Lâm Đại Nhi nói:
Sở Hoan cau mày nói:
Bởi vì vụ án Khâu Hợp, Tây Đường Vương cũng bị liên lụy?
Mục đích của bọn chúng, vốn chính là vì Tây Đường Vương và phụ thân.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
Sở Hoan thở dài.
Hiện giờ hắn rốt cuộc hiểu được vì sao rất ít người biết được vụ huyết án này năm đó, thứ nhất là vì cao tầng ngầm thao tác, người biết rõ nội tình vốn không quá nhiều, thứ hai bản án này thật ra trăm chỗ sơ hở, điểm đáng ngờ trùng điệp, triều đình đương nhiên sẽ không truyền tin, cố gắng giấu diếm, theo thời gian trôi qua, bản án vốn không dám nói nhiều, đương nhiên dần dần biến mất trong đầu mọi người.
Trong lòng hắn thậm chí cảm thấy một hồi lạnh lẽo. Nếu như Lâm Đại Nhi nói là thật, vậy thực chất bên trong Doanh Nguyên là một người có thù tất báo, năm đó bởi vì tình thế lão đáp ứng điều kiện của Tây Đường, đã thu phục được Tây Đường Quốc, nhưng nhiều năm về sau vẫn canh cánh trong lòng về Tây Đường, cuối cùng lợi dụng một vụ án lớn trả thù Tây Đường, cựu quân cự thần thu được, đây chính là vi phạm với lời thề lúc trước.
Bởi vậy cho thấy, thực chất Hoàng đế Doanh Nguyên cũng không phải một người lòng dạ rộng rãi, dường như cũng không có bao dung thế nào.
Thân thể mềm mại của Lâm Đại Nhi run rẩy, trong mắt mang theo ưu thương sâu đậm:
Giọng nói của nàng lúc này đã nghẹn ngào.
Sở Hoan thở dài trong lòng, Lâm Đại Nhi là con gái của Lâm Khánh Nguyên, mẫu thân nàng là Công chúa Tây Đường, vậy Tây Đường Vương chính là ông ngoại của Lâm Đại Nhi.
Trong xe yên tĩnh một hồi, giọng nói của Lâm Đại Nhi mới chậm rãi vang lên:
Trong lòng Sở Hoan trầm xuống, nhìn thấy thần sắc Lâm Đại Nhi hơi thê lương, thậm chí khóe mắt nàng đã có nước mắt:
Lâm Đại Nhi nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan, thản nhiên nói:
Sở Hoan như có suy nghĩ, hơi trầm ngâm, mới hỏi:
Các ngươi giết ra ngoài trong đêm sao?
Kỳ thật thời gian đó, cựu tướng Tây Đường liên tục bị vây bắt, ngay cả Tây Đường Vương cũng tự vẫn trong ngục, rất nhiều người đều biết bước tiếp theo Doanh Nguyên muốn đối phó phụ thân.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
Nhị thúc vẫn luôn khuyên nhủ phụ thân sớm rời đi, nhưng phụ thân lại nói, ông muốn gặp mặt hỏi Doanh Nguyên, vì sao lại ruồng bỏ lời thề. Nhị thúc không khuyên nổi phụ thân, đành âm thầm tụ tập một đám thủ hạ, chỉ muốn cuối cùng liều cá chết lưới rách… Thế nhưng phụ thân ngộ hại trong cung, Nhị thúc không cứu được phụ thân, đành dẫn người chém giết một trận, thực sự giết ra một con đường máu từ trong lớp lớp vòng vây. Lúc ấy tổn thất cực kỳ thảm trọng, người trốn ra cũng không nhiều, trước đó Nhị thúc đã tìm sẵn một chỗ ẩn thân tại kinh thành, chúng ta ẩn núp ở nơi đó, tránh thoát lùng bắt, cuối cùng tìm được cơ hội rời khỏi kinh thành… !
Sau đó các ngươi liền sáng lập Sáp Huyết Hội?
Phụ thân và Tây Đường Vương đều ngộ hại, năm đó cựu thần Tây Đường biết rõ Doanh Nguyên muốn bội bạc, trong bọn họ có rất nhiều người ngộ hại, nhưng cũng không ít người đã tránh được một kiếp.
Lâm Đại Nhi giải thích:
Lúc này Sở Hoan mới hiểu được tiền căn hậu quả của Sáp Huyết Hội, thật sự hiểu rõ đầu đuôi tràng huyết án năm đó. Lâm Đại Nhi căm thù Hoàng đế tới tận xương tủy, tràn đầy cừu hận khắc cốt ghi tâm, cũng đã được giải thích rõ ràng.
Sở Hoan cau mày nói:
Cô hiểu được mấy phần về Thiên Môn Đạo?
