Đêm tối ở biên ải thực ra không yên tĩnh, bão cát mịt mù. Nếu không phải luôn sống ở biên ải thì khó mà thích ứng với cuộc sống nơi đây. Gió lạnh ngoài cửa cũng có thể khiến người ta cả đêm không ngủ được. Các tướng sĩ trong doanh trại đều đã ngủ.
Hôm nay đã đi qua đi lại nửa đêm nhưng chế độ trong quân đội lại sẽ không vì đó mà thay đổi tất cả. Đợi đến lúc bình minh, các binh sĩ trong doanh trại lại phải ra thao trường huấn luyện.
Sở Hoan gối đầu lên hai tay, dù nhắm mắt nhưng cũng chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ cũng đã đóng lại, trong phòng một màn đen kịt. Sở Hoan lại không để ý tiếng gió rít ngoài cửa, trong đầu lại luôn nghĩ lại từng câu nói của Cam Hầu.
Xem ra từ cuộc tiếp xúc của ngày hôm nay, dường như công việc rất thuận lợi. Sở Hoan cũng hi vọng như vậy nhưng thế sự vạn biến thay đổi bất ngờ. Hắn lại không dám hoàn toàn khẳng định quân Tây Bắc sẽ bình an vô sự với Tây Quan như vậy. Đằng sau mình cũng không bị quân Tây Bắc uy hiếp. Hắn cần suy nghĩ từng câu nói thậm chí từng biểu hiện của Cam Hầu.
Một tiếng động cực nhẹ phát ở từ cửa sổ, Sở Hoan hé mắt liếc nhìn nhưng lại không động đậy. Rất nhanh, dựa vào thị giác hơn người, Sở Hoan lại nhìn thấy cửa sổ như đang từ từ mở ra.
Mặt Sở Hoan không biểu hiện, toàn thân cũng đã cứng đờ, người hai nắm tay cũng đã nắm chặt.
Hắn nhớ rất rõ cửa sổ là do hắn tự đóng đã chốt lại, nhưng bây giờ cái cửa sổ đó lại rõ ràng đang bị đẩy ra, không nghi ngờ gì, chốt cửa sổ đã bị người đẩy ra.
Mặc dù khóe mắt Sở Hoan hé một nửa nhìn chằm chằm động tĩnh của cửa sổ nhưng hô hấp lại duy trì đều đều.
Trong lúc lặng yên không một tiếng động, cửa sổ cuối cùng bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng như con báo nhảy vào trong cửa. Sau khi hạ xuống đất, người đó lại không động đậy, Sở Hoan vẫn duy trì hô hấp đều đều giống như đã ngủ say.
Sau một lát, người đó dường như khẳng định Sở Hoan vẫn chưa phát hiện ra mới nhẹ nhàng tiến vào gần, đi đến bên giường nắm chặt nắm đấm không do dự đấm xuống mặt Sở Hoan.
Mắt nhìn thấy nắm đấm muốn đấm vào mặt Sở Hoan, hai mắt Sở Hoan bỗng nhiên mở ra. Sớm đã chuẩn bị một cánh tay đã thò ra, trước khi nắm đấm của đối phương đập vào mặt mình đã ngăn lại nắm đấm của đối phương, đối phương kêu nhỏ một tiếng vẫn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay Sở Hoan dùng sức kéo một cái đã thuận tay kéo người đó ngã xuống giường, theo đó lập tức xoay người giữ ngược một cánh tay của người đó ở sau lưng ngồi ở giữa lưng người đó lạnh giọng nói:
Hắn ngồi trên lưng của người đó lại cảm thấy vòng eo của người đó rất nhỏ nhắn, cơ thể cũng rất mềm mại, theo đó lập tức nghe thấy giọng nói của một nữ nhân nhỏ giọng tức giận nói:
Nghe thấy giọng nói, trong nháy mắt Sở Hoan đã đoán ra, đêm hôm khuya khoát này mở cửa sổ vào bỗng nhiên lại là Cam Ngọc Kiều.
Hắn chớp mắt, trong nháy mắt hiểu ra, thì ra hôm nay mình đã thắng con cọp cái này trước mọi người. Nàng không cam lòng nửa đêm khuya khoắt lại chạy qua đây báo thù.
Sở Hoan nói khẽ:
Ngươi là ai? Ngươi đêm hôm khuya khoắt ám sát bản đốc, ngươi cho là bản đốc sẽ bỏ qua cho ngươi?
