La Đỉnh sắc mặt khó coi, dường như cũng cảm giác được ánh mắt quái dị phóng tới từ chung quanh. Hôm nay gã thua người lại thua trận, trong lòng vô cùng buồn bực, lúc này Doanh Nhân bức gã, gã chột dạ trong lòng, hung tợn trừng mắt liếc Sở Hoan một cái, vung tay, nói:
Gã quả thật không dám lưu lại, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chật vật mà đi.
Lưu đại thiếu gia thấy La Đỉnh rời khỏi, không dám lưu lại một mình, cũng đi theo.
Doanh Nhân thấy bọn chúng chật vật mà đi, cơn tức trong lòng lúc này mới thoáng được giải, quay đầu lại, quả thật không kìm nổi lòng nhìn tới Mạc Lăng Sương.
Lăng Sương cũng nhìn Doanh Nhân, thấy Doanh Nhân nhìn về phía mình, không khỏi nóng lên, hạ thấp trán.
Lan tiên sinh hôm nay đã khôi phục tươi cười, nói:
Doanh Nhân không chút do dự chỉ Lăng Sương, nói:
Thật ra đây cũng là chuyện mọi người sớm đoán được, Lăng Sương cúi đầu, không ngẩng lên, chỉ duyên dáng thi lễ, nhưng tú bà Thúy Ngọc Lâu đã mừng rỡ như điên.
Lăng Sương vốn đứng thứ ba, nếu không có việc này, chỉ là tiểu hành thủ, nhưng đột nhiên được thêm ba trăm chín mươi đóa hoa của Doanh Nhân, chẳng những vượt qua Thôi Mị Nhi, ngay cả mỹ nhân Cao Ly Phác Trinh Hiền kia cũng bị kéo xuống.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Lăng Sương đến sau lên trước, đúng là đoạt được hoa khôi của cuộc tuyển chọn hoa khôi lần này, trở thành đại hành thủ.
Lan tiên sinh nhìn chung quanh, hỏi:
Sở Hoan phát ra tia sáng kì dị, nổi bật vượt qua mọi người, chúng văn nhân tài tử tự thấy không có khả năng vượt qua Sở Hoan, cho dù tới làm một hai bài, chẳng qua là làm nền, dưới sự nổi bật chói mắt của Sở Hoan, hôm nay căn bản không có khả năng ra mặt, trái lại nếu thi từ không được, lại có vẻ tài học của mình nông cạn, cho nên sau khi Lan tiên sinh lên tiếng, đám văn nhân tài tử còn lại nhìn nhau, không một người tiến lên.
Lan tiên sinh đợi một lát, thấy không ai đi lên, cao giọng nói:
Giọng nói của lão chưa dứt, một tiếng la vang lên, tuyển cử hoa khôi hôm nay cuối cùng kết thúc.
Cuối cùng Mạc Lăng Sương đoạt được hoa khôi, trở thành đại hành thủ, Phác Trinh Hiền được nhị hành thủ, mà Thôi Mị Nhi đứng thứ ba, trở thành tiểu hành thủ.
Thái ma ma hơi mất hứng mà tuyên bố kết quả, nhưng khách nhân thấy đã muộn rồi, sắc trời đã tối, không ít người bắt đầu đứng dậy rời khỏi, một bộ phận nhỏ ở lại trong lầu, tìm cô nương thân mật cùng hưởng lương tiêu.
Vị Triệu thần tài và Chu đại thiếu gia kia cũng lưu lại, hai người hôm nay dâng nhiều hoa, cho nên có thể lưu lại được giai nhân hầu hạ, được người trước sau mời vào trong hậu viện.
Doanh Nhân và Sở Hoan tự nhiên cũng được giữ lại, nghĩ tới sẽ gặp Lăng Sương thế này, Doanh Nhân trái lại vô cùng khẩn trương.
Trong hoàng cung, mỹ nữ như mây, Doanh Nhân thấy được nhiều, vốn không có cảm giác, mỹ nữ công chúng xẹt qua trước mắt mình, gã chỉ cho là con chó con mèo, hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng giờ phút này Lăng Sương để lại dấu ấn giống như thanh liên trong lòng gã, cho dù muốn một mình đi gặp Lăng Sương, nhưng trong lòng khẩn trương, dĩ nhiên lôi kéo Sở Hoan qua một bên, thấp giọng nói:
Sở Hoan kinh ngạc hỏi:
Doanh Nhân hơi lúng túng nói:
Gã dừng lại một chút, thấp giọng nói:
Sở Hoan bất đắc dĩ cười nói:
Doan Nhân lắc đầu nói:
Sở Hoan cũng không nghĩ tới Doanh Nhân còn là kẻ si tình, đang trầm ngâm, lại nghe tiếng bước chân vang lên, đã thấy Lan tiên sinh đang bước về phía mình.
Doanh Nhân vuốt trán, thấp giọng nói:
Gã quả thật tự mình rời đi.
