ không biết người khác đau hay sao mà cứ làm vậy nhỉ? Chắc anh ta cũng có thói quen này và đôi khi chính những người đó bị anh ta lây qua cũng nên. Nhìn qua mặt là biết ngay người có nhiều tật xấu rồi! ”
Bảo Trân ôm Gia Bảo rồi hôn một cái lên má và nói vẻ quan tâm:
Mọi người cười vẻ thích thú trước câu nói của Bảo Trân chỉ có Gia Bảo là ngượng đỏ cả mặt. Một lúc sau thì họ tới phòng ăn,trên bàn bày gần ba chục món ăn trong đó có món canh sườn nóng hổi,hơi nóng bay lên nghi nghút. Cái bàn ăn rất lớn,thường thì khi ăn mỗi người ngồi một góc và các đầu bếp sẽ đích thân gắp mỗi món một ít ọi người trong bàn. Nhưng hôm nay bà Châu lại không cho đầu bếp làm việc đó. Bà nói vẻ rất vui mừng:
Cả Phương Nghi và Bảo Trân nghe vậy thì lấy làm vui mừng,họ cười tươi và gật đầu cảm ơn bà Châu một cách rất cung kính. Bà Châu nhìn về phía Bảo Trân và Phương Nghi rồi nói với vẻ mặt xúc động:
Nhìn vẻ mặt rất đỗi quan tâm của bà châu thì ai cũng vui lòng đứng dậy và ngồi xích lại gần người kia. Vị trí trên bàn bây giờ là Gia Bảo ngồi cạnh Bảo Trân và Bảo Trân thì lại ngồi rất gần Phương Nghi. Bây giờ khoảng cách giữa họ chỉ đủ để ọi hoạt động trọng lúc ăn không bị vướng vào đối phương mà thôi. Nhìn thấy vậy thì bà Châu tỏ ra vui mừng, bà bước đi xung quanh bàn và gắp từng món ăn vào trong một cái đĩa lớn và đưa tới trước mặt của Phương Nghi và Bảo Trân. Sau đó thì bà lấy chiếc bát nhỏ rồi múc canh vào đó và đưa lại cho họ nhưng lúc đứng giữa hai người không biết là vô tình hay cố ý nên bà đã làm đổ chén canh nóng đó lên chân của Phương Nghi và Bảo Trân. Lúc đó Gia Bảo vội vàng chạy lại và lấy ngay chiếc khăn mùi soa trong túi áo lau hết nước canh trên chân của Phương Nghi một cách rất vội vã! Bảo Trân nhìn chăm chăm vào Gia Bảo vẻ tức giận,thấy vậy Phương Nghi liền xô Gia Bảo ra và hỏi Bảo Trân một cách lo lắng:
Bảo Trân không nói gì chỉ ngồi im lặng. Gia Bảo biết Bảo Trân giận mình thì vội vàng nói: -Anh xin lỗi! Vì …anh tưởng chỉ mình Phương Nghi bị bỏng nên …
Bà Châu bước tới tự trách mình:
Thiệt là …bác già rồi nên đã không còn được minh mẫn nữa rồi! Bác xin lỗi vì đã làm đổ canh lên người của hai cháu! Hãy bỏ qua cho bà già này nhé!
Kìa bác!
Cả Phương Nghi và Bảo trân cùng lên tiếng.
Bảo Trân tươi cười rồi nói:
Phương Nghi im lặng, đôi mắt cô có vẻ lo lắng khi nhìn thấy chân của Bảo Trân đang đỏ lên, cô thầm nghĩ “ Chắc cô ấy nóng lắm! Vả lại Phương Nghi lại chạy tới lau ình nên chắc hẳn đã rất đau lòng …Anh thật xin lỗi vì đã không làm được gì hơn! ”
Thế là họ lại tiếp tục bữa cơm trưa bị bỏ dở. Bà Châu vừa ăn vừa quan sát Phương Nghi và Gia Bảo,lòng bà nghĩ khó hiểu “ Sao lại có thể như thế được? Gia Bảo tỏ ra rất hốt hoảng khi nhìn thấy nước canh đổ lên người Phương Nghi và đã vội vã dùng chính chiếc khăn mùi soa của mình tặng để lau cho con bé mặc dù chiếc quần hiệu Rock & Republic đó chất liệu khá dày đã phần nào cản lại được độ nóng của nước canh. Trong khi đó Bảo Trân cũng bị như thế vả lại còn mặc váy nữa vậy tại sao thằng bé lại không hề có chút quan tâm chứ?
Gia Bảo ngồi ăn với gương mặt ỉu xịu trong lòng lo lắng nghĩ “ Đúng là xui xẻo mà! Tự dưng phu nhân làm đổ canh lên chân mình. Không biết chỗ đó có bị bỏng và để lại sẹo không biết? ”
Không khí của bữa ăn khá lặng lẽ,mọi người chỉ hỏi vài câu một cách ngượng ngùng và rồi cũng kết thúc khoảng nửa tiếng sau đó. Bảo Trân đứng dậy xin phép ra về và không quên hôn lên má Gia Bảo một nụ hôn tạm biệt. Phương Nghi cũng ra về lúc đó. Cô cố tình chạy theo Bảo Trân rồi nói:
Bảo Trân vội vàng quay lại cười tươi với Phương Nghi và nói:
Bà Châu thấy thế thì gật đầu vẻ hài lòng. Phương Nghi lấy cớ không có xe nên nhờ Bảo Trân chở về nhà,cô nói vẻ thích thú:
Không ngờ Bảo Trân thay đổi thái độ hẳn,cô nói vẻ lạnh lùng:
Phương Nghi gật đầu ngoan ngoãn,lòng nghĩ vẻ thú vị “ Không ngờ khi cô ấy ghen lại thế này! Mình thích thấy cô ấy ở nhiều góc độ và có vẻ như việc hoán đổi linh hồn này không phải là không có những mặt tích cực!”
… …
Ông Châu vội vã bước vào nhà và thấy vợ mình đang ngồi ở đó.Ông để chiếc cặp xuống và hỏi gấp:
Bà Châu nói vẻ lo lắng:
Bà ôm lấy chồng mình và nói vẻ sợ hãi:
Ông Châu ôm vợ và an ủi:
Lúc đó Gia Bảo từ trong phòng giải trí đi ra. Anh cúi chào ba một cách lễ phép và ngồi xuống,ông Châu quay sang nhìn con trai mình rồi dặn:
Lúc đó ánh đèn pha chiếu rọi thẳng vào khoảng tối phía trước sân. Bà Châu nhìn chồng mình và lo lắng. Gia Ân bước vào và sau đó là Alex. Gia Ân tiến lại và cúi chào ông Châu,ông mỉm cười và cũng tỏ ra rất bình thường với anh. Gia Ân ngồi xuống ghế và để hai chân của mình lên bàn một cách tự nhiên. Ông Châu định nói gì đó nhưng bị bà Châu ngăn lại. Gia Bảo mỉm cười thân thiện và hỏi:
Gia Ân vỗ vai Gia Bảo định khen ngợi nhưng bị tiếng nói của bà Châu làm anh khựng lại:
Gia Ân quay sang nở nụ cười khinh khỉnh và nói:
Anh quay sang Gia Bảo rồi nói:
Bà Châu quay sang nhìn chồng mình và run rẩy vẻ sợ hãi. Ông Châu vẫn giữ thái độ bình tĩnh.Ông nhìn Gia Ân và nói với giọng đều đều:
Gia Ân nghe vậy thì cười,giọng cười nghe có vẻ hơi ghê rợn nó khiến cho Gia Bảo sợ hãi và nhìn sang ông Châu như cầu cứu.Ông Châu gật đầu ra hiệu cho anh không cần phải quá sợ hãi và hãy tin tưởng ở mình,ông Châu bỏ vợ ra và rót một ly trà rồi uống vẻ thản nhiên. Gia Ân quay lại nói với một thái độ hách dịch:
Ông Châu hỏi vẻ thản nhiên:
Gia Ân quay lại với đôi mắt lạnh lùng rồi gào lên:
Ông Châu quát lên vẻ tức giận:
Gia Ân im lặng một lúc rồi nói tiếp,giọng có vẻ rất đáng sợ:
Nói xong thì Gia Ân ngang nhiên đi gác cùng giọng cười ghê rợn của mình,Alex cũng đi theo. Bà Châu nói vẻ hoảng hốt: -Làm sao bây giờ hả ông? Tôi thấy lo quá! Ánh mắt của nó cho thấy nó sẽ làm được điều nó nói.
Ông Khôi uống một hơi nước trà rồi nhấn giọng:
Ông Châu quay lại nói với Gia Bảo bằng một giọng lo lắng:
Con đã thấy Gia Ân như thế nào rồi đó! Ba,mẹ tạm thời chưa tìm được ra cách để giải quyết chuyện này nên con phải cẩn thận!
Dạ thưa ba con biết!
Ông Châu quay sang nói với ông Khôi:
Ông mau đưa thiếu gia vào phòng ngủ đi! Ngay sáng ngày mai ông hãy gọi cho bên Sood bảo với họ lắp một hệ thống bảo vệ ở cửa phòng ngủ của Gia Bảo! Tôi muốn thằng bé được an toàn tuyệt đối!
Dạ! Xin chủ tịch yên tâm ạ!
Gia Bảo đứng dậy theo ông Khôi đi vào trong phòng ngủ của mình.Ông Châu và vợ mình cũng về phòng ngay sau đó. Những tiếng thở dài làm cho không khí thêm nghẹt thở,những bước chân nặng trĩu tựa như đá. Không khí nặng nề bao trùm lấy cả ngôi biệt thự.
Alex nằm xuống rồi ngắm nhìn những bức tranh trong phòng ngủ và nói:
Gia Ân nói giọng đều đều:
Alex hỏi rất nhanh:
Gia Ân nói lạnh lùng:
Gia Ân mỉm cười vẻ bí ẩn rồi thích thú ngắm những ngón tay của mình rồi nói:
Nói rồi Gia Ân cười thích thú. Giọng cười của hắn như thể rất mãn nguyện với quá khứ và hiện tại của mình. Nhưng cái âm thanh đó vô cùng ghê rợn và bi thương như một khúc nhạc với những ca từ ai oán trong đêm trăng rằm vậy.
… …
Một người phụ nữ xinh đẹp bồng trên tay một đứa trẻ khoảng chừng hai tuổi. Gương mặt của cô trông rất hạnh phúc, đứa bé xinh xắn đó ngáp liên tục mấy cái rồi nói bập bẹ:
Thấy vậy thì cô cười rồi hôn lên má của đứa bé và nói:
Cô đặt đứa trẻ vào chiếc nôi giữa nhà và đi ra, đứa bé nhắm đôi mắt lại và ngủ rất ngon lành. Người phụ nữ bước ra và đi xuống nhà tắm, khoảng nữa tiếng sau thì đi ra,cô vội vào bếp ột ít nước vào trong chiếc bếp điện và cắm lên rồi chờ đợi,trong lúc cô làm việc đó thì có một cậu bé khoảng mười ba tuổi bước rất nhanh vào nhà và đi lên gác trong tay cậu là một con dao lớn. Cậu bé đó đến đứng trước một căn phòng và nắm lấy chốt cửa rồi từ từ mở ra. Cậu bước vào nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ngủ trong chiếc nôi giữa nhà,cậu cười rất khó hiểu và nói