Muốn ám sát cẩu tặc Doanh Nguyên, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Đại Nhi đáp:
Chúng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều kết thúc thất bại. Thiên Môn Đạo biết được sự hiện hữu của chúng ta, cho nên phái người tới liên lạc với chúng ta, lúc đầu chúng ta cũng không nguyện ý hợp tác với chúng, nhưng mà chúng ta ám sát mấy lần đều thất bại, không thể thương tổn được cẩu tặc Doanh Nguyên. Nhị thúc biết rõ chỉ dựa vào thực lực bản thân Sáp Huyết Hội, sợ rằng khó mà đạt được nguyện vọng báo thù, đành mượn nhờ thế lực khác giúp đỡ. Thiên Môn Đạo liên tục tìm tới chúng ta, cuối cùng Nhị thúc tự mình đi gặp Thiên Công của Thiên Môn Đạo, cuối cùng đáp ứng có thể hợp tác với Thiên Môn Đạo… !
Lâm Sùng Cốc từng gặp Thiên Công?
Ánh mắt Sở Hoan chớp động.
Lâm Đại Nhi thản nhiên đáp:
Sở Hoan chỉ cười cười.
Lâm Đại Nhi bình tĩnh nói:
Hơn nữa cho dù là Nhị thúc, mặc dù đi gặp Thiên Công cũng không thể nhìn thấy mặt mũi thật sự của Thiên Công. Sau đó Nhị thúc từng nói, ngay cả ông ấy cũng không thể xác định người mình thấy có phải Thiên Công của Thiên Môn Đạo hay không. Thiên Môn Đạo chỉ đáp ứng giúp đỡ chúng ta đối phó cẩu Hoàng đế, nếu như một ngày nào đó bắt được Doanh Nguyên, sẽ giao cho Sáp Huyết Hội chúng ta xử quyết. Thậm chí họ còn phái tới một gã Đạo sứ tới Sáp Huyết Hội chúng ta, giám sát hành động của chúng, thật ra đã coi Sáp Huyết Hội chúng ta trở thành bộ chúng của Thiên Môn Đạo.
Đạo sứ?
Đúng vậy, ngươi đã từng gặp hắn.
Lâm Đại Nhi đáp:
Sở Hoan khẽ vuốt cằm hỏi:
Sau này hắn không ở bên cạnh cô?
Ngươi nên rõ ràng hơn ta.
Trong mắt Lâm Đại Nhi lộ ra vẻ phẫn nộ:
Sở Hoan hơi xấu hổ.
Đêm đó Lâm Đại Nhi ở trên vách núi, trông thấy Sáp Huyết Hội bị quan binh đồ sát, nàng cũng từng thấy Sở Hoan ngăn cản quan binh đồ sát người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, cũng bởi như thế, ở sâu trong lòng nàng mới không oán hận Sở Hoan như vậy.
Sở Hoan khẽ thở dài:
Đôi tay trắng như phấn của Lâm Đại Nhi nắm chặt, trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói:
Sở Hoan thở dài:
Nói như vậy, ngay từ đầu Thiên Môn Đạo đã không coi các cô là người của chúng, vị Đạo sứ kia chỉ là cái đinh xếp bên người các cô mà thôi.
Chúng ta cũng chưa từng nghĩ tới thực sự đầu nhập làm môn hạ Thiên Môn Đạo.
Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, trầm mặc một hồi, cuối cùng hỏi:
Lâm cô nương, có một việc, thật ra… thật ra ta vẫn muốn hỏi cô!
Cái gì?
Đôi mày của Lâm Đại Nhi cau lại, nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan.
Sở Hoan cẩn thận hỏi.
Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:
Nàng như cười như không nói:
Sở Hoan nghe được giọng điệu Lâm Đại Nhi hơi cổ quái, cũng không để ý, chỉ khẽ nói:
Sở Hoan biết rõ còn cố hỏi, ngày đó Lâm Đại Nhi muốn tìm chính là viên đá màu đỏ, bị Sở Hoan giấu đi, Lâm Đại Nhi không tìm được rời đi, hiện giờ viên đá màu đỏ vẫn còn trong tay Sở Hoan, Sở Hoan đương nhiên biết rõ Lâm Đại Nhi không có khả năng tìm được.
Hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc đối với những viên đá kia, nó giống như một mê cung khổng lồ, Sở Hoan muốn tìm tòi thực hư, nhưng thủy chung không tìm thấy đường đi. Nhưng Lâm Đại Nhi đương nhiên là một con đường, trước đây không có cơ hội, lần này có cơ hội Sở Hoan nghĩ tới có thể đạt được một số dấu vết từ miệng Lâm Đại Nhi hay không.
Trong mắt Lâm Đại lập tức lộ vẻ ngờ vực, nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan, hỏi ngược lại:
Sở Hoan nhún vai, điềm nhiên nói như không có việc gì:
Chỉ là hiếu kỳ mà thôi!
Hiếu kỳ?
Lâm Đại Nhi ánh mắt thâm thúy, tựa như muốn xem thấu dụng tâm của Sở Hoan:
Trong đôi mắt nàng mang theo chút tức giận.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, chỉ khẽ thở dài. Lâm Đại Nhi hơi kỳ quái, hỏi:
Ngươi thở dài cái gì?
Lâm cô nương, cô… cô không rõ lòng ta sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
Thần sắc của Lâm Đại Nhi vốn hơi lạnh lẽo, nghe được Sở Hoan nói như vậy, khuôn mặt ửng đỏ, không dám nhìn Sở Hoan, cúi đầu xuống nói: