Huyết Ma Bang chủ bật cười ha hả, ngầm vận công lực, vung mạnh tay, quăng mạnh Địa Tướng sang cho chàng.
Địa Tướng hự lên một tiếng.
Cùng theo thân hình Địa Tướng, Huyết Ma Bang chủ bay tới, bàn tay đưa thẳng đến người Độc Cô Thanh Tùng.
Độc Cô Thanh Tùng biết ngay thâm ý của Huyết Ma Bang Chủ, chàng sôi giận lên, nhưng còn biết làm sao hơn khi Địa Tướng làm trái độn giữa song phương?
Huyết Ma Bang Chủ có thể bất kể sự sống chết của Địa Tướng, lão nương theo thân hình Địa Tướng xuất thủ công chàng, chưởng lực của lão càng đùa nhanh Địa Tướng đi tới, chứ còn chàng đâu thế phản công. Bởi phản công là Địa Tướng lãnh trước, hơn nữa chàng lại phải hứng bắt Địa Tướng cho kịp lúc, nếu không lão nhân rơi xuống mặt đất còn gì sanh mạng?
Chàng không thể quên là Địa Tướng bị tản mất hết công lực rồi, lão nhân trở thành một người thường, một người thường trong lớp tuổi xa trời gần đất.
Chàng cắn răng, liều hứng Hóa Huyết Chưởng của Huyết Ma Bang Chủ mới có thể đón bắt kịp Địa Tướng.
Vận khởi tám phần công lực, chàng đánh ra một kình đạo, đồng thời còn tay kia chàng đón ôm Địa Tướng đang bay vèo tới nơi.
Chàng vừa chụp trúng Địa Tướng thì chưởng kình chạm nhau.
Dĩ nhiên trong tình trạng có vướng bận Địa Tướng, chàng không thể nào giữ thế quân bình được với Vạn Cực Thiên Tôn, chứ nói gì đến sự thủ thắng.
Chàng bị chấn dội bật về sau xa hơn ba trượng, mang luôn Địa Tướng theo mình.
Vầng cương khí mà chàng đã vận xuất để hộ trị cơ thể theo lời chỉ dạy của Địa Tướng, suýt tiêu tan mất.
Chàng hớp mấy hơi không khí, giữ cho thân xác nhẹ nhàng, từ từ đáp xuống đất.
Còn Địa Tướng thì tình trạng nguy ngập vô cùng, máu từ hai khóe miệng rỉ ra, hơi thở chỉ còn hoi hóp, có thể đứt trong bất cứ giờ phút nào.
Độc Cô Thanh Tùng đau khổ hết sức.
Chàng gọi:
Địa Tướng không còn nghe tiếng gì của chàng nói được nữa.
Chàng sợ hãi quá, rít lên:
Chàng không còn dè dặt, để mặc nước mắt trào ra.
Chàng vừa khóc vừa gào thét thê thảm.
Vạn Cực Thiên Tôn vọt mình tới, thu hẹp khoảng cách đã qua tầm giao đấu vì Độc Cô Thanh Tùng bị chấn dội hơn ba trượng qua Hóa Huyết Chưởng của lão.
Vừa lúc đó, một bóng xanh từ trong Kim Điện bay ra.
Độc Cô Thanh Tùng quăng Địa Tướng sang bóng đó đón bắt liền.
Rảnh tay rồi, chàng quắc đôi mắt đỏ ngầu vì lệ mà cũng vì giận nhìn Vạn Cực Thiên Tôn như muốn bóp nát lão ra. Chàng cao giọng nhấn từng tiếng :
Huyết Ma Bang Chủ đến gần, còn độ một trượng khoảng cách.
Độc Cô Thanh Tùng trầm thân hình xuống một chút, theo chưởng pháp thiên Oai, tung ra chiêu thế "Thiên Nộ Địa Oán".
Cuồng phong nổi dậy, sấm nổ rền tai, gió cuốn ầm ầm, sét rền đùng đùng, khí thế vô cùng hùng mạnh.
Huyết Ma Bang Chủ bật cười ầm lên:
Lão vung đôi cánh tay lên. Hai tay đột nhiên biến sang màu đỏ như lửa, vừa đổi sắc vừa biến dạng to lớn gấp đôi.
Độc Cô Thanh Tùng sôi giận đến cực độ. Không còn đắn đo gì nữa, đưa tiếp một chiêu, đó là chiêu thứ ba trong chưởng pháp Thiên Oai có cái tên Thiên Băng Địa Pháp.
Khí thế chưởng kình như chực đảo lộn càn khôn, chính Độc Cô Thanh Tùng cũng không tưởng được chỗ diệu huyền của chưởng lực.
Huyết Ma Bang Chủ khinh hãi, không dám khinh thường, tận dụng mười hai thành chân lực, định phát kình đạo ngăn chận.
Nhưng, một bóng đen từ xa bay vút đến, không gây một tiếng động nào.
Bóng đen xuất hiện êm ru như bóng ma, đồng thời một giọng nói của nữ nhân vang lên:
Từ ngoài mười trượng xa, Vạn Cực Đế Quân thốt vọng vào:
Bóng đen xuất chưởng tiếp trợ Vạn Cực Thiên Tôn liền.
Âm công và Hóa Huyết Công cùng xuất phát, cuốn tới chận Thiên Oai Công của Độc Cô Thanh Tùng.
Ầm! Ầm! Bùng!
Huyết Ma Bang Chủ hự một tiếng, chập chờn về phía hậu hơn tám bước mới đứng vững được.
Bóng đen không lùi, nhưng thân hình lảo đảo chực ngã, phải cố xuống tấn mới giữ được thăng bằng.
Độc Cô Thanh Tùng kêu oái lên một tiếng phúng ra một búng máu tươi.
Huyết Ma Bang chủ cười hắc hắc:
Lão đã lấy lại bình tĩnh rồi, từ từ bước trở lại cục trường.
Lãnh Nhạn Dung trong cái lốt bóng xanh, thấy thế, hoảng hồn vội bước tới bên cạnh Độc Cô Thanh Tùng, kéo lui chàng ra sau lưng nàng, đồng thời quát:
Hàn Man Chỉ Chủ vẫn cười ha hả, cao ngạo vô cùng:
Lão cứ từ từ dịch bước đến gần.
Lãnh Nhạn Dung bối rối, cấp tốc vận dụng toàn công phu nội lực bình sanh hờm sẵn.
Giọng nói của Vạn Cực Đế Quân từ xa vọng đến:
Lãnh Nhạn Dung hét:
Một giọng nói của nữ nhân lanh lảnh vang lên:
Vạn Cực Đế Quân hừ lạnh:
Bóng đen, chính Vạn Cực Ảo Nữ, hứ lên một tiếng nhanh như chớp bay vọt đến gần Lãnh Nhạn Dung.
Bà cất giọng âm trầm, cười như đá nghiến.
Lãnh Nhạn Dung thừa hiểu mình chưa phải là địch thủ của Vạn Cực Ảo Nữ, nhưng trong tình thế này có sợ cũng vô ích.
Hơn nữa, danh dự đâu cho nàng khiếp nhược dù đứng trước một kẻ có tài lấp biển dời non?
Nàng cười lạnh:
Vạn Cực Ảo Nữ cao giọng :
Lãnh Nhạn Dung xì nhẹ:
Lãnh Nhạn Dung đưa hai tay ra, bước tới một bước :
Vạn Cực Ảo Nữ cười lạnh:
Lãnh Nhạn Dung gằn giọng :
Vạn Cực Ảo Nữ lạnh lùng:
Lãnh Nhạn Dung kinh ngạc không hiểu Vạn Cực Ảo Nữ muốn nói gì.
Đột nhiên, từ phía tả, ngoài mười trượng xa, có tiếng cười lạnh vọng lại.
Tiếng cười rất nhỏ, nhưng tại cục trượng ai cũng nghe rõ.
Vạn Cực Ảo Nữ, Huyết Ma Bang Chủ và Cửu Long Thần Ma cùng nhìn ra hướng đó, cùng hét lên:
Nhưng, cả ba chưa có một phản ứng gì ngoài mấy tiếng hét, thì Vạn Cực Đế Quân rú lên một tiếng , rồi gọi vọng vào gấp rút vô cùng:
Thì ra tiếng cười lạnh vừa dứt, một bóng người vận áo màu tro bay vút ngang cục trường, lao thẳng đến chỗ Vạn Cực Đế Quân ẩn nấp ngoài một dặm xa.
Bóng màu tro có thân pháp siêu phàm, đến cả Vạn Cực Ảo Nữ và hai lão ác ma, luôn Độc Cô Thanh Tùng cũng không nhận ra kịp.
Tất cả chỉ thấy một vệt khói mờ bay ngang qua rồi tan biến. Liền sau đó, Vạn Cực Đế Quân rú lên và gọi vọng vào.
Vạn Cực Ảo Nữ biết có chuyện bất lợi, bà dư hiểu bóng người bí mật vừa thoáng qua có võ công siêu phàm nên mới đánh bại được Vạn Cực Đế Quân.
Chừng như Đế Quân quá sợ hãi, nên gọi dồn dập:
Vạn Cực Ảo Nữ vẫy tay, rồi cùng Vạn Cực Thiên Tôn và Cửu Long Thần Ma chạy liền.
Không rõ bóng màu tro trở lại vị trí bên tả, cách ngoài mười trượng, từ lúc nào, trầm giọng thốt:
Từ chỗ đó phát ra một đạo lãnh phong, cuốn theo bọn Huyết Ma Bang.
Ảo Nữ, Thiên Tôn và Thần Ma, cả ba đều nhào hết.
Họ cố lấy lại thăng bằng, tung mình vào màn đêm, mất dạng.
Lãnh Nhạn Dung, Độc Cô Thanh Tùng mục kích diễn tiến vừa qua, ngây người đứng lặng.
Cả hai không tưởng tượng được bóng đó là nhân vật nào mà ghê gớm đến thế, chỉ thi triển một chút oai nhỏ mà áp đảo nổi bốn tay đại ma đầu.
Công lực đó, so với Địa Tướng lão nhân, chừng như cao hơn một bậc.
Mà, cứ vào tình hình hiện tại, Địa Tướng còn bại nơi tay Vạn Cực Đế Quân, thì nhân vật này có võ công đến bậc nào.
Không thể lường được chỗ cao siêu của nhân vật bí mật nầy.
Độc Cô Thanh Tùng và Lãnh Nhạn Dung chú mắt về phía tả, mong đợi sự xuất hiện.
Cả hai thừa hiểu, nhân vật bí mật dĩ nhiên có hảo cảm với họ, bởi nhân vật đó đối lập với Huyết Ma Bang.
Chờ mãi không thấy gì lạ, Độc Cô Thanh Tùng vòng tay, cao giọng thốt:
Từ trong bóng tối về phía tả, cách mười trượng xa, có tiếng cười lạnh vọng lại. Tiếng cười chấm dứt, một câu nói tiếp theo:
Độc Cô Thanh Tùng bước gấp đến bên Địa Tướng đang nằm dưới đất, sờ vào mình lão nhân, nghe máu xung mạnh lên Thiên Linh Cái, chàng lo sợ cho lão nhân, kêu lên:
Người bí mật bất chấp:
Câu nói không lớn lắm, song cái oai nghe khiếp người.
Độc Cô Thanh Tùng không còn dám dần dà nữa cúi lạy tam lạy, gọi:
Chàng xúc động nhớ đến ân tình mà Địa Tướng đã dành cho chàng từ bao ngày qua, bất giác chàng òa lên khóc.
Người bí mật hừ lạnh một tiếng, rồi im bặt.
Độc Cô Thanh Tùng vỗ vào xác mềm nhũn của Địa Tướng khóc mãi.
Lãnh Nhạn Dung hết lời an ủi, chàng mới thu lệ đứng lên.
Cả hai cùng đến chỗ phát ra tiếng nói.
Nhìn dáo dác, Lãnh Nhạn Dung trông thấy một chiếc hộp đồng treo lũng lẳng nơi một cành cây. Nàng phi thân nhảy vụt lên, nhặt lấy mang xuống. Trên mặt chiếc hộp, có khắc mấy hàng chữ nhỏ:
Không có danh hiệu của người tặng thuốc.
Độc Cô Thanh Tùng mừng rỡ vô cùng. Chàng mở nắp chiếc hộp ra ngay, thấy có một hoàn thuốc màu hồng, to bằng quả trứng bồ câu, mùi thơm xông lên, nực mũi.
Không chậm trễ, chàng nhanh chân chạy trở lại cạnh Địa Tướng, nhét vội viên thuốc vào miệng lão nhân, xong mang lão vào phòng đặt lên chiếc giường của chàng chờ xem chuyển biến.
Lãnh Nhạn Dung theo một bên chàng, lẳng lặng theo dõi tình hình.
Xích Diệp phu nhân, Công Chúa và Ma Nương lúc đó cũng đồng đến nơi, trông thấy Độc Cô Thanh Tùng thương thế khá trầm trọng mà vẫn không chịu điều tức, cứ đứng nhìn Địa Tướng mãi, cả ba tìm lời khuyên giải:
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu, không đáp.
Xích Diệp phu nhân cau mày:
Độc Cô Thanh Tùng nhận ra phu nhân có lý, chàng liền ngồi xuống bên cạnh Địa Tướng, ngưng thần vận khí điều trị cho mình.
Dần dần, chàng xuất thần , mê mê trầm trầm.
Tuy vậy, tâm trí lúc đó hết sức linh diệu, dù cho một chiếc lá rơi ngoài trăm trượng, chàng vẫn nghe được tiếng động rõ ràng.
Đột nhiên, chàng nghe có tiếng y phục lất phất trong không gian, rồi đến tiếng chân người, ít lắm cũng có từ mười tên cao thủ trở lên.
Tiếng bước chân, hết sức nhẹ nhàng, nếu không lưu ý thì không thể nào phát giác ra được, may nhờ chàng nghe lọt tiếng y phục lào xào, chàng mới lắng ra tiếng chân người.
Chàng giật mình. Vì chàng giật mình, cuộc vận công điều tức ngưng liền, chàng không còn nghe gì nữa cả.
Thương thế của chàng chưa kém giảm được bao nhiêu, nhờ chàng cố xua đuổi tạp niệm đang nảy sanh vì tiếng động vừa phát giác, tạp niệm lắng dịu rồi chàng nghe thơ thới trong người, óc sáng suốt trở lại.
Bây giờ, chàng nghe rõ tiếng chân rồi. Có lẻ bọn cao thủ đã đến rất gần.
Một giọng nữ nhân vẳng lên:
Nàng được gọi là Lan thư đáp:
Người được gọi là Lan muội tán đồng:
Tiếng y phục bay rẹt lên không, tiếp theo đó tiếng rú thảm vang lên, phá tan bầu không khí tịch mịch của Kim Điện.
Rồi tiếng rú lại tiếp nối nhau vang lên mấy lượt nữa.
Xích Diệp phu nhân và Lãnh Nhạn Dung kinh hãi, lấy mắt nhìn nhau.
Cả hai cùng bảo khẻ nhau:
Họ toan chạy ra ngoài , tuần soát một vòng.
Nhưng Độc Cô Thanh Tùng trả chân ngươn về Đan Điền, khẻ bảo:
Lãnh Nhạn Dung mừng rỡ:
Thanh Tùng thản nhiên đáp:
Lãnh Nhạn Dung kinh dị:
Độc Cô Thanh Tùng mỉm cười :
Lãnh Nhạn Dung trầm ngâm:
Độc Cô Thanh Tùng tiếp nối:
Lãnh Nhạn Dung ạ lên một tiếng, đoạn hỏi nhanh:
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:
Vừa lúc ấy, nhiều tiếng rú thảm nữa vang lên.
Khi mấy tiếng rú ngừng bặt, hai nữ nhân cười sằng sặc.
Một nàng thốt:
Nàng kia đáp:
Nàng bật cười khì:
Nàng kia cũng cười theo, đoạn, trở lại phận sự:
Cả hai hạ thấp giọng xuống, nhưng vẫn còn tiếp tục khảo chuyện với nhau.
Một nàng thốt:
Nàng kia đáp:
Thôi đi! Đừng mơ nhé! Người ta đã có...
Nàng trước cãi:
Lãnh Nhạn Dung nghe đến đây, đưa mắt nhìn Độc Cô Thanh Tùng.
Chàng nhìn trả lại nàng, miệng điểm một nụ cười.
Lãnh Nhạn Dung hỏi gằn:
Độc Cô Thanh Tùng phớt trả nhìn qua mặt nàng, rỉ bên tai:
Lãnh Nhạn Dung đỏ mặt.
Trên giường, Địa Tướng thở ỳ một tiếng dài.
