Tiêu Thanh Tuyền vùi mặt vào lòng hắn, mặc cho hắn bế mình, gò má nóng ran, toàn thân bủn rủn. Hai người tuy đã kết làm phu thê, Tiêu tiểu thư cũng đã có thai, nhưng vì ý trời trêu người, cả hai cũng chỉ có một lần thân thiết trên núi, ngoài ra không hề tiếp xúc nào nữa.
Tiêu tiểu thư thẹn đỏ ửng mặt, ôn nhu nói:
Nàng giãy mình thoát khỏi vòng tay Lâm Vãn Vinh, thận trọng đắp chăn lên cho Lý Hương Quân, lúc này mới chuyển người nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh, cười duyên dáng.
Vì nghĩ tới sự ỷ lại của Lý Hương Quân với Tiêu Thanh Tuyền, nên tú phòng của tiểu cô nương này đặt cách khuê phòng của Tiêu tiểu thư không xa, khi hai người tiến vào phòng, thấy bên trong giản dị ấm áp. Đối diện với cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm, trên bàn đặt một chiếc gương pha lê hiếm có, trong phòng treo đầy chuông gió rèm phấn, gió nhẹ thổi qua phát ra tiếng kêu leng keng.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn khắp bốn phía một lượt, mỉm cười nói:
Có phải là chủ ý của Ngưng Nhi hay không, vừa thấy cái gương kia là biết rồi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Tiêu Thanh Tuyền khẽ than:
Xảo Xảo và Ngưng Nhi, ôn nhu quyến rũ, thiếp gặp còn yêu, chẳng trách chàng lại thích bọn họ. Cùng nhờ có bọn họ ở bên cạnh chàng, nếu không, cũng không biết chàng sẽ biến mình thành bộ dạng nào rồi.
Nào có nghiêm trọng như nàng nói.
Lâm Vãn Vinh cười:
Khi ta một mình ở Kim Lăng, cũng không phải sống rất tốt đấy sao!
Sống rất tốt sao?
Tiêu tiểu thư phì cười, ôn nhu nhìn hắn:
Lâm Vãn Vinh đỏ mặt lên, ha ha cười khan mấy tiếng, lúc đó còn chưa phát tướng, thê thảm một chút cũng có thể bỏ qua. Nhưng từ khi gặp được Thanh Tuyền, mọi thứ đều thay đổi, chẳng lẽ bà cả chính là quý nhân trong số mạng của ta sao?
Tiêu tiểu thư nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng khẽ chạm vào đầu chuông gió, âm thanh trong trẻo vui tai vang lên rất dễ nghe. Mặt nàng đỏ lựng, uyển chuyển ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, mi như vầng trăng cong, môi như bôi son, mặt như đắp phấn, dáng vẻ xinh đẹp.
Tiêu Thanh Tuyền hé môi anh đào, trong mắt nổi lên nhu tình như nước:
Nữ tử ở thời đại này, sau khi gả cho người rồi thì phải đem tóc quấn lên, ý là đã làm vợ người. Đạo lý này Lâm Vãn Vinh cũng biết, hắn vội vã đi tới. Tiêu tiêu thư rút trâm cài ra, mái tóc bồng bềnh xõa xuống như tiên tử bay múa trong mây.
Tiêu Thanh Tuyền xinh đẹp tự nhiên, mái tóc dài mượt mà óng ả, nhưng vấn tóc thế này là một kỹ thuật chẳng đơn giản, Lâm Vãn Vinh một khiếu cũng chẳng thông. Làm tới nửa ngày trời, mới miễn cưỡng cuốn được mái tóc dài của nàng lên, nhưng thế nào cũng không thể hiện ra khí chất như tiên của Thanh Tuyền. Tiêu tiểu thư khẽ cười, dịu dàng nói:
Chẳng phải là lần đầu gặp phải sao? Nói ra thật có chút không phải với Xảo Xảo và Ngưng Nhi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc. Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
Sao chàng lại không quan tâm hai vị muội muội như vậy, bọn họ không trách chàng sao?
Trách cũng chẳng biết làm sao được? Ai bảo lão bà thân ái nhất của ta còn chưa trở về.
Lâm Vãn Vinh đùa bỡn:
Tiêu Thanh Tuyền mặt đỏ lựng, trong mắt hiện lên sự vui sướng, khẽ hờn:
Nhìn ngọn nến cháy lách tách bắn ra những tia lửa, Lâm Vãn Vinh nói:
Tiêu Thanh Tuyền tim như nhảy vọt lên, khẽ vâng một tiếng, mặt như đổ lửa:
Giọng nàng bé tới mức như cả chính nàng cũng không nghe thấy.
Lâm Vãn Vinh xoay người đóng cửa lại. Tiêu Thanh Tuyện ngượng ngùng vô cùng, lấy che gò má, từ kẽ tay len lén nhìn hắn. Hai người khổ tận cam lai, trải qua bao thử thách mới được đoàn tụ, vừa vui mừng mà lại kích động, người có da mặt dày như Lâm Vãn Vinh, cũng không khỏi cõi lòng xao xuyến.
Lâm Vãn Vinh ôm lấy chiếc eo thon mềm của Tiêu Thanh Tuyền, dịu dàng nói:
Tiêu tiểu thư ráng hồng đầy mặt, phì cười, nhéo lên tay hắn, gắt:
Nàng ôn nhu đứng dậy, nắm lấy tay hắn, thẹn thùng nói:
Tướng công, thếp cởi áo cho chàng.
Cùng cởi, cùng cởi!
Lâm Vãn Vinh hớn hở, hai tay đã vòng ra sau lưng nàng, cầm lấy vạt áo khẽ kéo xuống, hai tay chạm vào vùng mềm mại non mịn, nhu nhược vô cốt, vô cùng trơn láng giống như một lớp lụa thượng hạng. Lâm Vãn Vinh thở dài thư thái, thân hình này, dung mạo này, trên thế giới còn có nữ nhân nào có thể bì được với Thanh Tuyền của ta?
Tiêu Thanh Tuyền cố nhịn sự ngượng ngùng, cởi y phục của hắn ra, lại thấy trong ngực hắn cất đầy đồ vật lỉnh kỉnh, nào là xuân cung đồ, ngân phiếu, hỏa thương, mông hãn dược, toàn là hành trang phải chuẩn bị khi hành tầu giang hồ.
Mông hãn dược và hỏa thương là chính mình tặng khi ở Kim Lăng, thấy hắn nhất nhất trân trọng cất ở bên người, Tiêu tiểu thư ngạc nhiên vui sướng lại mang chút cảm động, dịu dàng nói:
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc cười đáp:
Rồi đem tình hình khi hai người ly biệt kể qua một lần, nghe thấy hắn lấy hỏa thương và mê dược này, đấu tiểu vương gia, dương uy Bạch Liên giáo, còn thiếu chút nữa táng mạng trong tay sư phó của mình, Tiêu Thanh Tuyền không kìm được nước mắt, nắm tay hắn thỏ thẻ:
Lâm Vãn Vinh vội vàng khuyên giải:
Nàng xem, không phải ta rất khỏe sao? Mỗi người đều có vận mệnh khác nhau, cưỡng cầu cũng không được, như ta bây giờ, vừa lấy lão bà, vừa kiếm bạc, không phải là rất tốt đấy ư?
Cứ thích nói lời bậy bạ.
Tiêu tiểu thư nói không lại hắn, chỉ đành lắc đầu, chậm rãi tựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
Thanh Tuyền đã cởi áo dài, chỉ còn mặc áo lót bó sát người, đôi chân thon dài như châu ngọc mượt mà, bầu ngực đầy đặn vươn cao, bờ mông căng tròn nở nang, thân hình nàng uốn lượn lả lướt, tỳ sát vào lòng hắn, hai người da thịt tiếp xúc, lòng Lâm Vãn Vinh nhộn nhạo, ôm chặt lấy nàng.