Lan tiên sinh thấy Doanh Nhân tránh đi, cũng lơ đễnh, việc tối nay, lão biết rõ trong lòng, Doanh Nhân chẳng qua nhận được chỗ tốt của Sở Hoan mà thôi, lão còn hy vọng Doanh Nhân tránh đi, có thể nói chuyện một mình với Sở Hoan.
Sở Hoan chỉ có thể tiến lên, thi lễ trước:
Lan tiên sinh chắp tay đáp lễ, cười nói:
Sở Hoan lập tức đáp:
Lan tiên sinh lôi kéo tay Sở Hoan, đi tới ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh, lại cười nói:
Tài của Sở tiểu huynh, lão hủ quả nhiên khâm phục không ngừng. Sở tiểu huynh, ngươi có biết lão hủ thích nhất bài nào của ngươi?
Xin tiên sinh chỉ giáo!
Lan tiên sinh vuốt râu, thấp giọng ngâm:
(Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!
Lão nhẹ giọng ngâm, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Sở Hoan ngẩn ra, đây là 'Phá Trận Tử' của Tân Khí Tật, không thể tưởng được Lan tiên sinh một giới văn nhân, lại thích loại hành khúc cảnh vệ này.
Lan tiên sinh khẽ thở dài:
Lão chăm chú nhìn Sở Hoan:
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Lan tiên sinh cũng không hỏi nhiều, nói:
Sở Hoan chỉ cười, cũng không nói nhiều.
Lan tiên sinh trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
Sở tiểu huynh, lão hủ tìm ngươi, cũng là muốn ra tay giúp đỡ. Lão hủ còn có chút mạng lưới quan hệ, ở kinh thành cũng có môn sinh, nếu ngươi nguyện ý, lão hủ có thể việt một phong thư riêng, ngươi có thể cầm tới kinh thành, cũng sẽ có an bài cho ngươi, cũng sẽ hiểu rõ trái tim đền nợ nước cho ngươi!
Trong kinh?
Sở Hoan ngẩn ra.
Lan tiên sinh hơi vuốt cằm, cười nói:
Lão lập tức khẽ thở dài:
Sở Hoan cũng không lập tức cự tuyệt, mà trầm ngâm, dường như nghĩ tới cái gì.
Lan tiên sinh thấy Sở Hoan như thế, vỗ nhẹ cánh tay Hàn Mạc, hòa nhã nói:
Sở Hoan đứng dậy, cung kính thi lễ:
Lan tiên sinh khẽ mỉm cười, lập tức nói:
Sở Hoan vội đáp:
Sở Hoan đại khái nhìn ra, vị Lan tiên sinh này làm người hiền hậu, khí chất nho nhã, nhân phẩm cao thượng, hắn vô cùng tôn kính đối với nhân vật như vậy, hơn nữa Lan tiên sinh chủ động muốn giúp mình vào kinh kiếm chức, lão cần trợ giúp cái gì, nếu mình có thể giúp đỡ, tự nhiên cũng sẽ không chối từ.
Lan tiên sinh cười nói:
Sở Hoan hơi xấu hổ:
Lan tiên sinh lắc đầu, nghiêm nghị nói:
Sở Hoan há miệng, trong nhất thời nói không ra lời.
…
Doanh Nhân đi tới một bên, thấy Sở Hoan và Lan tiên sinh đang nói chuyện, ra hiệu với Phùng Ngọ Mã bên cạnh. Phùng Ngọ Mã lập tức tiến tới, Tôn Đức Thắng muốn theo tới, nhưng rồi lại không dám.
Tới chỗ yên lặng bên cạnh, Doanh Nhân chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, rốt cuộc thấp giọng nói:
Phùng Ngọ Mã cung kính nói:
Tiểu nhân không dám có chút lừa gạt!
Được!
Doanh Nhân hơi vuốt cằm, thấp giọng nói:
Phùng Ngọ Mã ngẩn ra, nhưng lập tức liền thấp giọng trả lời:
Doanh Nhân nhìn chằm chằm Phùng Ngọ Mã, hỏi:
Phùng Ngọ Mã cũng không dám do dự, nói:
Doanh Nhân nhíu mày nói:
Trong tay Phùng Ngọ Mã đã nhiều hơn một con dao găm, mũi dao chỉ vào tim mình, vẻ mặt lạnh nhạt:
Sắc mặt Doanh Nhân hơi khó coi, nhưng vẫn nói:
Phùng Ngọ Mã thu hồi dao găm.
Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói:
Doanh Nhân cười khổ lắc đầu nói:
Phùng Ngọ Mã gật đầu...
Trong đôi mắt Doanh Nhân lộ ra vẻ buồn bã, rồi lại bất đắc dĩ, Phùng Ngọ Mã đột nhiên thấp giọng nói:
Ánh mắt Doanh Nhân sáng lên, vội hỏi:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Nếu La Đỉnh không mạo phạm điện hạ, Thần Y Vệ ra tay sửa trị, vậy cần viết rõ nguyên do trên hồ sơ.
Phùng Ngọ Mã nói:
Doanh Nhân kích động lên, dĩ nhiên không kìm nổi lòng nắm lấy cánh tay Phùng Ngọ Mã:
Phùng Ngọ Mã bình tĩnh nói: