Bản thân Sở Hoan thực ra cũng không ngờ chỉ một chiêu đã khống chế được đối phương.
Cao Nhã dù sao cũng là Võ úy của Cận vệ quân, mặc dù có chút võ nghệ, nhưng y đã quá khinh địch, căn bản không coi Sở Hoan ra gì, trong lòng y, bản thân là một con mãnh hổ, còn Sở Hoan chỉ là hạng tép riu mà thôi, nhưng y hoàn toàn không ngờ rằng, con tép riu đó lại là một con báo săn hung hãn.
Bất luận Sở Hoan dùng tay không hay binh khí, đều coi trọng hiệu quả thực tế, không khua múa nhiều.
Mặc dù trong lòng có tự tin đánh bại được Cao Nhã, nhưng cũng không hề khinh địch, ngược lại Cao Nhã lại coi hắn không là gì, Sở Hoan chiến đấu với địch, kiếm được cơ hội sẽ không hề do dự ra tay, Cao Nhã khua đao trên không, đại đao của Cao Nhã cách đầu hắn vẫn còn một khoảng cách, mũi đao của hắn đã kề vào bụng của Cao Nhã.
Không chỉ Cao Nhã trong lúc nhất thời ngỡ ngàng, mà mọi người xung quáng cũng đều trợn mắt há hốc mồm, căn bản thấy không thể tin được.
Tiểu công chúa vẫn còn đang chuẩn bị xem một màn kịch hay, nhưng việc phát sinh trước mắt hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của nàng, Cao Nhã cầm đao bất động, Sở Hoan ngồi xổm cầm đao, trông giống như một pho tượng lặng im, không khí lúc này bỗng chốc trở nên ngưng đọng.
Tiểu công chúa sững sừ giây lát, từ trên ghế nhảy xuống, dịu dàng nói:
Sợ bỏ qua cái gì, chạy đến, trợn mắt lên nhìn, rồi hỏi Triệu Dương đang đứng bên cạnh:
Triệu Dương há miệng, nghe giọng nói của tiểu công chúa, định thần lại, vẻ thắc mắc nói:
Tiểu công chúa dùng tay chỉ vào Cao Nhã, nói:
Rồi lại chỉ vào Sở Hoan, nói:
Hướng về Triệu Dương vẫy tay:
Triệu Dương vội vội vàng vàng chạy đến, cung kính nói:
Tiểu công chúa hỏi:
Triệu Dương dè dặt nói:
Tiểu công chúa nhớn mày lên, nói:
Triệu Dương vô cùng ngượng ngùng xấu hổ.
Chỉ cần người có mắt, đương nhiên có thể nhìn ra được, mũi đao của Sở Hoan đã chạm vào bụng của Cao Nhã, còn đao của Cao Nhã vẫn còn đang trên không, cách đầu của Sở Hoan một khoảng xa, như thế đã có thể phản ánh tốc độ ra tay vừa rồi của Sở Hoan vượt xa Cao Nhã, lúc này tay của Sở Hoan chỉ cần dùng lực đâm vào, tất sẽ đâm xuyên bụng của Cao Nhã, mà cho dù đao của Cao Nhã rơi xuống, Sở Hoan thậm chí có đủ thời gian né tránh, ai thắng ai thu ai cao ai thấp thì cũng đã rõ ràng rồi.
Triệu Dương không dám nói thẳng, chỉ vì không dám đắc tội Cao Nhã.
Lúc này nếu như trước mặt mọi người hắn nói Sở Hoan thắng, thì giống như trước ánh mắt của mọi người tát Cao Nhã một cái, mặc dù Cận vệ quân và Võ Kinh Vệ là hai chi quân đội, nhưng sau này Cao Nhã tìm mình gây phiền toái không có gì là khó.
Thấy Triệu Dương không nói, tiểu công chúa tức giận nói:
Sắc mặt Triệu Dương đột nhiên biến sắc, buột miệng nói ra:
Công chúa nể tình, là... là Sở Hoan thắng. Nhưng...!
Nhưng mà cái gì?
Nhưng Cao võ úy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Sở Hoan đã tùy tiện ra tay, cái này... cái này không hợp lý.
Triệu Dương cố gắng biện minh cho Cao Nhã.
Tiểu công chúa cười nói:
Phất tay nói:
Cao Nhã thu tay lại, vẻ mặt không dám tin, đôi mắt tràn đầy sự tức giận, lập tức nói:
Không đợi y nói xong, tiểu công chúa đã tức giận nói:
Cao Nhã vừa thẹn thùng vừa tức giận nói:
Công chúa, bỉ tướng...
Cao Nhã, bổn công chúa sớm đã biết ngươi không phải là đối thủ của Sở Hoan.
Tiểu công chúa bĩu môi nói:
Hôm nay nàng hai lần đánh trộm Sở Hoan, đều bị Sở Hoan lập tức khống chế, trong lòng liền nghĩ bản thân là một cao thủ như vậy đều không xuất nổi ba chiêu dưới tay Sở Hoan, e rằng rất khó có người là đối thủ của Sở Hoan.
Cao Nhã chỉ một chiêu đã bị Sở Hoan khống chế, tất nhiên khiến cho tiểu công chúa kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng đã cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý, Sở Hoan cũng chỉ dùng một chiêu khống chế mình sao? Cao Nhã là thuộc hạ của bản thân, bị thua dưới rat Sở Hoan, đúng là hợp tình hợp lý.
Cao Nhã còn muốn thanh minh, tiểu công chúa đã cười hì hì kéo cánh tay của Sở Hoan, đi về phía chiếc ghế, cười tủm tỉm nói:
Mọi người thấy tiểu công chúa đối với Sở Hoan nhiệt tình như vậy, mắt mũi ai ai cũng đều trợn ngược lên.
Sở Hoan bị tiểu công chúa kéo cánh tay, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể bỏ ra, tiểu công chúa này tính tình kì quặc, lúc mưa lúc nắng, ai nếu mà làm nàng tức giận, tiểu nha đầu không biết sẽ giở trò gì.
Tiểu công chúa có vẻ rất rộng lượng:
Tuy nàng không quá hai ba tuổi, nói ra những lời như vậy, có vẻ già dặn, trong lòng Sở Hoan cảm thấy vui, nhưng cũng không để lộ ra.
Tiểu công chúa tự xưng hiểu được ý tứ câu nói của Phụ hoàng, dường như đã tự coi mình thành cao thủ.
Sở Hoan không nhịn được nói:
Hắn có chút không chịu được, mấy chiêu vớ vẩn của người, ngay cả nhập môn còn chưa đủ tư cách, huống chi còn tự xưng mình là cao thủ không đối thủ.
Tiểu công chúa còn cho là Sở Hoan đang khuyên nhủ chính mình, ha ha cười một tiếng, ấn Sở Hoan ngồi xuống ghế, hỏi:
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
Công chúa, thực ra tanh không có sư phụ.
Vậy ngươi sao mà có võ công cao như vậy?
Đôi mắt to tròn long lanh của tiểu công chúa mở to, kinh ngạc nói:
Sở Hoan bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu công chúa kinh ngạc nói:
Mắt đảo đảo, hỏi:
Sở Hoan ngẩn ra, bất đắc dĩ nói:
Võ công của tiểu công chúa, nếu như... nếu như chịu khó luyện tập thêm, chắc sẽ rất có tiềm lực.
Ý ngươi là ta cũng có thể luyện thành võ công như của ngươi sao?
Tiểu công chúa phấn khởi nói.
Sở Hoan không biết trả lời thế nào, đang suy nghĩ, Cao Nhã đã lớn tiếng nói:
Tiểu công chúa và Sở Hoan đang nói chuyện rất vui vẻ, Cao Nhã chen vào, lập tức khiến cho tiểu công chúa không vui, không đợi Cao Nhã nói xong, đã quay đầu lại nói:
Cao Nhã há miệng, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Lúc này bao gồm cả tiểu công chúa, người trong sân đều đứng, duy chỉ có công chúa ngồi trên ghế, tình cảnh này có vẻ vô cùng quái dị, Sở Hoan cũng cảm giác có chút không được tự nhiên, chỉ hi vọng tiểu nha đầu này chơi chán rồi, sẽ sớm rời khỏi đây.
Tiểu công chúa lại cười hì hì nhìn vào Sở Hoan nói:
Sở Hoan hỏi:
Công chúa muốn làm gì?
Ngươi dạy ta võ công đi.
Tiểu công chúa nói:
Sở Hoan ngẩn ra, rất nhanh lắc đầu nói:
Trong lòng lại nghĩ, tiểu nha đầu này vô cùng rắc rối, thật dạy phải nàng võ công, vậy thì khác nào bị phiền toái, cái gọi là gần vua như gần hổ, công chúa trước mắt này, còn đáng sợ hơn cả hổ, Sở Hoan không muốn gặp phải phiền phức này.
Tiểu công chúa vội nói:
Ngươi không muốn dạy?
Không dạy được.
Sở Hoan lắc đầu nói.
Tiểu công chúa kéo cánh tay Sở Hoan, làm nũng nói:
Mặc dù nàng còn ít tuổi, nhưng tướng mạo xinh đẹp, khi làm nũng, trong vẻ ngây thơ còn có chút quyến rũ, giọng nói còn càng hấp dẫn hơn, tướng sĩ xung quanh đều nhìn thấy, có không ít người mặt lập tức hơi đỏ ửng lên, cuối đầu không dám xem, có một số người lại thầm nghĩ:
Lúc này vẻ mặt của Sở Hoan hơi nóng bừng lên, tiểu công chúa này thật đúng là quá to gan, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, đôi mắt long lanh mang chút quyến rũ, hai tay nắm lấy cánh tay Sở Hoan lay lay, thân hình lay động, khiến bộ ngực cũng chuyển động theo, trong lòng thầm nghĩ:
Mọi người trợn tròn mắt, Sở Hoan thực sự có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nói:
Tiểu Công Công trợn to mắt, nói:
Chuyện này liên quan gì đến danh dự?
Chuyện này...!
Sở Hoan đang định giải thích, Cao Nhã đã cướp lời nói:
Tiểu công chúa nhớn lông mày lên, tức giận nói:
Cao Nhã vừa tức giận vừa xấu hổ, quỳ một gối xuống:
Mặc dù người quát hắn chính là công chúa, nhưng người hôm nay khiến hắn mất mặt lại là Sở Hoan, trong lòng hắn lúc này đối với Sở Hoan vô cùng căm ghét, nếu như không phải công chúa đang có mặt ở đây, y sẽ lao lên chém cho Sở Hoan một đao.
Y trong lòng hiểu rõ, hôm nay chỉ một chiêu đã bị Sở Hoan đánh bại, bất luận có phải vì bản thân sơ suất hay không, sau khi bị lan truyền ra ngoài, mọi người nghe thấy được sẽ chỉ là kết quả, chứ không phải là cả quá trình, Võ úy Cận vệ quân chỉ một chiêu đã bị đánh bại dưới tay một tên Võ Kinh Vệ, sau này tất sẽ thành trò cười cho mọi người.