Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
Quang Minh Tôn Thần tuy rất muốn biết đến tột cùng bằng cách nào hắn có thể làm được, nhưng hắn cũng biết, Long Vũ không muốn giải thích. Vì vậy một nửa hắn cũng không có cơ hội hiểu rõ.
Có lẽ phi tử Thiên Hậu của Huyết Anh Đại Đế có khả năng biết được chuyện này.
Sau một lúc trầm tư, Quang Minh Tôn Thần lạnh giọng nói:
Long Vũ, ngươi biết cũng tốt... Ta hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào?
Còn chưa tính đến!
Long Vũ cười nói:
Thiên Nguyên nói đúng, đây chính là một chuyện bế tắc... Không thể không nói, ngươi chính là một kẻ tính toán âm mưu thiên bẩm... Nhưng mà, hiện tại chúng ta có đủ thời gian.
Hi vọng ngươi không làm ra lựa chọn sai lầm để phải hối hận...
Quang Minh Tôn Thần trầm giọng nói:
Long Vũ, thời gian còn lại cũng không nhiều, ta hi vọng ngươi có thể đem thời gian còn lại nghiên cứu quy luật của Thiên Đạo.
Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở!
Long Vũ nói:
Nên làm như thế nào tự ta có chủ ý.
Chỉ hy vọng như thế!
Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng nói:
Long Vũ nghe vậy nhất thời biến sắc.
Dừng lại một chút, Long Vũ gằn giọng nói:
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Nguyên cũng đại biến, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Quang Minh Tôn Thần. Hiển nhiên hắn cũng cực kỳ muốn biết đến đáp án chính xác.
Quang Minh Tôn Thần cười khẽ một tiếng:
Dừng một chút, hắn tiếp lời:
Long Vũ nhún vai nói:
Ta biết quan hệ giữa các ngươi giống như ông với cháu, làm gì có kẻ nào có thể ly gián được, điều này gần như không có khả năng.
Được rồi, đừng khua môi, múa mép nữa.
Quang Minh Tôn Thần nghiêm mặt trầm giọng nói:
Long Vũ, thời gian còn lại cho ngươi không nhiều lắm, ta hi vọng ngươi nhanh chóng nghên cứu làm cách nào để ta cùng Đại Đế thoát ly được sự giám sát của Thiên Đạo. Ta cảnh cáo ngươi, không cần lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa như nãy giờ.
Được rồi, ngươi cùng không cần nhắc nhở... Ta biết cần phải làm gì.. Tóm lại ngươi cần phải nhớ kỹ, ta tuyệt đối sẽ không dùng sinh linh Tam Giới để nói đùa. Nếu như vậy ta cũng là ác ma như ngươi, phải vĩnh viễn biết mât ở thế giới này, vĩnh viễn biến mất mà thôi.
Long Vũ không chút cố kị nói ra sự chán ghét của mình với Quang Minh Tôn Thần.
Lời giống như vậy cũng dành cho ngươi!
Quang Minh Tôn Thần nói:
Ta cũng hy vọng ngươi có thể biến mất vĩnh viễn ở thế giới này. Trước khi ngươi xuất hiện ở thế giới này, vũ nội thái bình, Tam Giới ổn định, bởi vì sự xuất hiện của ngươi khiến cho thế cân bằng bị phá vỡ. Từ đó mới dẫn đến một loạt sự kiện phát sinh, ngươi chính là tội nhân...
Ha ha!
Nghe xong lời nói hoàn toàn không biết xấu hổ của Quang Minh Tôn Thần, Long Vũ không giận mà còn cười lớn:
Tôn Thần, nếu là kẻ đầu tiên bước vào sử sách, kẻ đó chắc là ngươi. Nhưng những lời không biết xấu hổ như vậy là ngươi cũng có thể bình tĩnh nói ra, ta quả thật là bội phục ngươi. Thiên Nguyên, ta cũng chúc mừng ngươi, làm chó săn nhiều nên nghiện luôn rồi. Hy vọng ngươi có thể trước sau vẹn toàn.
Long Vũ không cần đắc ý, tai họa mới chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Thiên Nguyên không thích bộ dáng hùng hổ dọa người của Long Vũ. giọng điệu căm hận, điệu bộ cười nhạo nói:
Kẻ cười cuối cùng mới chính là người chiến thắng... Chúng ta cứ để sau này rồi nói.
Không thành vấn đề, nhưng mà ngươi cũng không thể chết... Ngươi phải sống đến lúc cuối cùng để xem ta làm thế nào mà đạt đến thắng lợi cuối cùng.
Long Vũ vô cùng tự tin nói:
Từ xưa, tà không thắng chính, ta tin rồi ta sẽ đạt được thành công.
Quá ngây thơ!
Thiên Nguyên nghe rồi nói:
Cái gọi là chính thắng tà cũng chính là do kẻ chiến thắng viết ra....
Nói như cờ ứt đấy, gặp lại sau!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, sau đó cho La Lâm chặt đứt tín hiệu liên lạc.
La Lâm nói:
Em phụ trách làm cách nào để chặt đứt liên hệ giữa Quang Minh Tôn Thần cùng mặt trời. Còn anh nghiên cứu quy luật của Thiên Đạo, hai chúng ta cùng chuẩn bị, phòng ngừa vạn nhất.
Không thành vấn đề!
Long Vũ cười nói:
La Lâm, đề nghị của em rất hợp lý, chúng ta cứ như vậy mà làm đi. Anh và em phân công nhau mà hành động, đến thời hạn cuối cùng phải hiểu rõ ràng được sự việc.
Long Vũ ca ca, chúng ta cùng nhau cố gắng.
Khóe miêng La Lâm nhếch lên nói:
Lần này coi như chúng ta đấu một trận đi, xem ai lợi hại hơn.
Tốt!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
Ngay khi Long Vũ cùng La Lâm phân công thời gian hành động, tại Thiên Ngoại Thiên, Thiên Nguyên cùng Quang Minh Tôn Thần thì đang ngơ ngác nhìn tín hiệu xuất hiện ở phía trước, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, Quang Minh Tôn Thần đột nhiên đặt câu hỏi.
Thiên Nguyên lâm vào trầm tư.
Hắn vốn dĩ đã không cần bất kỳ lý do gì tự hỏi, bởi vì trong suy nghĩ của hắn, giá trị lợi dụng của hắn cũng đã hết. Có phải hay không cũng nên có một cái kết cho sinh mạng của chính mình.
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, híp hai mắt lại, nhìn Quang Minh Tôn Thần chậm rãi nói:
Thiên Nguyên thở dài, gương mặt thoáng hiện một nét thần sắc phức tạp nói:
Quang Minh Tôn Thần thản nhiên nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng làm cho Thiên Nguyên không hề thoải mái:
Bây giờ không phải là lúc đề cao chí khí của kẻ khác, hạ uy phong của mình. Hiện tại chúng ta phải làm rõ một chuyện. Long Vũ cùng La Lâm nắm trong tay lực lượng khoa học kỹ thuật có thể phân tích ra trong nháy mắt, tuy nhiên cũng không biết có thể chặt đứt liên hệ ta cùng mặt trời hay không?
Đây mới là điểm mấu chốt.
Quang Minh Tôn Thần nói.
Thiên Nguyên hỏi.
Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc gật gật đầu.
Thiên Nguyên cũng cảm nhận được một tia kinh ngạc, có chút cười chua xót cười, nói:
Thiên Nguyên nhìn Quang Minh Tôn Thần, thập phần nghiêm túc nói:
Ngươi không phải là tính toán để cho ta làm gián điệp, dò xét tình huống của bọn họ đấy chứ??
Đề nghị của ngươi khá thú vị!
Quang Minh Tôn Thần tiếp nhận đề tài nói.
Trên khuôn mặt Thiên Nguyên hiện lên một tia bi thương chậm rãi nói:
Đúng như Long Vũ nói, từ đầu đến cuối ta cũng chỉ là một con chó...
Tại sao không cầu trợ Vu Thiên Hậu...
Thiên Nguyên nhìn Quang Minh Tôn Thần hỏi:
Trầm mặc hồi lâu, tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi đáp lại:
Một người là từ quá khứ đến, một người là từ tương lai về, vậy ngươi cảm thấy được giữa bọn họ, ai là kẻ nắm giữ khoa học kỹ thuật mạnh hơn?
Chắc là La Lâm rồi...
Thiên Nguyên trầm mặc một lát sau đáp:
Hắn cười, có khút khó khăn, nói:
Chúng ta thậm chí không biết, niên đại này cách thời của chúng ta bao nhiêu năm.
Vậy sao?
Quang Minh Tôn Thần cũng nở nụ cười, hai tay chắp hờ sau lưng, cả người không nói, tạo ra vẻ tịch mịch:
Quang Minh Tôn Thần tự hỏi tự trả lời:
Đáp án dĩ nhiên là không, tuyệt đối sẽ không.
Ông trời cũng không công bằng mà...
Quang Minh Tôn Thần nói.
Thân thể Thiên Nguyên có vẻ cứng lại, không tiếp tục nói về chuyện này nữa mà bình tĩnh nói:
Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần mỉm cười, một nụ cười mỉa mai, nhìn Thiên Nguyên không chút yếu thế nói:
Thiên Nguyên lắc đầu cười đáp:
Hắn dừng lại môt chút, dùng ánh mắt phức tạp có chút cảm khái, có chút cảm thán nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:
Quang Minh Tôn Thần bình tĩnh, mỉm cười, mang theo một cỗ cảm xúc cổ quái nhìn Thiên Nguyên:
Thiên Nguyên khẽ gật đầu:
Chuyện này ta cũng đã biết, hơn nữa ta sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Huống hồ, đến bây giờ ta cung không có tham vọng quá đáng, nói chuyện ngang hàng với ngài.
Trong thiên hạ, ngoại trừ Huyết Anh Đại Đế cùng Long Vũ, không ai có thể ngang hàng với ta..
Quang Minh Tôn Thần nhìn Thiên Nguyên bình tĩnh nói:
Ngươi đã từng có tư cách, bởi vì ngươi có được lòng tin của ta.
Ngươi cũng đã thừa nhận thân phận, địa vị của bọn chúng...
Thiên Nguyên nói.
Lông mày Quang Minh Tôn Thần nhíu lại, dường như nhớ lại cái gì, một lúc lâu sau đó, con ngươi hắn trở nên sáng bừng.
Đúng vậy, ta thừa nhận thân phận cùng địa vị của bọn hắn. Sự thật chứng minh, nếu ta không thừa nhận cũng không được. Bọn chúng quả thực có chỗ hơn người.
Ta thiếu chút nữa là đã thành công.
Thiên Nguyên thở dài nói.
Quang Minh Tôn Thần liếc mắt nhìn Thiên Nguyên một cái, lắc đầu nói:
Ngươi không cần tiếc nuối, thiêu chút nữa thành công với thất bại cũng không khác gì nhau cả....
Thiên Nguyên, ngươi biết vì sao ngươi luôn luôn không thể được như ý không?
Gương măt Quang Minh Tôn Thần hiện lên một tia cười quái dị:
Đó là vì vấn đề năng lực của ngươi.
Một lần không đủ năng lực thì làm điều gì cũng thất bại...
Quang Minh Tôn Thần liếc mắt nhìn Thiên Nguyên một cái, vẻ tươi cười dần thu lại:
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rồi gật gật đầu nói:
Hắn cúi đầu, lạnh lùng nhìn Thiên Nguyên nói:
Thiên Nguyên nghe rõ những lời này, cho nên hắn lâm vào trầm mặc.
Từ đầu đến cuối, hắn đều là bị lợi dụng.
Quang Minh Tôn Thần trực tiếp lạnh lùng mở miệng chất vấn.
Sau một lúc trầm mặc, Thiên Nguyên nói:
Hắn cười cười, tiếp tục nói:
Vẻ mặt của hắn dần dần dịu lại, bình tĩnh nói:
Mặc dù hiện tại, có nhiều thủ đoạn làm người ta sống không bằng chết, người giống như ngài thì thủ đoạn cũng sẽ nhiều hơn, càng thêm tàn nhẫn. Đúng không?
Nếu ngài muốn giết ta, hãy cho ta một cái chết thoải mái.
Thiên Nguyên nhìn Quang Minh Tôn Thần, mở to mắt, vẻ mặt cực nghiêm túc nói:
Thiên Nguyên nghiêm túc nói:
Nói tới đây, hắn chỉ tay cung điện phía trước nói:
Sắc mặt Thiên Nguyên bình tĩnh, nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:
Ta biết bản tính của ngài thật ra cũng không phải là kẻ cạn tình cạn nghĩa, độc ác không từ thủ đoạn. Chẳng qua vì ngài sống sống lâu, vì địa vị và chỗ ngồi của mình mà buộc phải tàn nhẫn lạnh lùng với những người xung quanh mà thôi.
Trên đời này không có thánh nhân chân chính.
Quang Minh Tôn Thần cụp hàng mi xuống:
Thiên Nguyên im lặng, nhìn gương mặt gầy gò của Quang Minh Tôn Thần. Bỗng nhiên không biết vì cái gì, ở thẳm sâu trong nội tâm của gã dâng lên một cỗ biểu cảm làm cho chính hắn cảm thấy sợ hãi, bi thương.
Loại cảm giác không thích đáng này xuất hiện không đúng lúc, làm cho hắn thực sự cảm thấy sợ hãi.
Thiên Nguyên không ngừng cảnh báo cho chính bản thân mình, không thể để lộ tiếng lòng của chính mình.
Trong mấy năm gần đây, trước mặt Quang Minh Tôn Thần, Thiên Nguyên sắm vai thuộc hạ, sắm vai chó săn, tuy rằng rất biệt khuất, những cũng rất bình tĩnh.
Một khi cảm thấy nội tâm có chút gợn sóng, Thiên Nguyên cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Quang Minh Tôn Thần đứng chắp tay sau lưng, cả người bao trùm một cỗ khí thế uy thế thiên nhiên vô thượng, mang theo một tia trào phúng mỉm cười nhìn Thiên Nguyên:
Thiên nguyệt giật mình, không dám nói lời nào.
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên mang theo mười phần ý trào phúng, nở nụ cười nói:
Nói xong câu đó, Quang Minh Tôn Thần khoanh tay ra sau, nhấc nhân đi ra ngoài, Đi tới gần Thiên Nguyên, hắn nói:
Ngươi không cần mang tâm lý nặng nề, nhớ kỹ, từ trước tới giờ ta không có cảm tình, ta cũng sẽ không bao giờ có cảm tình, thượng vị giả không cho phép có cảm tình.
Thiên Nguyên, hiện tại ta chính thức nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải chết...
Quang Minh Tôn Thần nói:
Ngày mai, ngươi đi tới ao hỗn độn nguyên dịch chữa thương đi.
Chính là cái ao cải tạo cơ thể Long Vũ?
Thiên Nguyên có chút không tin.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
Không cần chấn kinh như vậy... Đối với ngươi thì không được tốt như vậy đâu.... Chẳng qua là phần còn lại Long Vũ đã dùng qua. Mặc dù không cách nào làm cho ngươi đạt được hỗn độn nguyên lực nhưng có thể trùng tu kinh mạch cho ngươi, làm cho thực lực của ngươi khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong. Nếu vận khí tốt một chút, còn có thể làm cho lực lượng của ngươi tiếp tục tăng lên một ít.
Yên tâm đi!
Quang Minh Tôn Thần nói:
Nói xong câu đó, Quang Minh Tôn Thần đã rời đi.
Thiên Nguyên như một bóng ma cô độc đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Hắn đứng im một chỗ, suy nghĩ một lát, sau đó nâng đầu gối, giẫm vào dấu chân Tôn Thần đã đi, cất bước về phía trước.
…………………………..
…………………………..
Ngay lúc này, Long Vũ cơ hồ đem toàn bộ tinh lực đặt trên quy luật Thiên Đạo. Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ đột phá gì.
Hắn luôn có cảm giác đã nắm bắt được một chút dấu vết, nhưng khi hắn cẩn thẩn dò xét lại thì những thứ dường như đã nắm bắt được lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Rất huyền diệu, rất khó hiểu.
Vì vậy hắn quyết định, tiến thêm một bước, tăng tu vi của chính mình lên.
Bởi vì hắn cảm thấy thứ hắn đã tạo thành sẽ khiến cho Thiên Đạo chú ý, chẳng qua do tu vi của hắn chưa cao thâm, lực lượng trong cơ thể của hắn lại không đủ cho nên hắn mới phải chia làm nhiều đoạn.
Phương pháp đề tăng lực lượng đơn giản nhất chính là tu luyện Thiên Cảnh của Hỗn Độn Quyết.
Nhưng Long Vũ cẩn thận đánh giá một lần toàn bộ tiến độ, nếu muốn tu luyện đến Thiên Cảnh, phòng chừng cũng phải mất hai chục ngày thời gian mới xong.
Mà trước mắt, khoảng thời gian hắn ước định với Tôn Thần cũng chỉ còn lại một tháng.
Nếu dưới tình huống như vây, khi hắn tu luyện Thiên Cảnh Hỗn Độn Quyết, sau khi xong thời gian cũng chỉ còn lại mười ngày. Mười ngày rất khó để có thể làm được chuyện gì.
Nhưng nếu không tu luyện thì cơ hội cũng rất xa vời.
Nhất thời, Long Vũ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Biết được nỗi khổ của Long Vũ, Thiên Âm đưa ra ý kiến:
Anh Vũ, anh có thể lựa chọn song tu... Đây là cách tu luyện tăng tốc độ một cách nhanh nhất...(Cường Nòng Nọc: Cái này ca thích nhất)
Đúng vậy!
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Long Vũ nhất thời tỉnh ngộ, đưa ánh mắt dâm đãng nhìn Thiên Âm nói:
Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Thiên Âm, như vậy anh và em tiến hành song tu ngay lập tức đi nào.
Không được!
Thiên Âm kiên quyết cự tuyệt:
Anh Vũ, nếu không phải là em không muốn song tu cùng anh, nhưng lấy tu vi cảnh giới của em, song tu cùng anh, rốt cuộc cảnh giới của anh tăng lên được bao nhiêu đây?
Em nói vậy là sao?
Long Vũ nghĩ thầm Thiên Âm có thể đến để đóng góp ý kiến, như vậy hẳn là đã có phương pháp, cho nên liền vội vàng hỏi:
Anh nghe em nói đây...
Trước mắt, nữ nhân bên cạnh anh chỉ có Hậu Thổ là phù hợp để song tu với anh mà thôi!
Thiên Âm trầm giọng nói:
Cô ấy thân là Vu Thần, lấy tu vi của cô ấy, cô ấy lại có huyết mạnh của viễn cổ Vu Thần, song tu với anh sẽ có lợi ích rất lớn. Nhưng anh cũng phải chuẩn bị tâm lý, trước khi song tu phải chuẩn bị tránh né Thiên Đạo, chú ý cho thật kỹ. Nếu không lúc đó, anh tiến nhập Thiên Cảnh, em không muốn thành góa phụ.
Cục kưng cứ an tâm…
Long Vũ nói những lời này là thật, hiểu biết của hắn về Thiên Đạo quá đủ để hắn né tránh.
Ngăn chặn để một người không bị Thiên Đạo chú ý, không phải là vấn đề quá khó khăn. Chỉ là muốn từ gốc của vấn đề hóa giải sự giám thị thì mới có chút phiền phức.
Thiên Âm vô cùng coi trong trọng chuyện này, cho nên không tránh khỏi phân trần, nàng liền tự mình đi đến tìm Hậu thổ, nói rõ ràng tình huống với nàng ta.
Thời gian không lâu Hậu Thổ Đường Hương Hương liền một mình đi đến.
Hương hương khẽ cúi đầu, cắn môi nói nhẹ:
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức càng về cuối càng không nghe thấy gì nữa.
Trong lòng Long Vũ mừng như điên, ý tứ Đường Hương Hương hắn đã hiểu. Hắn đi tới, vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hai tay cách bộ ngực săn chắc cao vút của nàng chỉ bởi một lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Làn da Đường Hương Hương trắng như mỡ đông, thoáng chốc như bị phủ bởi một lớp phấn hồng, gương mặt đỏ ứng, đầy xấu hổ.
Thân thể của nàng như tuyết trắng, mềm mãi, run rẩy tựa vào ngực của nam nhân, trong giọng nói mang theo vẻ hơi giận dữ.
Nhìn nữ nhân này tỏ vẻ giận dữ, Long Vũ mỉm cười, ôn nhu hôn lên đôi môi trơn ướt của nàng. Đường Hương Hương nhanh chóng đáp lại.
Nàng vươn đầu lưỡi mềm mại ra, tùy ý cho nam nhân mút lấy.
Theo sau cái hôn nồng nhiệt chính là những thứ nguy hiểm nhất. Hơi thở của Đường Hương Hương trở nên gấp gáp, nhịp hô hấp dồn dập, cánh tay của nàng vươn ra ôm chặt lấy nam nhân trước mặt.
Đường Hương Hương nửa tình nửa mê, con mắt mê người lúc nhắm lúc mở, trong ánh mắt lộ ra quang mang thâm thúy mê người, cùng với vẻ thẹn thùng vô hạn, có thể nuốt kẻ khác vào trong.
Đường Hương Hương nghiêm túc dặn dò.
Long Vũ trả lời một tiếng, bàn tay to bè của hắn nhẹn nhàng đưa xuống phía dưới mà vuốt ve, đầu ngón tay nướt qua đến đâu da thịt trơn bóng của nàng co rút lại đến đấy.
Rất nhanh sau đó, Đường Hương Hương dần mềm nhũn ra trong vòng tay của Long Vũ.
Nàng cũng trở nên chủ động hơn, cái lưỡi mềm mại thơm tho của nàng cùng với nam nhân bắt đầu đưa qua đưa lại. Mặt nàng ửng hồng, vẻ mặt thâm thúy mê ngươi, đôi mắt như đầy sương mù, ướt át động lòng người.
Gương mặt Đường Hương Hương xinh đẹp vô cùng, hai cái má lúm đồng tiền nổi lên, gò má đỏ bừng đầy vẻ xấu hổ, lộ ra biểu cảm thẹn thùng, động lòng người. Hai cánh tay dài trắng bóng như ngọc, xấu hổ ôm lấy bờ vai rộng lớn của nam nhân, bàn tay nhỏ bé bắt đầu chậm rãi trượt uống dưới, ở chỗ đũng quần của nam nhân mà vuốt ve.
Long Vũ làm sao có thể chịu được khiêu khích thế này.
Dưới tình tế cấp bách, Long Vũ dùng sức xé tan quần áo của nàng, những đường cong lả lướt của Đường Hương Hương, thân thể mềm mại của nàng, chỗ lồi, chỗ lõm lộ ra toàn bộ, không sót điểm nào. Long Vũ đem quần áo của mình hóa thành bụi phấn, sau đó toàn lực tiến nhập vào thân thể mềm mại, ẩm ướt của nàng.
Đường Hương Hương phát ra một tiếng rên rỉ, hai tay nhỏ nhắn như hai cọng cỏ mềm gắt gao móc vào cổ của nam nhân trước mặt.
Mưa móc qua đi, Đường Hương Hương dáng bộ mệt mỏi, nằm thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Nàng nhắm chặt hai mắt, nằm cuộn tròn trong lòng nam nhân, vẻ kiều mị phát ra càng làm động lòng người.(Cường Nọc Nọc: Có thế thôi sao)
Hai tay Long Vũ đặt trên người nàng mà vuốt ve, cơ thể nàng hiện tại trần như nhộng. Dưới sự kích thích của Long Vũ, hai mắt Đường Hương Hương nửa nhắm nửa mở, má đào thẹn thùng ửng đó càng làm cho nàng thêm xinh đẹp, có thêm mấy phần phong vận.
Long Vũ cắn vài vành tai trong suốt như ngọc của nàng hỏi:
Đường Hương Hương dụi sâu mặt vào trong lồng ngực của hắn nói:
Long Vũ thấp giọng nói:
Long Vũ hôn lên môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:
Đường Hương Hương đỏ mặt cười nói:
Long Vũ thấp giọng nói:
Đột nhiên Đường Hương Hương dùng sức, cắn vào ngực Long Vũ một cái nói:
Long Vũ cười nói:
Sau đó, Long Vũ liền chọn một pháp quyết từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, phi thường phù hợp với cấp độ lực lượng của hai người.
Sau khi xác định khả thi, hắn đem pháp môn kia trực tiếp gieo vào trong đầu Đường Hương Hương.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Hương Hương cũng đã thuần thục nắm bắt quy luật song tu này.
Long Vũ cười nói:
Hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Đã có thể!
Đường Hương Hương ngượng ngùng cười nói, chủ động đem thân mình kiều mị hướng đến gần Long Vũ, lập tức xoay mông lại mà bắt đầu tiến hành hoan ái. Trong quá trình hoan ái, nàng thở rồi lại ngừng, tận lực làm cho mình quên đi cái cảm giác sung sướng tê dại vì hai người làm việc kia. Tinh thần của nàng cẩn thận dẫn dắt lực lượng thuần âm trong cơ thế tiến vào bên trong cơ thể Long Vũ.
Long Vũ cũng tĩnh khí ngưng thần, là cho tâm cảnh của mình đạt đến trình độ không có tạp niệm.
Hai người cứ như vây, hoan ái không biết mệt mỏi, lực lượng của bọn họ không ngừng dung hợp lẫn nhau, không ngừng hòa vào nhau, duy trì liên tục suốt một đêm.
Mãi cho đên nủa đêm về sáng, khó khăn lắm mới có thể dừng lại.
Sáng sớm hôm sau, hai người gần như tỉnh lại cùng lúc.
Nhớ tới một màn điên cuồng đêm qua, Đường Hương Hương ngượng ngùng tới cực điểm. Long Vũ hôn môi của nàng rồi nói:
Đường Hương Hương thấp giọng nói:
Ah, em có đột phá, có lẽ trạng thái lúc này mới chân chính là cảnh giới Vu Thần thì phải.
Anh Vũ, cám hơn anh.
Đường Hương Hương nói.
Long Vũ mỉm cười nói:
Đường Hương Hương đỏ mặt cười, nhẹ giọng nói:
Nhìn thấy nàng thẹn thùng, nhưng Long Vũ ôm thân hình mềm mại của nàng nói:
Đường Hương Hương nghiêm mặt, đẩy Long Vũ ra nói:
Long Vũ cười ha ha một tiếng nói:
Đường Hương Hương nói:
Long Vũ cười nói:
Long Vũ bò qua phía Đường Hương Hương, ghé sát bên tai nàng nói:
Đường Hương Hương nhẹ giọng hỏi:
Long Vũ đắc ý cười nói:
Không xem lại nam nhân của em à thằng nào à?
Nổ quá ông ơi!
Đường Hương Hương khẽ cười một tiếng, sau đó thần sắc trở nên nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe Long Vũ truyền pháp môn, không dám lơ là, lãnh đạm.
Một ngày nữa cứ như vậy trôi đi.
Trả qua lần thứ hai song tu, lực lượng của Đường Hương Hương quả nhiên đã đạt đến cảnh giới siêu việt ở vũ nội. Cũng may Long Vũ nắm giữ quy luật Thiên Đạo, nên tránh khỏi bi kịch phát sinh.
Đến lúc này, Đường Hương Hương thực sự trở thành thủ hộ thần của thế giới này.
Mà Long Vũ trong giai đoạn này cũng không có nhàn hạ, dưới sự trở giúp của quy luật Thiên Đạo cùng với thuần âm lực của Đường Hương Hương bắt đầu giai đoạn tu luyện giạn khổ, thu được kết quả cũng phi thường tốt.
Mười ngày sau, Long Vũ phá quan. Giờ phút này hẳn nhiên hắn đã tu luyện thành công Thiên Cảnh Hỗn Độn Quyết.
Cùng lúc đó hắn đã khéo léo hóa giải giám sát của Thiên Đạo lực lượng.
Cùng tại thời khắc đó, ở phía xa Thiên Ngoại Thiên, Quang Minh Tôn Thần cũng nhìn thấy hỗn đỗn quyết của Long Vũ đại thành. Đáng tiếc sự tình phát triển cùng với sự việc hắn đoán trước cách nhau khá xa.
Khi hắn nhìn thấy, Long Vũ đang tu luyện Hỗn Độn Quyết, thì hắn cho rằng sau khi thành công sẽ bị quy luật Thiên Đạo phát hiện.
Nhưng trên thực tế mọi chuyện lại êm đẹp không có gì xảy ra.
Vì thế trong lòng hắn phẫn nộ tới cực điểm, bất bình vô cùng.
Nếu sớm biết như vây.
Hỗn Độn nguyên dịch hắn để mình dùng, tội gì lại đi nuôi dưỡng một tên đối thủ.
Trước mắt, Long Vũ tu luyện thành công Hỗn Độn Quyết, từ cấp bậc lực lượng, dĩ nhìn cùng hắn không có chênh lệch lớn, có khi còn mạnh hơn hắn một chút.
Nếu Long Vũ giải quyết được uy hiếp của Thiên Đạo đối với hắn, cho dù hắn muốn hủy diệt Long Vũ cũng là một việc khó khăn..
Bởi vì Quang Minh Tôn Thần còn chưa có xác định được, Long Vũ có tìm được cách chặt đứt liên hệ của hắn cùng với mặt trời trong nháy mắt hay không. Đây mới là điều tối quan trọng mà hắn cần chú ý.
Thoáng do dự qua đi, Quang Minh Tôn Thần tính toán để Thiên Nguyên đã khôi phục lực lượng trước đi đi dò thám tình hình. Đồng thời hắn đem Thiên Nguyên làm vật trung gian, tiến hành toàn diện giám thị thế giới sự thật.
Chỉ cần có biến động nhỏ, hắn liền đánh trả mạnh mẽ Long Vũ, khiến hắn buông tha cho ý nghĩ trả thù của mình, do đó phải chuyên tâm tìm kiếm phương pháp giải quyết uy hiếp Thiên Đạo.
……………………………..
……………………………..
Cách thời gian cuối cùng còn mười tám ngày, Thiên Nguyên đi đến thế giới hiện thực.
Long Vũ dường như đã sớm biết hắn đến, đặc biệt ngồi tại ngọn núi Thái Dương chờ hắn.
Long Vũ hướng hắn vẫy tay:
Thiên Nguyên không nói gì, thoáng do dự qua đi, hắn mới chậm rãi tới trước mắt Long Vũ.
Thiên Nguyên hỏi.
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
Không phải kẻ thù thì không đối đầu, ta và ngươi tranh đấu lâu như vậy xem như là kẻ thù lâu năm. Hôm nay ta mời ngươi uống rượu, theo ta đi...
Khách nghe theo chủ, ta nghe ngươi.
Thiên Nguyên không có chút do dự nào.
Ngay lập tức, Long Vũ mang Thiên Nguyên đi vào trong đàn tràng vốn thuộc về Bạch Mi đạo nhân, nơi đó đã sớm đặt một bàn rượu và thức ăn. Sau khi ngồi xuông, Long Vũ rót cho Thiên Nguyên đầy một chén rượu, Thiên Nguyên lắc đầu nói:
Ta không muốn uống rượu...
Vì sao?
Long Vũ hỏi:
Ngươi không phải là mới nói khách tuân theo chủ sao?
Thật xin lỗi....
Thiên Nguyên áy náy nói:
Long Vũ gật gật đầu, vì hắn dâng trà.
Thiên Nguyên nhanh chóng đưa trà lên, khẽ nhấp một cái khen trà ngon không dứt.
Long Vũ cười nói:
Thiên Nguyên chậm rã buông chén trà xuống bàn nói:
Long Vũ nhẹ nhàng cười nói:
Khóe môi Thiên Nguyên co rút lại, nói:
Thiên Nguyên nói:
Long Vũ thấp giọng nói:
Hắn sẽ không dễ dàng làm như vậy...
Vì sao?
Thiên Nguyên khó hiểu hỏi:
Khóe miệng Long Vũ hiện lên một tia cười nhạo:
Xem ra ngươi biết cũng không nhiều...
Có thể nói cho ta nghe không?
Dường như Thiên Nguyên có chút chờ mong.
Long Vũ cười cười, bưng chén rượu lên nói:
Thiên Nguyên cầm chén trà lên cụng chém cùng Long Vũ, ngừa đầu uống cạn, sau đó hắn nói:
Long Vũ gật đầu nói:
Tôn Thần chính là ngọn lửa Quang Minh, là mặt trời. Nếu hắn dám sử dụng mặt trời trong nháy mắt xuất ra ánh sáng hủy diệt Tam Giới, vậy thì căn nguyên lực lượng của hắn cũng sẽ hao hết. Điều này chẳng khác gì tự bạo... Nhưng lấy thủ đoạn khống chế năng lượng của Tôn Thần thì không đến mức nghiêm trọng như vậy. Chỉ là làm như vậy thương thế của hắn sẽ rất lớn. Hắn muốn ra tay chỉ trừ một khả năng.
Khả năng gì?
Lấy đá đập đầu.
Long Vũ nói ra bốn chữ.
Thiên Nguyên nghĩ nghĩ, âm thầm gật gật đầu.
Long Vũ đột nhiên hỏi.
Thiên Nguyên tự giễu cười nói:
Ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Thật ra ta có thể đưa cho ngươi một lời đề nghị...
Long Vũ nói:
Thừa dịp trong thời gian này ta cảm thấy ngươi ở thế giới này cảm thụ nhân tính một lần xem sao.
Nhân tính?
Thiên Nguyên người nói:
Nhân tính là thứ của thanh niên 2k13, ngươi cảm thấy chúng ta cần hay sao?
Đương nhiên cần…
Long Vũ trầm giọng nói:
Vì sao ta có thể chiến thắng các ngươi? Vì sao thần vận mệnh luôn chiếu cố ta? Đâu là nguyên nhân? Thiên Nguyên, nếu ngươi tin ta, thì hãy để ta giúp ngươi.
Ngươi thật sự có thể giúp ta?
Thiên Nguyên liếc mắt nhìn nhìn Long Vũ một cái.
Long Vũ nghiêm túc nói:
Không cần nghi ngờ ta, bởi vì không những ta là một thanh niên 2k13, ta còn nắm giữ quy luật Thiên Đạo chân chính của vũ nội...
Tại sao lại muốn giúp đỡ ta?
Thiên Nguyên mở miệng hỏi:
Căn bản ngươi sẽ không có lý do giúp ta. Nếu ta nói đúng, vậy ngươi phải mong ta chết, hóa thân thành tro bụi mới đúng chứ.
Xem ra ngươi rất hiểu biết ta…
Long Vũ cười nói:
Quả thực là ta mong ngươi chết, nhưng ta đã nhận lời với một người phải giúp ngươi...
Ai?
Sắc mặt Thiên Nguyên lạnh lùng, truy vấn.