Ta...ta không có...!
Cam Ngọc Kiều bị Sở Hoan đè ở dưới cơ thể, cánh tay bị giữ chặt ở đằng sau nhất thời không cử động được tức giận nói:
Đương nhiên Cam Ngọc Kiều hiểu rõ, hành thích tổng đốc triều đình tội danh này lại không nhẹ.
Hôm nay nàng bị Sở Hoan đánh bại một cách kỳ lạ trong lòng luôn rất không cam tâm, tự mình nghĩ rất lâu lại vẫn cảm thấy Sở Hoan tuy thắng nhưng không vinh quang gì, chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.
Thực ra, nàng cũng từng nghe nói thanh danh của Sở Hoan đi sứ Tây Lương đánh giặc an dân trấn giữ Tây Quan, dựa theo truyền thuyết Sở Hoan là một quan thanh liêm trẻ tuổi đầy triển vọng.
Nhưng hôm nay gặp Sở Hoan, lại đánh vỡ hình tượng Sở Hoan trong lòng nàng.
Theo nàng thấy, Sở Hoan ăn nói lung tung. Rõ ràng là tổng đốc Tây Quan lại nói mình chỉ là một thương nhân, đó là quá bịp bợm. Coi như khi so đao với mình nhìn thấy võ công cũng rất vụng về, đầu cơ trục lợi may mắn mà thắng hoàn toàn, không giống với tổng đốc trẻ tuổi văn võ song toàn trong truyền thuyết.
Một kẻ mồm toàn nói dối, người thắng lợi dựa vào đầu cơ trục lợi. Đây đương nhiên là một người nhân phẩm vô cùng thấp kém.
Cam Ngọc Kiều nghĩ rất lâu càng nghĩ càng nén giận bị một người nhân phẩm thấp kém như vậy đánh bại, cục tức trong lòng nuốt không trôi.
Đợi đến lúc nửa đêm khuya khoắt này, nàng quyết định phải nhân lúc Sở Hoan ngủ say, giáo huấn Sở Hoan một trận.
Theo kế hoạch của nàng, sẽ chui vào trong phòng Sở Hoan, thừa lúc hắn ngủ say, đánh một trận tơi bời, thậm chí phải đánh Sở Hoan mặt mũi bầm dập sau đó bỏ đi trong lúc thần không biết quỷ không hay. Đợi đến ngày hôm sau thấy Sở Hoan mặt mũi bầm dập rút cuộc sẽ gặp người khác như thế nào.
Sau khi lên kế hoạch xong, càng nghĩ càng hưng phấn, chờ đến lúc tất cả mọi người đều ngủ say mới đến chỗ Sở Hoan. Thăm dò tốt hoàn cảnh xung quanh, mà lúc Sở Hoan lại không có thói quen để người bảo vệ xung quanh phòng của mình. Cam Ngọc Kiều chờ chốc lát bên ngoài cửa sổ, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh mới mở cửa sổ mà vào.
Chỉ là nàng hoàn toàn không ngờ là Sở Hoan Không những chưa ngủ say mà còn ra tay nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liến chế ngự nàng.
Mặc dù nàng tính tình đanh đá nhưng lúc này lại cũng có chút sợ hãi, càng có chút căng thẳng. Sở Hoan cho dù nhân phẩm không ra làm sao nhưng nói rút cuộc đó cũng là đại sứ biên giới của đế quốc. Đường đường tổng đốc Tây Quan nếu như thật sự muốn định vào tội danh hành thích tổng đốc như vậy hậu quả khó mà lường được, không những Cam Hầu không bảo vệ được chỉ sợ đến cả Cam Hầu cũng sẽ liên lụy vào.
Nàng không ngờ tới kế hoạch mình suy nghĩ tỉ mỉ vậy mà sẽ có kết quả như này. Chẳng những không thể đánh Sở Hoan một trận tơi bời ngược lại bị Sở Hoan cắn lại một miếng. Nàng hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng không thể thừa nhận mình ám sát Sở Hoan, nếu không tên tổng đốc nhân phẩm thấp kém này chưa chắc sẽ không dựa vào việc này làm khó dễ quân Tây Bắc.
Sở Hoan ngồi trên cơ thể Cam Ngọc Kiều không thể không thừa nhận, sống ở biên ải làm cho cơ thể Cam Ngọc Kiều rất khỏe mạnh nhưng lại không mất đi vẻ nữ tính mềm mại, giọng nói rất nghiêm túc:
Không phải ám sát? Hắc hắc, nửa đêm khuya khoắt chui vào chỗ nghỉ ngơi của bản đốc từ cửa sổ, à đúng rồi trên người còn mang theo đao...!
Ta không dùng đao!
Cam Ngọc Kiều lập tức phản bác lại.
Sở Hoan cười lạnh nói:
Ai có thể chứng minh? Ngươi đeo đao chui cửa sổ mà vào, ta bây giờ chỉ cần hô một câu, lập tức sẽ có một nhóm người đến đây...!
Đừng kêu!
Cam Ngọc Kiều thất thanh nói, lúc này vừa tức vừa giận trong lòng cũng không khỏi có chút hối hận thầm nghĩ mình cuối cùng là đánh giá thấp Sở Hoan mới rơi vào cảnh khốn khó này.
Sở Hoan trầm giọng nói:
Cam Ngọc Kiều bị Sở Hoan đè ở trên người thực sự có chút khó chịu, xoay người một cái.
Cơ thể Sở Hoan hơi nằm sấp xuống ép trên cơ thể Cam Ngọc Kiều càng cảm thấy cơ thể con cọp cái này mềm mại rắn chắc, cười lạnh nói:
Sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nếu ngươi ở bên cạnh Cam tướng quân đương nhiên cũng nên hiểu một số quy tắc của triều đình. Bổn đốc là đại sứ biên cương của triều đình, hành thích bổn đốc có lẽ ngươi biết hậu quả?
Ta...!
Đáy lòng Cam Ngọc Kiều có chút hoang mang.
Ta không muốn hành thích ngươi...ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?
Rốt cuộc muốn như thế nào?
Sở Hoan lắc đầu nói:
Ngừng một chút chậm rãi nói:
Cam Ngọc Kiều nghiến chặt hàm răng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên rất khó coi.
Sở Hoan vẫn chậm rãi nói:
*Hình phạt tàn khốc thời xưa: trước tiên chặt bỏ tay chân rồi mới chặt đầu.
Cam Ngọc Kiều thở gấp, lại không biết nên nói thế nào.
Sở Hoan nói khẽ:
Không biết ngươi đã từng thấy tình cảnh xử quyết phạm nhân quan trọng ở kinh thành chưa? Bổn đốc từng thấy mấy lần đó lại thật sự náo nhiệt, hai bên đường dài đều là dân chúng khi xe chở tù đi qua nào là lá rau thối đá nhỏ, thậm chí những vật bẩn đó đều đạp vào người nạn nhân, tình cảnh thật sự cực kỳ hùng tráng...!
Đừng nói nữa...!
Cam Ngọc Kiều nhắm mắt, cơ thể có chút run rẩy.
Đánh chết ta cũng không lên pháp trường.
Cái đó không phải do ngươi.
Sở Hoan thản nhiên nói:
thịt ngươi...!
Cam Ngọc Kiều thấp giọng mắng:
Cho dù chết rồi ta cũng không tha cho ngươi.
Nếu như chỉ có như vậy vẫn còn may mắn, suy cho cùng chỉ có một mình ngươi chịu trừng phạt.
Sở Hoan thở dài:
Bổn đốc lo lắng nhất triều đình sẽ bắt lấy việc này không tha...ngươi nghĩ đi, bọn họ thấy ngươi chỉ là một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể tin một nữ tử yếu ớt lại dám hành thích đại sứ biên cương? Bọn họ sẽ suy nghĩ, đằng sau việc này có phải là có người sai khiến hay không? Dám hành thích đại sứ biên cương, kế hoạch hành thích này tuyệt đối không thể một hai người có thể hoàn thành có lẽ liên quan tới một nhóm người...ngươi là em gái ruột Cam tướng quân, mà ngươi lại xuất hiện với tư cách sát thủ, Ngọc Kiều cô nương ngươi nói triều đình sẽ nghi ngờ là Cam tướng quan phái ngươi hành thích bản quan không?
Ngươi đừng ngậm máu phun người, việc này không liên quan tới ca ca ta.
Cam Ngọc Kiều tức giận nói:
Đều là chủ ý của một mình ta, không ai biết. Nếu ngươi...ngươi muốn giết ta, ta không có gì để nói nhưng...nhưng ngươi không thể vì thế mà liên lụy người khác...!
Gió vi vút sông Dịch lạnh tê, tráng sĩ một đi không trở về...!
Sở Hoan than nhẹ một tiếng: