Không rõ nghĩ sao Ma Nương vội hét to :
Mặt bà bỗng nhiên tím lại, nhưng bà chưa xuất chiêu.
Lãnh Nhạn Dung đã ứng tiếng :
Ma Nương hướng về một mảng tường bên cạnh, đẩy ra một đạo khí tím.
Vì Độc Cô Thanh Tùng từng thuật sự tình về Ma Nương cho Lãnh Nhạn Dung rõ, nên nàng hiểu Ma Nương như chính bàn tay, nàng lại cười tiếp :
Nàng đâu có rõ cái thâm ý của Ma Nương, dùng chiêu thức để đo lường sự hiểu biết của đối phương, hầu tìm ra xuất xứ võ học và môn phái của người. Tóm lại, nếu không phải là người trong Quỷ Phủ thì quyết nhiên không thể biết được chiêu thức do bà thi triển.
Bà nghe đối phương nói đúng tên chiêu thức lại ức độ đúng mức hỏa hầu, bà biến sắc mặt như màu đất, thầm nghĩ :
"Đúng rồi ! Không còn nghi ngờ gì nữa ! Nếu không thì làm sao biết được chưởng pháp bí truyền của Quỷ Phủ ?" Xích Diệp Công Chúa trông vào thần sắc của Ma Nương, nàng run run người lên. Đột nhiên, chuyển mình nhìn ra phía cửa.
Nàng bắt gặp một bóng đen vừa chớp lên rồi biến mất.
Nàng đằng hắng một tiếng ngầm nhắc Ma Nương phải hết sức cẩn thận. Nàng thấp giọng bảo :
Xích Diệp phu nhân cũng giật mình, trừng mắt nhìn Ma Nương.
Ma Nương tự biết mình sơ xuất đáng tiếc, bà lập tức đổi thái độ, bật cười cuồng dại, cố trang sức một dáng vẻ căm thù khỏa lấp sự biểu lộ vừa qua.
Bà hét to :
Lãnh Nhạn Dung cười lạnh:
Ma Nương hừ lên một tiếng :
Lãnh Nhạn Dung bĩu môi:
Ma Nương bị Lãnh Nhạn Dung hỏi khó mấy điểm, tắt nghẽn lý luận.
Bà đứng lặng người , không biết phải xử trí như thế nào.
Lãnh Nhạn Dung cao giọng , tiếp:
Lúc đó, bên ngoài có mấy bóng đen xẹt qua chớp lại.
Trong thoát mắt ba bóng đen vào đến đại sảnh.
Họ là những thiếu nữ, mặt che sa đen.
Họ đến trước mặt Xích Diệp phu nhân nghiêm giọng hỏi :
Xích Diệp phu nhân run run người trông thấy. Mồ hôi lạnh đã rịn ra ướt trán.
Bà day nhìn thiếu nữ đứng giữa, từ từ thốt:
Ta có bao giờ quên ý chí của Thái phu nhân? Xin đừng hỏi khó nhau mà chi ! Thiếu nữ đó cười lạnh:
Dù sao, tôi chắc phu nhân không dám hai dạ ba lòng! Được rồi ! Phu nhân tùy nghi mà hành sự.
Lãnh Nhạn Dung mục kích thái độ của song phương, nàng lấy làm lạ:
Nàng nhớ lại vai trò của mình tại Kim Đảnh, vội dỏng dạc quát:
Thiếu nữ đứng giữa cười lanh lảnh:
Lãnh Nhạn Dung giật mình :
Đột nhiên nàng nghe một giọng nói vang vẳng bên tai, nhỏ như tiếng cánh mối. Nàng biết đó là lối truyền âm nhập mật nhưng chưa rõ ai muốn liên lạc lại nàng?
Nàng chú ý lắng nghe :
Lãnh Nhạn Dung không ngờ sự tình diễn tiến nhanh chóng như thế.
Nàng nhìn Xích Diệp phu nhân, thấy gương mặt bà ta trầm nghiêm một cách cực kỳ buồn thảm, nàng đau xót vô cùng. Nàng y lời bà, điểm một nụ cười liền.
Xích Diệp phu nhân lùi nhanh lại mấy bước như chạm phải một sự quan trọng mà bà cần đắn đo cân nhắc.
Bà lắng dịu tâm thần ngay, đoạn dùng lối truyền âm nhập mật, tiếp nối:
Còn lão già vận áo màu tro thì Ác Ma không đoán được là ai.
Lãnh Nhạn Dung chú ý lắng nghe.
Ba thiếu nữ mang sa đen che mặt, giục :
Xích Diệp phu nhân không buồn để ý đến chúng, bà tiếp tục câu chuyện với Lãnh Nhạn Dung.
Nếu không được lão giải huyệt cho, đến một định kỳ công thì sẻ phải hôn mê mà chết. Mẹ con ta và Ma Nương cũng không lường ngoại lệ, mặc dù phu nhân ta đã góp công rất lớn trong tổ chức Đền Kim Điện hôm nay, ta thi hành mạng lịnh của lão ác ma, chứ chẳng phải tự do ý muốn riêng tư gì. Lão ấy bảo ta đến đây dọ xét người hộ trì Kim Đảnh là Độc Cô Thanh Tùng hay không như là đã ức đoán.
Bà sa sầm nét mặt, tiếp nối :
Lãnh Nhạn Dung giật mình, tự hỏi :
Ba thiếu nữ bao mặt trầm lạnh giọng :
Lãnh Nhạn Dung cáu tiết :
Ma Nương đỏ ngầu đôi mắt, cao giọng chen vào :
Nhanh như chớp, bà chuyển mình vọt tới xa hơn trượng.
Bà đưa tay về chiếc Võ Lâm Kim Đảnh, như sắp sửa bế lên.
Lãnh Nhạn Dung khẻ chớp cánh tay áo quát :
Cửu Âm Thần Công lập tức theo tay nàng bắn vụt tới.
Ma Nương tháo lui ba bước.
Ba thiếu nữ cười lạnh:
Ma Nương thoáng đưa mắt nhìn Xích Diệp phu nhân thăm dò ý kiến. Xích Diệp phu nhân cả kinh, biết là Ma Nương muốn xuất thủ thực sự, bởi bà ấy chưa hiểu sự tình.
Phu nhân hét:
Thấy Xích Diệp phu nhân toan động thủ, Lãnh Nhạn Dung vô cùng bối rối.
Nàng phải làm cách nào bây giờ !
Xích Diệp phu nhân yêu cầu nàng hạ thủ đoạn, bà sẻ lấy cái chết, bảo toàn tánh mạng cả gia đình của Độc Cô Thanh Tùng, nàng phải dàn cảnh làm sao đây, vừa cởi mở thắc mắc cho nàng mà cũng vừa khuất lấp được bọn Tam Hoa Ngọc Nữ?
Sự dàn cảnh đó, bắt buộc phải khai diễn trước mắt bọn Tam Hoa Ngọc Nữ mới khiến được chúng tin tưởng phu nhân nếu lúc nầy mà Độc Cô Thanh Tùng thu công xong rồi, thì nhẹ cho nàng bao nhiêu điều khó khăn?
Nàng nghĩ, Độc Cô Thanh Tùng có cách cầm giữ Tam Hoa Ngọc Nữ, và như vậy mẹ con Xích Diệp phu nhân và Ma Nương có chết hay sống, Vạn Cực Đế Quân cũng không làm sao biết được.
Lãnh Nhạn Dung cố dây dưa thời gian :
Xích Diệp phu nhân lạnh lùng :
Một trong ba thiếu nữ bao mặt quát:
Ma Nương sôi giận :
Thốt xong, bà nhoài người tới, khí thế cực kỳ hung mảnh.
Lãnh Nhạn Dung hoảng kinh.
Ma Nương là người của Quỷ Phủ, công lực bất phàm, dù bà chỉ luyện đến mấy hỏa hầu thôi, nhưng đã chắc gì nàng duy trì được bao lâu với bà.
Dù đắn đo lo ngại làm sao đi nữa, nàng cũng phải tiếp chiêu không còn cách gì tránh khỏi. Lập tức, nàng vận khởi chân khí, độ tám thành lực, vừa Cửu Âm Thần Công và Hàn Man Chỉ.
Đột nhiên, Ma Nương dừng lại, hằn giọng :
Rồi bất thình lình, bà vận dụng Quỷ Phủ Âm Khí, đánh ra một chưởng, mười phần sung mãn nội lực.
Lãnh Nhạn Dung hét:
Xích Diệp phu nhân cũng thét gọi :
Đồng thời, bà dùng pháp truyền âm nhập mật thốt với Lãnh Nhạn Dung :
Đã xuất thủ rồi Lãnh Nhạn Dung làm sao thu kình đạo về được.
Bùng !
Ma Nương rú lên một tiếng, máu từ miệng trào ra, thân hình chao chao chực ngã. Nhưng, bà chỉ rú lên một tiếng, rồi lập tức bật cười cuồng dại, cái cười hài lòng của con người làm xong nhiệm vụ cao cả. Bà thốt với Xích Diệp phu nhân, nhưng câu nói rất hàm hồ, chứa đựng nhiều ý nghĩa quá, muốn dẫn giải thế nào cũng được :
Chủ nhân hãy đi ! Đi ngay ! Một Ma Nương cũng đủ rồi ! Đừng liều mạng nữa !
Thiếu nữ mang sa đen đứng phía sau quát:
Ma Nương gom toàn lực, bật cười lạnh:
Đôi gối sụm xuống, toàn thân run run lên, bà quỳ khó khăn quá, muốn ngã mấy lần, song cố gắng gượng giữ thăng bằng.
Bà khóc.
Bà khẩn nguyện, như hướng vào Kim Điện, như hướng về đâu đâu :
Giọng bà đến cuối câu phát ra nhỏ quá, khó nghe vô cùng.
Thân hình càng phút càng run chừng như không còn gượng được bao lâu nữa.
Đột nhiên, một giọng nói vang rền từ trên đảnh đại sảnh buông xuống:
Một bóng người vận áo màu tro từ trên không đáp xuống.
Ba thiếu nữ mang sa đen đồng thanh kêu lên :
Xích Diệp phu nhân hấp tấp gọi :
Phu nhân vừa dứt câu, một bóng màu tro khác bay vút ra ngoài, ném lại một tràng cười.
Độc Cô Thanh Tùng mỉm cười :
Chàng nghiêm giọng :
Xích Diệp phu nhân phóng chân đến bên Ma Nương.
Lúc đó, Ma Nương đã nhũn người ra rồi, không còn động đậy gì được nữa, hơi thở của bà nhẹ như đường tơ.
Xích Diệp phu nhân cấp tốc áng tay vào huyệt Mạng Môn truyền chân khí cho bà.
Giây lâu, Ma Nương hồi tỉnh, bà thở phào một hơi, đẩy khí uất ra ngoài :
Bà rít lên :
Ba thiếu nữ chuyển mình hướng ra ngoài cửa điện. Chúng thét :
Thuật khinh công của chúng quá phi thường. Nhưng , Lãnh Nhạn Dung đâu phải là con người thừa? Nàng cao giọng :
Nàng giở khinh công Kinh Điện Phi Hồng chớp mình một phát, đã sát bên chúng rồi.
Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ :
Một bàn tay chớp lên. Có tiếng rú thảm liền theo đó.
Độc Cô Thanh Tùng bật cười vang dội.
Bỗng Lãnh Nhạn Dung gọi :
Chúng là cận vệ của Ma Nữ tất biết Ma Nữ hiện ở đâu. Địa Tướng lão tiền bối đang cần hiểu điều đó.
Độc Cô Thanh Tùng cười lớn :
Lãnh Nhạn Dung chu đáo như thế rất hay, song nàng làm một việc thừa, bởi Độc Cô Thanh Tùng vẫn có thể hỏi Xích Diệp phu nhân như thường dù bà ấy không biết đích xác tận nơi, song vẫn có thể chỉ dẫn đại khái.
Một tiếng rú nữa tiếp theo, một thiếu nữ bị tung lên, rồi rớt xuống.
Bên ngoài Kim điện, một tràng cười quái dị vọng vào.
Tiếp theo đó, một tiếng bình vang lên.
Một bóng đen từ bên ngoài lao mạnh vào, rơi xuống, hiện ra một tên ăn mày tác độ trung niên.
Hắn đã chết !
Địa Tướng lão nhân đã bay vào, tay lão nhân kẹp một thiếu nữ mang sa đen che mặt.
Lão nhân vừa quăng nàng ấy xuống đất, vừa điểm vào ba huyệt đạo của nàng.
Lão nhân cười, hai hàm răng nghiến nhau nghe kèn kẹt.
Xích Diệp phu nhân nghe giọng cười đó, rợn người , co hồi muốn gián đoạn sự tiếp vận chân khí cho Ma Nương.
Lão nhân gằn từng tiếng :
Độc Cô Thanh Tùng bước đến soát mạch Ma Nương, đoạn trở lại Địa Tướng lão nhân , vòng tay thốt:
Địa Tướng đảo mắt nhìn Ma Nương một thoáng rồi day qua chàng :
Độc Cô Thanh Tùng bình tĩnh đáp :
Địa Tướng bước tới, soát mạch Ma Nương một lúc nói ngay:
Độc Cô Thanh Tùng cả mừng, nhờ Xích Diệp phu nhân và Xích Diệp công Chúa dựng đứng Ma Nương lên.
Chàng ngồi xuống, điều tức một lúc, sau cùng đứng lên, bước đến sát người Ma Nương, hai bàn tay đưa ra nhanh như chớp, điểm khắp cùng các chỗ.
Chàng sắp điểm vào huyệt Huyền Cơ của Ma Nương.
Xích Diệp phu nhân hoảng sợ kêu "á" lên một tiếng.
Độc Cô Thanh Tùng không còn thời giờ giải thích nữa, chàng điểm sang Huyệt Tâm Khảm.
Xích Diệp phu nhân thầm nghĩ:
Bàn tay Độc Cô Thanh Tùng càng phút càng nhanh, chàng đã điểm xong trên hai bộ phận Kỳ Môn và Tướng dài, sang qua các nơi khác, cho đủ số một trăm lẻ tám huyệt.
Người chữa trị cho kẻ bị thương, phải hao chân ngươn rất nhiều, nên trước khi xuất thủ, Độc Cô Thanh Tùng đã điều tức cho khí huyết cực kỳ sung mãn mới dám bắt đầu.
Nếu bỏ dở chừng vì chân ngươn thiếu kém, thì người bị thương sẻ chết ngay do phản ứng của phương pháp.
Xong đâu đấy, Độc Cô Thanh Tùng đứng đối diện với Ma Nương.
Đột nhiên, chàng hét lên một tiếng lớn.
Chàng đưa nhanh bàn tay hửu, điểm vào huyệt Đan Điền của Ma Nương, nghe " bựt" một tiếng khá to.
Ma Nương hự lên, hộc ra mấy búng máu bầm, đôi mắt từ từ mở ra.
Bà rú lên:
Bà ngã ngữa về phía hậu, mắt trợn trừng.
Xích Diệp phu nhân và Công Chúa hoảng hồn, giữ bà lại ngay.
Độc Cô Thanh Tùng lùi lại bảy tám bước , ngồi xuống, điều tức một lúc nữa.
Ma Nương hôn mê, nhờ Xích Diệp phu nhân và Công Chúa đỡ lại, khỏi ngã, giữ chặt trong vòng tay. Một lúc sau, bà tỉnh lại.
Địa Tướng lão nhân bật cười quái dị :
Lão nhân bước tới, áp lòng hai bàn tay lên lưng chàng, trợ công cho chàng mau hồi phục ngươn khí.
Chàng đứng lên , bái tạ lão nhân.
Lão nhân khoát tay:
Lão nhân trầm ngâm một chút, đoạn nghiêm giọng hỏi :
Độc Cô Thanh Tùng đáp nhanh :
Địa Tướng lão nhân lại trầm ngâm một chút từ từ thốt:
Nhưng hiện tại ngươi đã học được toàn bộ công phu của hai chúng ta, ta muốn ngươi thừa nhận chúng ta làm sư phó, chẳng hay ngươi có vui chăng?
Độc Cô Thanh Tùng lùi lại ba bước, sụp mình xuống, cúi rạp đầu sát đất hướng về lão nhân :
Địa Tướng bật cười ha hả :
Địa Tướng dường như nóng nảy lắm. Lão vừa thốt vừa đi tới đi lui quanh tòa đại sảnh. Lão đi không biết bao nhiêu vòng, sau cùng, lão dừng chân lại hỏi :
Độc Cô Thanh Tùng thẳng thắn đáp :
Địa Tướng kêu to:
Độc Cô Thanh Tùng đỏ mặt :
Địa Tướng lão nhân lắc đầu:
Độc Cô Thanh Tùng chỉnh nghiêm sắc mặ t:
Lời nói của chàng chạm Địa Tướng vô cùng, lão sôi giận bước tới hai bước, cử chưởng lên, toan đánh chết chàng, lão quát to :
Cử chỉ của Địa Tướng khích động mạnh tánh cuồng ngạo của Độc Cô Thanh Tùng.
Chàng cao giọng đáp :
Lãnh Nhạn Dung sợ hãi, gọi to:
Độc Cô Thanh Tùng nín lặng.
Nàng bước đến bên cạnh chàng buông giọng oán hờn :
Địa Tướng lão nhân xanh mặt. Không rõ lão nghĩ sao, dậm chân mấy phát, đoạn phóng mình bay ra ngoài Kim Điện.
Lãnh Nhạn Dung vừa khóc thét, vừa gọi to :
Địa Tướng không dừng chân, không quay đầu, chỉ một thoáng lão mất dạng.
Lãnh Nhạn Dung dậm chân trách Độc Cô Thanh Tùng :
Độc Cô Thanh Tùng hừ lạnh lắc đầu :
Lãnh Nhạn Dung kêu trời :
Độc Cô Thanh Tùng lại lắc đầu :
Lãnh Nhạn Dung cố tìm lý lẻ thuyết phục chàng :
Độc Cô Thanh Tùng nói như hét :
Vừa lúc đó, Địa Tướng lão nhân trở lại. Lão hỏi :
Độc Cô Thanh Tùng đáp nhanh :
Địa Tướng hừ lạnh :
Độc Cô Thanh Tùng không giấu được căm hận :
Không cần gì phải so chiêu ngay bây giờ tôi nhận như bại rồi đó, tiền bối muốn làm gì thì làm xem. Tôi thề quyết sẻ không phản động lại.
Chàng thốt xong quay mình nơi khác.
Tuy chàng quay mình nơi khác, song chàng lưu ý xem Địa Tướng lão nhân có phản ứng như thế nào. Lão nhân bật cười quái dị, cúi mình xuống, bế xốc thiếu nữ , kẹp vào nách, phóng chân chạy bay ra ngoài.
Nghe tiếng chân lão nhân chạy đi, chàng giật mình quay lại thấy mất luôn thiếu nữ, chàng kinh hãi, tự thốt :
Chàng xúc động mạnh, hối hận , tự trách :
Chàng toan chạy ra ngoài cổng điện, ngăn trở Địa Tướng nhưng lòng tự ái dâng cao, chàng không nhúc nhít. Tuy nhiên, niềm hối hận dày vò chàng quá, chàng bật khóc, chàng thốt qua tiếng khóc :
Lãnh Nhạn Dung bước đến an ủi chàng.
Ma Nương lúc đó đã tỉnh hẳn rồi. Bà đến trước mặt Độc Cô Thanh Tùng , quỳ xuống:
Độc Cô Thanh Tùng chừng như không nghe tiếng Ma Nương nói, nên không đáp.
Lãnh Nhạn Dung khoát tay :
Chàng hiểu dụng ý của nàng.
Xích Diệp phu nhân chứng kiến các diễn tiến giữa Địa Tướng lão nhân và Độc Cô Thanh Tùng từ đầu đến cuối, cười nhẹ :
Chàng trố mắt nhìn Xích Diệp phu nhân. Phu nhân điểm một nụ cười hiền dịu :
Độc Cô Thanh Tùng nhào tới, ôm chầm phu nhân :
Xích Diệp phu nhân cau mày, khẻ thở dài :
Bà day qua Xích Diệp Công Chúa :
Không đợi Xích Diệp Công Chúa chạy đến, chính Độc Cô Thanh Tùng lại đến trước mặt nàng.
Chàng bất chấp tỵ hiềm, ôm chầm nàng vào lòng, thốt qua niềm xúc động :
Lãnh Nhạn Dung cũng lây niềm vui với chàng.
Xích Diệp phu nhân bước tới, nắm tay Lãnh Nhạn Dung, còn tay kia bà gỡ chiếc nạ da người trên mặt nàng, khen :
Bà day lại, vẫy tay gọi Công Chúa :
Niềm vui sum hợp chưa giảm độ, hoàng hôn đã xuống, Độc Cô Thanh Tùng mời phu nhân và Công Chúa ở lại điện nghĩ đêm.
Thiếu nữ mang sa đen và tên ăn mày trung niên chưa chết, chàng đem nhốt riêng biệt mỗi tên một nơi.
Đêm đó, Độc Cô Thanh Tùng ngủ say như chết.
Vào giữa canh ba, một bóng đen xuất hiện tại Kim Điện, bóng đó đến bên cạnh Độc Cô Thanh Tùng mà chẳng hay biết gì cả.