Độc Cô Thanh Tùng vội quỳ xuống bên cạnh lão nhân, khẻ gọi:
Địa Tướng mở mắt ra, vừa nhìn thấy chàng, vừa nghe chàng gọi, tỏ vẻ kinh hãi, hỏi:
Độc Cô Thanh Tùng run run giọng:
Địa Tướng chớp chớp mắt:
Độc Cô Thanh Tùng đáp nhanh:
Địa Tướng hỏi gằn:
Độc Cô Thanh Tùng thuật lại:
Chàng lo ngại cho sức khỏe của Địa Tướng vội khuyên:
Địa Tướng nghe lời, nhắm mắt lại. Được một lúc, Địa Tướng lại mở mắt lẩm nhẩm:
Độc Cô Thanh Tùng lại nhắc:
Địa Tướng lại thở dài:
Độc Cô Thanh Tùng an ủi:
Chàng hỏi:
Địa Tướng trố mắt nhìn chàng?
Trông thần thái Địa Tướng, Độc Cô Thanh Tùng hiểu rằng Bách Chuyển Hồi Thiên Hoàn là một loại thánh dược, hiếm có trên đời, một báu vật hi hữu trong võ lâm.
Chàng cố ý hỏi:
Địa Tướng nhìn chàng thở dài.
Bách Chuyển Hồi Thiên Hoàn, chính ta chỉ nghe nói đến mà chưa hề trông thấy nó ra sao. Cứ theo lời truyền thuyết, thì thuốc do Bách Thảo từ đời Đường, phối hợp một trăm thứ thảo dược luyện trong bốn mươi chín năm ròng mới thành được nó, công hiệu của nó vô cùng, có thể bảo nó cải tử hoàn sanh, người trong vũ lâm uống một hoàn thì công lực tăng gia bằng một trăm năm tượng vi.
Độc Cô Thanh Tùng mừng rỡ vô cùng:
Địa Tướng lão nhân kinh dị:
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:
Địa Tướng có vẻ không tin lắm:
Độc Cô Thanh Tùng chợt chuyển sang đề khác:
Địa Tướng đứng lên. Lão nhân nghe trong mình không còn đau đớn gì nữa, mà chừng như có phần khỏe khoắn hơn trước lúc thọ thương.
Lão kinh hãi hết sức. Rồi lão thử vận khí xem sao. Cương khí đề tụ và tản mát dễ dàng, không có gì trở ngại cả.
Lão lùi lại ba bước, cao giọng hỏi:
Độc Cô Thanh Tùng mơ hồ:
Địa Tướng trầm ngâm một lúc:
Độc Cô Thanh Tùng thuật lại mọi diễn tiến từ lúc Địa Tướng vì phẫn hận mà bỏ đi, đến khi vị cao nhân xuất hiện đuổi bọn ma đầu, cho Địa Tướng nghe.
Chàng không quên phớt qua câu chuyện giữa hai thiếu nữ bí mật có tiếng xưng hô là Lan thơ và Thu muội.
Địa Tướng lắc đầu:
Vừa lúc đó Lan thư và Thu muội lại kháo chuyện với nhau. Một nàng thốt:
Nàng kia hỏi lại:
Y muội xí một tiếng lớn:
Một trận cười nổi lên vang dội, sau đó không còn nghe hai nàng nói gì với nhau nữa.
Địa Tướng hừ lên một tiếng, vọt mình một phát ra khỏi phòng, đồng thời gọi to:
Có tiếng nữ nhân đáp vọng lại:
Địa Tướng phi thân vút ra ngoài điện, đưa mắt nhìn ra bốn phía.
Không có một bóng người.
Biết là có đuổi theo cũng không còn kịp nữa, lão nhân dừng lại đó, lại gọi to:
Tiếng đáp từ ngoài ba dặm vọng lại:
Địa Tướng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, lẩm nhẩm:
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên từ phía tả.
Tâm hồn man mác, vì các sự kiện vừa qua Địa Tướng như không buồn lưu ý đến tiếng cười đó.
Một giọng nói tiếp theo, cũng phát xuất từ hướng tả:
Địa Tướng nhận ra âm thinh cực kỳ sắc lạnh, chứng tỏ người phát ra có phong độ sung mản vô thường.
Lão hừ một tiếng, nhanh như chớp phóng mình vút về phía tả.
Một tiếng ạ kinhh hãi phát ra, tiếp theo đó một bóng đen vụt đứng lên.
Bóng đen vừa vùng dậy, kình phong cuốn tới Địa Tướng liền.
Xuất kình đạo chận Địa Tướng, bóng đen nhanh hơn trượng đã phi thân lùi lại xa hơn hai trượng.
Địa Tướng hét lớn:
Vừa hét, Địa Tướng vừa nhảy vọt tới, đồng thời tung ra một kình đạo với tất cả công lực tu vị suốt trăm năm dài.
Bóng đen không lùi mà lại tiến, vừa tiến vừa phát ra một đạo âm hàn chưởng phong vừa quát:
Lạ lùng làm sao, âm thanh lại là nữ nhân.
Độ chưởng phong âm hàn gần tới, Địa Tướng đưa chưởng kình Thiên Oai ra, đón chận.
Cương nhiệt gặp âm hàn, khắc nhau bật thành một tiếng nổ.
Địa Tướng dù đứng một chỗ, cũng bị chấn động khá mạnh còn nữ nhân thì thoái hậu hơn năm bước.
Lão nhân kinh hãi, không rõ bóng đen là ai, mà có công lực hùng hậu như thế.
Lão giương mắt cố nhận diện đối phương qua màn đêm bất giác lão run người lên rồi lão nghiến răng phát ra một tiếng cười rùng rợn:
Nữ nhân bị chấn dội đã lùi rồi, lùi nghe tiếng cười của Địa Tướng, lại lùi thêm mấy bước nữa.
Địa Tướng rít lên:
Tiếp theo câu nói Thiên Oai Địa Liệt chưởng vút ra liền.
Chưởng phong cuốn đi mang theo cả sự căm hờn chất chứa từ mấy mươi năm qua, đổ lên đầu đối phương.
Hắc y nữ nhân mà Địa Tướng gọi là Vạn Cực Ảo Nữ kinh dị, vọt mình về phía hậu, tránh xa hơn một trượng nữa, hét to:
Địa Tướng căm hờn Vạn Cực Ảo Nữ đến cực độ, tuy nhiên, lão nhân không hề biết hình dạng mặt mũi ra sao. Lão chỉ nghe Độc Cô Thanh Tùng mô tả sơ lược vậy thôi, nên hiện tại trông nữ nhân này trang phục đúng theo sự mô tả của Độc Cô Thanh Tùng, lão in trí đó là Vạn Cực Ảo Nữ chứ chẳng còn ai khác nữa.
Cho nên, lão cần gì phải đắn đo? Gặp là đánh liền. Lão bất chấp nữ nhân nhận hay không nhận, lão cứ in trí là đủ cho lão xuất chiêu trả hận.
Nhưng, nữ nhân lại muốn có một sự giải thích phân minh phần thấy khí thế hùng mạnh của lão, càng sợ hãi hơn, không dám phản công, chỉ né tránh thôi.
Địa Tướng đánh ra một loạt mười tám chiêu, mà nữ nhân không hề hấn gì cả.
Nữ nhân vừa né tránh, vừa kêu lên ầm ĩ:
Bỗng Địa Tướng đổi ý. Lão dừng tay lại, thầm nghĩ:
Lão bật cười hắc hắc :
Nữ nhân đã lấy lại bình tĩnh, cười lạnh:
Địa Tướng sôi giận:
Nữ nhân cười mỉa:
Địa Tướng quát:
Chưởng phong cuốn đi như biển trào, núi đổ, ầm ầm ngang với sấm dậy liên tục trên không trung. Nữ nhân lùi lại xa hơn ba trượng nữa. Địa Tướng vút theo liền.
Khoảng cách chỉ còn độ trượng. Lão quát to:
Nữ nhân lạnh lùng bảo.
Lão nhân cười ha hả:
Nữ nhân quát chận:
Địa Tướng lại cười vang:
Nữ nhân bĩu mồm:
Địa Tướng không đáp, đưa cao hai tay lên, bất thình lình vung mạnh tới. Nữ nhân vừa lùi lại, vừa quát:
Ta hãy tạm nhận là Vạn Cực Ảo Nữ, nhưng ta muốn biết lý do gì ngươi hận ta như thế chứ?
Địa Tướng cười một thôi dài. Giọng cười quái đản , rợn rùng vô tưởng.