Hoàng đế mỉm cười gật đầu, nói với Hoàng hậu bên cạnh:
Chu Đình không kìm nổi hỏi Phùng Nguyên Phá:
Phùng Nguyên Phá đáp:
Hồi bẩm Chu Nạp Ngôn, nếu khởi công, thần chuẩn bị chiêu mộ ít nhất hai vạn người, hơn nữa còn chiêu mộ rất nhiều thợ thủ công giỏi, nếu hết thảy có thể nhanh chóng vào chỗ, thần xem chừng trong vòng hai năm là có thể hoàn thành.
Hai vạn người?
Chu Đình nhíu mày:
Khuôn mặt thật thà chất phác của Phùng Nguyên Phá có vẻ chân thành :
Hoàng đế cười to nói :
Chu Đình hơi nhíu mày, hơi trầm ngâm, lại hỏi :
Gã nhìn chằm chằm Phùng Nguyên Phá, chậm rãi nói :
Phùng Nguyên Phá nói :
Phùng Nguyên Phá diện mạo hàm hậu, giọng nói chất phác, nhưng hiền hậu, nói chuyện gọn gàng ngăn nắp, logic rõ ràng, hơn nữa giọng điệu thủy trung tràn đầy vẻ chân thành, những lời gã nói ra từ trong miệng, quả thật khiến người ta cảm thấy gã tuyệt đối không nói dối một chữ.
Tuy rằng Hoàng đế lớn tuổi, nhưng dù sao không phải già mà hồ đồ, hơi trầm ngâm, mới nói:
Chu Nạp Ngôn nói cũng không sai, khoản mục công trình sáu trăm vạn lạng bạc, không cần triều đình phát bạc, dựa vào Hà Tây Đạo, thật sự rất khó khăn.
Cho dù có khó khăn nữa, thần cũng sẽ tìm cách.
Phùng Nguyên Phá nói :
Ở đây thần còn có một chuyện khẩn cầu Thánh thượng đáp ứng, nếu được Thánh thượng khai ân, việc chuẩn bị tiền sẽ thoải mái hơn không ít.
Chuyện gì?
Phùng Nguyên Phá vội nói:
Thánh thượng, ý chí Đại Tần ta mở rộng, bao dung thiên hạ, cho tới nay người man di Bắc Cương có thông thương với Đại Tần ta. Năm đó Thánh thượng hạ chỉ, chấp thuận người man di Bắc Cương đi lại với Đại Tần ta, đây là cử chỉ thánh minh mưu tính sâu xa. Thần ở hà Tây, cũng làm theo ý chỉ Thánh thượng, mãnh mẽ bảo hộ hai bên thông thương, nhưng… Vi thần không thể không nói, tuy rằng hai bên buôn bán, nhưng hơi lộn xộn, không thể hình thành hệ thống. Quan trọng hơn chính là, người man di lấy danh nghĩa kinh thương, có thể dễ dàng tiến vào Đại Tần ta, thậm chí kinh thành cũng không thiếu thương nhân man di, vi thần nghĩ rằng, trong đó cũng không ít gian tế man di!
Gian tế?
Đúng vậy.
Phùng Nguyên Phá nghiêm nghị nói:
Hoàng đế nhíu mày, cười lạnh nói:
Phùng Nguyên Phá vội đáp:
Thánh thượng bớt giận. Tuy rằng người man di rất đáng giận, nhưng trong tay người man di ở Bắc Cương, cũng có rất nhiều hàng hóa chúng ta có thể lợi dụng, buôn bán có thể tiếp tục làm, chẳng qua thần có một kế, vừa có thể hình thành thể chế buôn bán cho hai bên, cũng có thể kiếm một chút bạc chuẩn bị xây dựng Thiên cung.
Ngươi nói, thượng sách ra sao?
Hiện giờ hai bên mậu dịch, đều là mậu dịch dân gian, sau khi Thánh thượng lập nước, liền ban hành các loại quốc sách, không đâu không phải kế sách lợi nước lợi dân, thông thương với man di, vì cổ vũ thương mại dân gian phát triển, Thánh thượng cho phép thương gia dân gian tiến hành buôn bán, mà quan gia chỉ phụ trách giám thị, không được nhúng tay.
Phùng Nguyên Phá cung kính nói:
Chu Đình cau mày nói:
Gã lắc đầu nói:
Gã lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý mậu dịch nhà nước.
Phùng Nguyên Phá vội hỏi:
Hoàng đế nói:
Ngươi nói xem.
Thành lập chợ buôn bán Bắc Cương.
Phùng Nguyên Phá nói:
Sở Hoan đầu óc linh hoạt, mặc dù hắn là người luyện võ, nhưng kiếp tước làm điều tửu sư trong quán rượu, gặp người làm ăn đi quán bar, cũng hiểu được một ít da lông đối với thương mại. Tuy rằng Phùng Nguyên Phá chỉ nói là thành lập chợ buôn bán Bắc Cương, thuận tiện hai bên giao dịch, nhưng Sở Hoan lại mơ hồ cảm thấy, khi hàng hóa hai bên đều tập trung ở chợ buôn bán Bắc Cương tiến hành giao dịch, tất nhiên thương nhân hai bên không cần xâm nhập lãnh thổ đối phương tiến hành chọn mua, nhưng chủng loại hàng hóa khồng lồ phong phú của hai bên lại tập trung ở địa bàn của Phùng Nguyên Phá, tuy rằng nhất thời Sở Hoan cũng khó biết được trong đó có bao nhiêu lợi ích, nhưng hắn lại có thể nhạy bén cảm giác được, đó là một số của cải khổng lồ.