Tiêu Thanh Tuyền cũng khẩn trương, thấy hắn ôm mình quá chặt, vội nói:
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng thả lỏng ra, bàn tay chậm rãi xoa trên bụng của nàng, lo lắng hỏi:
Lòng Tiêu Thanh Tuyền tràn ngập hạnh phúc, khẽ nói:
Lâm Vãn Vinh ghé đầu vào bụng của nàng, lắng nghe động tĩnh bên trong, hồi lâu chợt ngẩng đầu lên, reo lên mừng rỡ:
Tiêu Thanh Tuyền nhậm rãi vuốt ve tóc hắn, thấy bộ dạng sung sướng hạnh phúc của hắn, cũng không biết vì sao, chợt nước mắt cứ chảy, ôm chặt lấy hắn, khẽ nấc lên:
Một câu nói này chưa đựng quá nhiều tình cảm. Lâm Vãn Vinh nghe được lòng chua chua, vội ôm lấy nàng, cười gượng:
Chỉ trong ngày hôm nay thôi Tiêu Thanh Tuyền đã trải qua hết cả bi hoan ly hợp mà người khác mười đời cũng khó cảm nhận được. Cho dù nàng là tiên tử trên trời, cũng khó chịu được sự dày vò như vậy. Đêm sâu tĩnh lặng, cùng với phu quân sớm nhớ chiều mong tận tình với nhau, nàng không phải ưu tư nữa, những lo lắng đau khổ trong lòng nháy mắt bộc phát hết ra ngoài, vùi vào lòng hắn, nước mắt chảy thành sông.
Lâm Vãn Vinh ngập ngừng, không biết phải nên nói gì, một lần từ biệt mà xa cách mất bao ngày, nhớ lại mấy lần cùng Thanh Tuyền sát vai trải qua bao khổ cực lúc trước, nếu không phải mình quyết chí tìm nàng, sợ là không còn ngày gặp lại nữa. Phu thê hai người trải qua bao thử thách mới gặp nhau, cứ để nàng tận tình khóc đi.
Tiêu Thanh Tuyền là người có bầu, lại buồn vui quá độ, cho dù nàng võ công cao tuyệt, cũng không khỏi mệt mỏi, nằm tựa trong lòng hắn, như tìm được bên sông yên bình, khóc lóc một lúc, lại náu trong lòng hắn nỉ non một hồi rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Gò má nàng trắng bóng như ngọc, vệt nước mắt vẫn chưa khô, tỏa sáng long lanh dưới ánh sáng đèn mời, tựa như chuỗi trân châu đứt, làm người vừa yêu vừa thương. Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm áp, tay ấp lên bụng của nàng, cảm nhận nhịp đập huyết mạch của chính mình, thấy một sự sảng khoái an bình mà trước nay chưa từng có. Khẽ hôn lên má của Thanh Tuyền như tiên tử đang ngủ say trong lòng mình, Lâm Vãn Vinh lòng thấy thỏa mãn, tất cả suy nghĩ đều đã bay tới chín tầng mây, ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Thanh Tuyền, trải qua một đêm thuần khiết nhất từ khi trưởng thành tới nay.
Sáng sớm hôm sau, còn đang ngủ say, chợt nghe một trận bước chân rầm rầm, tiếng của Xảo Xảo từ ngoài cửa truyền đến:
Tiêu Thanh Tuyền thân mang võ nghệ, ngày bình thường dậy sớm hơn hôm nay nhiều, song hôm trước trải qua quá nhiều chuyện, lại cùng phu lang đoàn tụ, trong lòng hạnh phúc, mới ngủ nhiều hơn một chút. Nghe thấy tiếng gọi của Xảo Xảo, vội nhìn lướt qua bên người, thấy Lâm Vãn Vinh khóe miệng lúng búng mấy câu vô nghĩa, lật mình đặt một tay lên ngọc nhũ của nàng, trong mơ màng xoa nắn vài cái, lại trầm trầm thiếp đi.
Tiêu Thanh Tuyền toàn thân tê dại, ngượng ngùng không thôi, thấy hắn ngủ say sưa, không nỡ gọi hắn dậy, đang muốn chuyển mình xuống giường, chợt cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ quấn lấy eo mình, âm thanh của Lâm lang vang lên bên tai:
Thấy bàn tay của hắn khẽ xoa nắn eo mình, cảm giác êm đềm do da thịt cọ sát làm hai người nhộn nhạo, Tiêu Thanh Tuyền giọng run rẩy:
Tiêu tiểu thư có thai năm tháng, cũng chính là lúc dồi dào tình cảm, đêm qua còn mệt nên chưa có cảm giác, bây giờ vừa bị hắn khẽ nắn bóp vài cái, trong lòng liền như có một ngọn lửa tình nóng bỏng thiêu đốt, cảm thấy vạt áo nháy mắt bị hắn cởi ra, hai bàn tay luồn vào trong, tận tình rò rẫm khắp người của mình.
Tiêu tiểu thư tu hành Phật môn bình thần tĩnh khí, ngày thường đạm nhã trấn định, nhưng vừa gặp phải hắn, tất cả pháp môn đều không dùng được. Trận sóng nhiệt kia trận sau cao hơn trận trước, Tiêu tiểu thư thở dồn dập, toàn thân sục sôi, ôm lấy thân thể của hắn, thẹn thùng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt vừa sáng ngời lại rất kiên định của hắn, như dương quang vạn trượng, quét sạch những bóng mờ trong lòng mình.
Lâm Vãn Vinh khẽ gọi , hai bàn tay trên da thịt mỏng manh của nàng chậm rãi vuốt ve, nhẹ nhàng chơi đùa lên đôi ngọc nhũ lớn của nàng...
Tiêu Thanh Tuyền tâm thần kích động, cả người run lên, đột nhiên khẽ bật ra một tiếng kêu, một làn hơi nóng xuyên vào... Không ngờ đã bị hắn xâm phạm vào thân thể rồi..!
Lúc này là sáng sớm, Xảo Xảo còn ở bên ngoài, Tiêu tiểu thư cả người bủn rủn, gò má áp chặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập nhanh mỗi lúc một nhanh hơn của hai người, cảm giác khoái lạc như thủy triều vọt lên trong lòng….
Xảo Xảo ở bên ngoài phòng đang đợi tới mất kiên nhẫn, thì thấy Lâm Vãn Vinh vén rèm bước ra. Vội hỏi ngay:
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
Xảo Xảo không nghi ngờ, gật gật đầu:
Tiểu nha đầu này thật là càng ngày càng làm người ta yên thương, Lâm Vãn Vinh hôn chụt lên mặt nàng một cái, cười nói:
Tiểu bảo bối, sớm như vậy nàng đã tới gõ cửa, có phải là muốn sinh hài tử?
A!
Xảo Xảo khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi:
Xảo Xảo nắm lấy hắn vội vàng kéo ra ngoài cửa, Lâm Vãn Vinh cười nói:
Đại sự gì quan trọng hơn so với việc chúng ta sinh hài tử!
Đại ca, nhanh lên chút, hoàng thượng phái người tuyên thánh chỉ tới. Lúc này qua hơn nửa canh giờ rồi.
Xảo Xảo vội kêu lên:
Tuyên thánh chỉ? Không phải chứ! Cùng lão bà hoan ái một trận lại phải dậy tiếp thánh chỉ, con bà nó, số ta thực như trâu vậy. Có điều cha vợ hoàng đế cũng thật là, hôm nay mới lờ mờ sáng, có thánh chỉ gì muốn tuyên chứ, còn có để cho ngươi ta ngủ nữa hay không?
Lâm Vãn Vinh ngáp dài, chẳng nhanh chẳng chậm đi theo, mới được vài bước chợt nhớ tới một việc, tức thì dừng bước. Hôm qua lão tử bắn pháo cái tác phường gì đó, hôm nay sáng sớm hoàng thượng đã tới tuyên thánh chỉ, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Ông là cha vợ của ta, diệt trừ tác phường kia cũng là ý của ông, đừng có đổ vấy lên người ta nhé.
Khi tới sảnh chính thấy Cao Bình đang tươi cười tán gẫu cùng Lạc Ngưng, trà cũng thay mấy chén rồi. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cao thái giám, Lâm Vãn Vinh liền yên lòng, có thấy thái giám tới xét nhà mà thoái mái như vậy không?
Hắn cười vang, bước tới ôm quyền nói:
Cao Bình vội vàng đứng dậy cung kính nói:
Lạc Ngưng và Xảo Xảo hai mặt nhìn nhau, đại ca rốt cuộc làm trò quỷ gì, không ngờ có thể làm cho thái giám tuyên chỉ khom gối nịnh bợ, khổ sở đợi hơn nửa canh giờ không nói, dường như tới tuyên chỉ cũng là một loại tội rất lớn.
Lâm Vãn Vinh cũng ngớ ra, đám thái giám chấp sự trong cung này chuyển biến quan niệm, tạo được ý thức vì dân phục vụ từ khi nào thế?
Lạc Ngưng sớm đã sớm đã bày xong lư hương cung trác, Cao Bình liếc mắt bốn phía, vô cùng cẩn trọng nói:
"Cung trác (một thứ bàn cúng vuông thường thấy ở Tô Châu thời xưa, đặt trên sảnh đường, lúc cúng tế bày sắp lư hương - nến sáp - đồ ăn cúng). Chắc là một phần nghi thức tiếp thánh chỉ."
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
Cao Bình
" à"
một tiếng, mở thánh chỉ ra cười nói:
Nói thừa, con rể và cha vợ, mỗi ngày quỳ tới quỳ lui, chẳng phải là phiền toái sao? Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không nói gì.
Hóa ra là tới thưởng bạc, Lâm Vãn Vinh mừng thầm trong bụng, vẫn là cha vợ hiểu ta , hôm qua mới bắn tác phường kia, hôm nay đã đưa thánh chỉ tới.
Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh nghe được kinh hãi, ta chẳng phải là đứa trẻ đầy tháng, cần cái khóa vàng sống lâu trăm tuổi này làm gì?
Hoàng đế làm cái quỷ gì thế này? Lâm Vãn Vinh chớp mắt, vừa vú nuôi, vừa bà mụ, đây là hầu hạ ta sao? Không kém hầu hạ trẻ đầy tháng bao nhiêu .
Lâm Vãn Vinh nhận lấy thánh chỉ từ trong tay Cao Bình, không hiểu hỏi lại:
Cao Bình cười nịnh:
Điều này cũng đúng, có điều đạo thánh chỉ này nghe thế nào cũng không giống cho ta, Lâm Vãn Vinh đang khổ não, liền nghe ngoài sảnh một tiếng cười khẽ vang tới:
Tiêu Thanh Tuyền toàn thân áo trắng tinh, thân hình thướt tha, mái tóc cuốn cao, chậm rãi từ ngoài sảnh đi vào. Nàng dung mạo tuyệt thế, ung dung cao quý, nghi thái thanh thoát. Nam nữ trong sảnh nhìn tới ngây ra, Tiêu tiểu thư của hôm nay với hôm qua có khác biệt rất lớn, nếu như hôm qua còn có thể gọi nàng là Tiêu tiểu thư, thì hôm nay phải xưng là Lâm phu nhân rồi, đây là một loại cải biến về khí chất, phảng phất trong một đêm, nàng từ bách hợp u tĩnh đã biến thành mẫu đơn nở rộ!
Thanh Tuyền thật sự là đẹp tới huyền ảo, Lâm Vãn Vinh cũng nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn xuyên quần áo, phảng phất trở lại thời khắc khoái lạc vừa rồi.
Nhớ tới sáng nay cùng hắn quan hệ mật thiết giữa ban ngày, lại ngay trước mặt Xảo Xảo, rời xa Thanh Tâm yếu quyết mình khổ tu từ thủa nhỏ, Tiêu Thanh Tuyền mặt đỏ lựng, trong lòng chợt tê dại, thân thể như nhũn ra, vừa thẹn vừa vui liếc hắn một cái, ánh mắt long lanh chuyển động, ôn nhu phảng phất như có thể ép ra nước.
Cao Bình môi mấp máy, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống đất, cao giọng cung kính nói: